Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 84:chương 84
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:20
Bà cụ rõ ràng là đang giận dỗi.
Vương Mộng Mai gọi một hồi lâu ngoài cửa, bà Triệu Xuân Lan vẫn không mở.
Tôn Thúy Phương ghé vào tai Vương Mộng Mai nói nhỏ: “Chìa khóa ở ngay trên gờ cửa đấy chị.”
Vương Mộng Mai đưa tay lên sờ thử, quả nhiên thấy ngay. Bà vừa tức vừa buồn cười.
Đẩy cửa vào, bà Triệu Xuân Lan đang nằm trên giường, quay mặt vào trong.
“Mày còn về làm gì?”
“Dù sao chúng mày cũng có coi bà già này ra gì đâu. Tao hiểu rồi, tụi bây bây như từ kẽ đá chui ra, vô tình bạc nghĩa, nửa năm trời không thèm về…”
Nói rồi, bà Triệu Xuân Lan bắt đầu nức nở.
Vương Mộng Mai đành bất đắc dĩ: “Mẹ nói đâu đâu, con bận thật mà… Thôi được rồi, con hứa, năm nay nhất định sẽ về nhiều hơn, được chưa? Mẹ, mẹ mau dậy đi, xem con mua gì cho mẹ này.”
Phải dỗ dành mãi mới kéo được bà Triệu Xuân Lan dậy khỏi giường. Bà cụ vẫn còn hờn dỗi, quay lưng đi không thèm nhìn con gái.
Nếu là trước đây, Vương Mộng Mai cũng sẽ không nhịn được mà nổi cáu. Cuộc sống của bà vốn đã khó khăn, mỗi lần về thăm nhà đều phải mua sắm quà cáp, nhà hai em trai phải đối xử chu toàn, nhà chị gái cũng không thể không đến. Mỗi chuyến về như vậy không dưới ba năm mươi tệ.
Người ta thường nói đường về nhà ngoại được lát bằng tiền, trước kia không có tiền, Vương Mộng Mai không khỏi chạnh lòng.
Nhưng năm nay đã khác. Vương Mộng Mai kiếm được tiền, đối với chút dỗi hờn của mẹ già cũng không còn thấy khó chấp nhận như xưa.
Bà nén cảm xúc lại, vui vẻ kéo mẹ ra xem quần áo.
Miệng bà Triệu Xuân Lan thì cứ trách móc con gái, động một chút là lại nói những lời đau lòng rằng con gái không hiếu thuận, nhưng hành động thì lại rất thành thật, vội vàng mặc thử quần áo mới vào người.
Vương Mộng Mai tìm một chiếc gương cho bà soi: “Đẹp không mẹ? Con mua ở trung tâm thương mại đấy, con thấy màu này mẹ mặc là đẹp nhất.”
Đó là một chiếc áo bông dày, bên ngoài là lớp vải nhung kẻ màu đỏ sẫm, trên áo còn có hình thêu.
Tôn Thúy Phương đứng bên cạnh hùa theo: “Vẫn là chị cả tinh mắt thật, bộ quần áo này trông sang trọng, hơn hẳn mấy bà cụ khác trong làng.”
Trong lòng bà Triệu Xuân Lan sớm đã vui như mở cờ, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận. Bà cứ mặc bộ đồ mới không muốn cởi ra, miệng lại giả vờ thờ ơ: “Thôi, hôm nay trời nắng, mặc tạm cái này, chứ mặc vào lại thấy nóng.”
Vương Mộng Mai và cô em dâu nhìn nhau cười, rồi theo ý bà Triệu Xuân Lan dọn mấy cái ghế ra ngoài cổng. Bà cụ mặc quần áo mới, chẳng phải là để ngồi ngoài cho mọi người cùng thấy hay sao?
Ngoài cổng, Vương Dược Đông đã nhóm một chậu lửa. Chiếc chậu gốm cũ kỹ chứa đầy những cành cây khô, lửa cháy bùng lên, hơi nóng hừng hực phả vào mặt mọi người.
Tiền Kim Lai, Vương Dược Đông và Giản Phong, ba người đàn ông ngồi xổm bên chậu lửa. Giản Phong thấy mẹ vợ ra, vội vàng đứng dậy xúm vào kê thêm mấy cái ghế, mời mọi người ngồi xuống.
“Bé Lê đâu rồi?”
Vương Mộng Mai bĩu môi: “Trong buồng trong ấy.”
