Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên - Chương 11: Tiên Khí? Đây Là… Xe.

Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:15

Giản Vân Tang lập tức nhận ra ngọc bội trong tay cô bé. Hốc mắt bà đỏ ửng lên, giọng nghẹn lại:

“Đây là quà sinh nhật năm đó cô cô tặng cho con. Con rất thích, vừa nhận được đã đeo lên ngay. Triều Triều, mẹ không nhận sai. Con chính là bảo bối của mẹ. Cùng mẹ về nhà, được không?”

Tình cảm mẹ con quả thật kỳ diệu. Dù đã cách xa nhau hai năm, dù cô bé không còn là dáng vẻ bụ bẫm của trước kia, Giản Vân Tang vẫn có thể khẳng định: đây chính là đứa con gái bà ngày đêm mong nhớ.

Triều Triều mím môi, hai má hơi đỏ lên. Hóa ra… cô cũng có thể là một “bảo bối”.

A Thiện từng nói sẽ đưa cô về nhà, tìm lại cha mẹ ruột. Hóa ra không phải là lời nói suông. Gần như ngay khi vừa trở lại, cô đã gặp được mẹ. Mẹ còn muốn đưa cô về nhà nữa.

Cô bé len lén đánh giá người phụ nữ trước mặt, một lúc sau rụt rè vươn tay nắm nhẹ lấy tay áo bà, do dự một chút, rồi khẽ gật đầu:

“Dạ… được.”

Cô muốn về nhà cùng bà. Nhất định đó sẽ là một ngôi nhà rất ấm áp.

Giản Vân Tang mỉm cười rạng rỡ. Đến lúc này bà mới nhận ra, thì ra mình vẫn luôn nín thở từ nãy đến giờ.

Triều Triều cũng cười theo. Nhưng ngay sau đó, cô bé lại nhớ ra điều gì, liền muốn cởi áo khoác ngoài ra trả lại.

Lần này Giản Vân Tang không ngăn cản. Áo khoác của bà rất rộng, hoàn toàn có thể ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô vào trong.

Bà nhẹ nhàng bế Triều Triều lên, “Về nhà thôi.”

Triều Triều sợ bà mệt, bèn nhỏ giọng nói:

“Con có thể tự đi.”

“Nhưng mẹ đã hai năm rồi chưa được bế con. Triều Triều, cho mẹ cơ hội này nhé?”

Cô bé có hơi xấu hổ, rụt rè đáp:

“……Dạ.”

Giản Vân Tang nhấc cô bé lên cao một chút. Triều Triều theo phản xạ ôm lấy cổ bà, ôm rồi lại không nỡ buông.

Mẹ thơm quá, mềm mềm, thật ấm áp. Cô bé dựa nhẹ đầu vào vai bà. Lập tức, cô cảm nhận được một bàn tay dịu dàng xoa đầu mình.

Triều Triều bật cười khúc khích. Cô bé thật sự rất vui.

Nếu Lâm Lan tỷ tỷ biết cô đã tìm được mẹ, lại còn là mẹ thương cô như bảo bối, nhất định sẽ vui mừng thay cô.

Thôn Thượng Lục lúc này yên lặng đến kỳ lạ.

Tất cả thôn dân đều dán mắt lên màn trời, nuốt nước miếng một cái rõ to: Triều Triều thật sự trở lại Tiên giới!

Nhưng mà… sao Tiên giới lại giống y chang nơi này?

“Tiên giới cũng có núi như vậy sao? Nhìn đám cỏ cây kia đi, trông cũng đâu khác gì nơi này mấy đâu…”

“Tiên giới mà cũng phải đi bộ hả?”

“Có gì lạ? Người ta thích đi bộ không được à? Với lại mẹ Triều Triều còn nói muốn bế cô bé nữa mà.”

“Mặc kệ thế nào thì Triều Triều đúng là không phải người của chỗ mình rồi. Nhìn quần áo cô bé mặc đi, khác xa hẳn với chúng ta luôn ấy.”

“Nếu có Quách tú tài ở đây thì hay rồi, ông ấy hiểu biết rộng rãi, có khi còn đoán được vài phần.”

Quách tú tài thực ra cũng đang xem màn trời, nhưng là ở tận huyện thành. Ban nãy ông đến nha môn định trình báo về chuyện Triều Triều, ai ngờ huyện lệnh đã đi xử lý rắc rối ở Dương Trấn vì dân chúng nháo lên tin đồn “trời phạt”.

