Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài - Chương 1
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:15
“Chẳng lẽ… đến anh cũng không cần tôi sao? Cả đời này… không có ai thật sự cần tôi ư?”
Giọng Hà Loan Loan nghèn nghẹn, ánh mắt đỏ hoe như phủ sương. Đôi con ngươi đẫm nước long lanh nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt — tuấn tú, lạnh lùng và đầy khí chất, như một vách đá kiên cường giữa cơn giông bão.
Không kịp suy nghĩ thêm, trái tim đầy tủi hờn và thân thể đang run rẩy trong dư âm của cơn sốt kỳ lạ khiến cô mất kiểm soát. Cô nghiêng người, môi run run áp sát, đặt một nụ hôn vội vã lên bờ môi mím chặt kia — như một lời cầu cứu yếu ớt cuối cùng.
Cố Dục Hàn khựng lại.
Anh vốn đã uống rượu, cả ngày rong ruổi giữa núi rừng để khảo sát công trình. Mùi hương ngọt ngào từ người con gái nhỏ nhắn trước mặt phả vào như một ngọn lửa quét qua đống tro tàn.
Anh trầm giọng cảnh báo:
“Cô Hà, cô đang làm gì vậy…”
Nhưng lời chưa dứt, yết hầu anh bị môi cô chạm khẽ một lần nữa. Cảm giác như dòng điện truyền qua da thịt, cả người căng lên.
Lúc này, nếu anh đẩy cô ra… là nhẫn tâm.
Mà nếu anh nhận lấy… cũng là sai trái.
Nhưng cô đang khóc. Cô đang tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc giằng xé ấy, Cố Dục Hàn bất ngờ siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, thốt lên trầm khàn:
“…Tôi muốn.”
Giây phút ấy, như có cả trăm cánh chim từ cánh rừng gần đó đồng loạt vỗ cánh bay lên. Bầu trời núi đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc và những âm thanh hỗn loạn giữa hai con người xa lạ.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời len qua vách đá, nhẹ nhàng hắt lên gương mặt tái nhợt của Hà Loan Loan.
Cô chậm rãi mở mắt. Đầu đau như búa bổ, ký ức lẫn lộn ập đến như sóng tràn bờ.
Thuốc thôi tình…
Hà Linh Linh…
Vương Lão Lục…
Vách núi…
Từng mảnh ký ức ghép lại như một bộ phim kinh hoàng. Tối qua, cô trốn chạy trong hoảng loạn sau khi phát hiện mình bị cho uống thuốc lạ. Người cho cô uống — không ai khác — chính là chị họ Hà Linh Linh. Kẻ định hãm hại cô — tên vô lại khét tiếng trong thôn.
Trong tuyệt vọng, cô lao xuống núi. Rơi. Đập đầu. Và tỉnh lại… trong vòng tay của người đàn ông ấy.
Cô cười nhạt. Một nụ cười xen lẫn đau đớn và chua xót.
Cô vốn dĩ không nên tồn tại trên đời này thì đúng hơn.
Từ nhỏ, cha mẹ ruột gửi cô về sống với gia đình họ Hà — nơi mà Hà Linh Linh, con gái của cô ruột đã mất, được nuôi như công chúa, còn cô thì chỉ như cái bóng thừa.
Mẹ cô giấu nhẹm thư báo đỗ cấp ba của cô, nói dối rằng cô trượt. Mọi tiền tiết kiệm đều đổ vào nuôi Linh Linh học hành, ăn diện. Cô, dù học giỏi, chỉ được làm cô giáo tiểu học với đồng lương ít ỏi — và cũng bị mẹ lấy đi từng đồng.
Trong khi Linh Linh ăn ngon mặc đẹp, sống trong căn phòng rộng rãi với giường lớn ấm áp, thì cô — Hà Loan Loan — chỉ có một tấm chiếu cũ nằm sát đất, quần áo vá chằng vá đụp, làm ruộng, nấu cơm, gánh nước. Một người giúp việc không công, không ai thương xót.
Ngay cả cơ hội yêu thương hay được yêu thương… cũng không có.
Vậy mà, hôm qua, cô lại tự tay dâng hiến cho một người đàn ông xa lạ.
Cô cắn môi, cảm giác nhức nhối nơi thân thể như nhắc nhở cô rằng tất cả… là thật.
Toàn bộ thôn Đông Phong ai không tán dương vợ chồng nhà họ Hà thiện lương rộng lượng? Thà để con gái ruột thịt của mình chịu khổ cũng tuyệt đối không để con cái họ hàng chịu khổ!
Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của Hà Loan Loan, cô từng khóc từng ầm ĩ nhưng lại bị mẹ của cô Trần Thúy Hoa tát không biết bao nhiêu cái!
"Con có biết Linh Linh đáng thương biết bao nhiêu không? Từ nhỏ con bé đã không có mẹ! Con so đo với nó làm gì? Con có là người hay không hả Hà Loan Loan?"
Mỗi lần như vậy, Hà Loan Loan đều bị câu nói này chặn miệng.
Cho đến về sau, cô bị Hà Linh Linh hại chết, công việc giáo viên tiểu học bị Hà Linh Linh thay thế.
Rất nhanh, bạn cũ của cha ruột Hà Linh Linh tìm tới nhà họ Hà, nói là con trai út nhà họ Cố và Hà Linh Linh có hôn ước từ nhỏ, đề nghị dẫn Hà Linh Linh vào trong thành.
Hà Linh Linh vui vẻ gả đi, không bao lâu sau, người chồng mới cưới xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, Hà Linh Linh lại gả cho trưởng tử tài giỏi hơn của nhà họ Cố, ngay lúc này, cha đẻ Lý Quốc Chấn của Hà Linh Linh cuối cùng cũng từ căn cứ công việc bí mật trở về.
Lý Quốc Chấn lập công lớn, thành nhân vật rất có tiếng nói ở kinh thị, có được tài phú có thể để cho con gái hưởng dụng cả đời, vì đền bù thiếu sót với con gái, Lý Quốc Chấn quả thực yêu thương Hà Linh Linh tới cực điểm.
Cả cuộc đời của Hà Linh Linh là một cuốn truyện sủng ngọt tới ê răng.
Nhưng không ai biết, Hà Linh Linh, cũng không phải là con gái ruột của Lý Quốc Chấn! !
Con gái thực sự của Lý Quốc Chấn chính là Hà Loan Loan!
Là mụ độc phụ Trần Thúy Hoa này, lúc trước đi nuôi dưỡng Hà Loan Loan đã động tay chân!
Cho nên, trong nhiều năm sau đó, bà ta mới có thể yêu thương "con gái cô em chồng" một cách quang minh chính đại như vậy!
Bà ta vừa tham tiền tiết kiệm mà vợ chồng Lý Quốc Chấn để lại cho con gái vừa lại hung hăng chèn ép con gái ruột của vợ chồng Lý Quốc Chấn Hà Loan Loan, có thể nói là một hòn đá ném hai chim!