Chẳng biết đám trẻ con đang làm gì, đến lửa cũng không ra sưởi, cứ ru rú trong phòng.
“Chị cả đâu rồi?”
“Nghe nói ra thị trấn mua thịt rồi.”
Mùng hai Tết là các hàng thịt đã mở cửa, chủ yếu là để tiện cho các cô con gái về nhà ngoại.
Vương Mộng Mai chào hỏi Tiền Kim Lai cho có lệ. Tiền Kim Lai tỏ vẻ không mấy thiện cảm với vợ chồng Giản Phong, chỉ nói chuyện với Vương Dược Đông.
Bà Triệu Xuân Lan mắt rất tinh, nhanh chóng nhận ra quần áo vợ chồng Giản Phong và Vương Mộng Mai năm nay mặc đều không phải hạng xoàng.
Bà thầm đoán cô con gái thứ hai năm nay chắc hẳn kiếm được không ít, lời lẽ cũng trở nên thân thiết hơn hẳn, luôn miệng hỏi han chuyện làm ăn của Vương Mộng Mai.
Đối với mẹ ruột, Vương Mộng Mai cũng thả lỏng cảnh giác hơn một chút. Bà không nói kiếm được bao nhiêu, chỉ nói buôn bán khá tốt, ngày thường cũng bận rộn.
“Bận lắm mẹ ạ, thuê hai người rồi mà vẫn không xuể, nên con mới không về được.”
Vương Mộng Mai thực ra đang cân nhắc có nên thuê thêm một người nữa vào năm sau hay không. Hiện tại trong quán, Nghê Hạo phụ trách rửa rau, thái đồ, còn Tiết Linh thì thu tiền, lau bàn. Nhưng những việc lặt vặt như cọ rửa thì cả mấy người phải cùng làm. Đôi khi quán đông, bát đĩa rửa không kịp, lại phải tạm gác việc khác để đi rửa bát. Nghĩ đi nghĩ lại, hay là tìm một người làm nửa ngày, chỉ chuyên rửa bát thôi.
Vương Mộng Mai vô tình nói ra, nhưng mẹ bà, bà Triệu Xuân Lan, lại ghi tạc vào lòng. Bà cảm thấy suy đoán của mình không sai, con gái thứ hai đúng là đang ăn nên làm ra! Nếu không năm nay về sao lại phô trương thế.
Tôn Thúy Phương từ trong nhà mang ra một ít lạc và khoai lang, vùi vào chậu than nướng. Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tỏa ra. Tôn Thúy Phương chia cho mọi người cùng ăn.
Bà Triệu Xuân Lan bẻ đôi củ khoai lang đang cầm, một nửa đưa cho Tiền Kim Lai, một nửa đưa cho Giản Phong.
Bà niềm nở mời hai chàng rể: “Ăn đi, ăn đi.”
Kể từ ngày đến hỏi cưới, đây là lần đầu tiên Giản Phong cảm nhận được sự “quan tâm” từ mẹ vợ, anh mừng rỡ nhận lấy.
Bà Triệu Xuân Lan gọi vào trong nhà: “Tiểu Lê! Soái! Mau ra ăn khoai lang nướng này!”
Giản Lê cùng các anh chị em họ chạy ra, nhận lấy củ khoai ăn ngon lành.
Vương Soái không thích ăn, nhỏ giọng càu nhàu: “Sao lại là khoai lang, bây giờ em đánh rắm cũng toàn mùi khoai lang!”
Giản Lê cười suýt sặc. Vương Soái vứt củ khoai đi, lén lúc người lớn không để ý chuồn đi mất, mãi đến gần bữa trưa, khi nhà cậu Hai đến, cậu mới mò về.
Cậu Hai Vương Dược Tây vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ. Tết nhất trẻ con tụ tập đông đủ, lại đến lúc ông ta “chỉ tay năm ngón”.
Ông nói Tiền Bình: “Học hành thì không tệ, nhưng con phải xem mình có phù hợp không. Năm đó cậu đã nói con học khối tự nhiên là không được, con gái đứa nào cũng vậy, lên lớp 12 là đuối sức, cố nữa cũng chỉ phí công, không nhanh bằng con trai được.”
Rồi ông lại nói Vương Vân Vân: “Cả phòng toàn sách, toàn đọc mấy loại sách vô bổ. Phải học nhiều toán lý hóa vào, đó mới là những thứ hữu dụng.”