Không biết đến khi nào huyện lệnh mới quay lại, Quách tú tài đành ngồi đợi ở trà phường, vừa uống trà vừa nghe dân tình bàn tán loạn xạ:

“Nghe nói đây là trời phạt đấy. Ai làm chuyện xấu là bị trừng phạt ngay!”

“Ngươi chán sống rồi hả? Dám nói bậy nói bạ trời phạt!”

Người nọ vội im miệng, nhưng tiếng bàn tán lặt vặt thì vẫn không dứt.

Đối với phần lớn người dân, màn trời là chuyện chưa từng thấy. Nó lơ lửng trên không, còn hiện rõ bóng người bên trong, chẳng phải là… tiên nhân sao?

Cũng có người lại cho rằng hình ảnh đó chỉ là một chốn nào đó được chiếu lên, không hẳn là Tiên giới. Dù sao thì, đây cũng là thần tích.

Tất nhiên, Hồ gia là người đầu tiên không muốn tin rằng Triều Triều có liên quan đến Tiên giới.

Lúc này cả nhà Hồ Lai Phúc cũng đang mở cửa sổ nhìn ra màn trời.

Trịnh thị thì cố sống cố c.h.ế.t tìm bằng chứng bác bỏ:

“Ngươi nhìn kìa, cái người đàn bà kia còn biết lạnh cơ mà! Tiên nhân sao lại sợ lạnh được? Đi đường thì khúm núm, phải cúi đầu nhìn chân, tiên nhân sao lại sợ ngã?”

Hồ Lai Phúc gật đầu như bổ củi:

“Ta thấy bọn họ cũng đâu khác chúng ta mấy đâu. Chỉ là mặc đồ kỳ quái thôi. Toàn bộ cái màn trời kia là để hù dọa chúng ta đấy chứ gì!”

“Đúng đúng, làm gì có tiên nhân nào thật sự chứ…”

Chưa nói dứt câu thì màn trời lại thay đổi.

Giản Vân Tang ôm Triều Triều đi từ chân núi ra, hướng về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.

Mặt đường trở nên bằng phẳng hơn, khung cảnh trước mắt cũng sáng rõ hẳn ra. Triều Triều ban nãy còn buồn ngủ, giờ lại mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Đến khi hai người đi đến gần chiếc xe, cô bé còn quay đầu nhìn lại, xác nhận mình không nằm mơ.

Giản Vân Tang mở cửa sau xe, nhẹ nhàng đặt cô bé ngồi xuống ghế.

Trên ghế còn để sẵn ghế ngồi an toàn cho trẻ con. Trừ lúc giặt, bà chưa từng cất đi. Dù Triều Triều đã mất tích hai năm, bà vẫn tin sẽ tìm lại được cô bé. Tất cả đồ đạc của cô, bà vẫn để nguyên. Còn mua thêm nữa là khác, như thể cô bé chưa từng rời đi.

“Cái này… là gì vậy?” Triều Triều có chút căng thẳng khi thấy bà cài đai an toàn cho mình.

Giản Vân Tang hơi khựng lại. Hai năm qua, nơi cô bé sống đến xe cũng chưa từng thấy?

Bà dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ giọng giải thích:

“Đây là xe. Nhà mình cách đây khoảng 30 cây số, đi xe thì sẽ nhanh về hơn. Con ngồi yên nhé, mẹ sẽ lái.”

Triều Triều ngây ngốc gật đầu. Cô không biết “30 cây số” là xa hay gần, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Giản Vân Tang còn đắp thêm một chiếc chăn mỏng lên người cô, rồi đóng cửa xe, vòng ra ghế lái.

Bà quay đầu lại, cười:

“Chúng ta đi nhé?”

“Dạ.” Ghế ngồi mềm mại, tựa lưng cũng mềm. Cảm giác hơi lạ, nhưng rất thoải mái. Trên người lại đắp thêm chăn lông mềm mềm, khiến cô bé có cảm giác như đang nằm trong tổ chim.

Xe bắt đầu chạy.

Triều Triều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn bóng cây lùi lại phía sau như bị hút ngược về sau… cô bé há hốc miệng.

Nhanh… quá nhanh! Vút một cái là đi mất!

Cùng lúc đó, cả triều Đại Khải đều hít một ngụm khí lạnh!

“Trời ơi! Đây là… Tiên Khí!”

“Ta đã nói rồi mà, màn trời là thần tích, là tiên nhân hạ phàm!”

Ngay cả người ngồi trên long ỷ cũng phải đứng bật dậy trong khoảnh khắc chiếc xe phóng đi.

“Cô bé vừa rồi nói… đây gọi là… ‘xe’?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.