Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên - C6: Triều Triều, Đừng Sợ, Ta Cho Ngươi Làm Sóng Lớn.

Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:15

Triều Triều cùng cha con Lâm gia chạy tới chân núi thì đã thấy năm, sáu người dân trong thôn đứng đợi ở đó. Chỉ là, chẳng thấy bóng dáng kẻ trộm hay nơi nào đang cháy, tất cả đều cau mày nghi hoặc, bắt đầu hoài nghi liệu có ai đang bày trò đùa ác ý.

Cha con Lâm gia vừa đến nơi, còn chưa kịp hỏi gì thì Triều Triều đã chỉ tay về một hướng:

“Bên kia!”

Lâm phụ không nói hai lời, lập tức lao về phía cô bé chỉ. Chạy chừng hơn ba mươi trượng, ông bất ngờ từ trong bụi rậm lôi ra hai bóng người.

Trời còn chưa sáng rõ, dân làng đứng xa không thấy rõ ai với ai, chỉ thấy có người bị bắt, lại nhớ đến tiếng la giữa đêm, liền hét lớn:

“Có trộm thật kìa! Dám đến thôn Thượng Lục phóng hỏa bắt cóc trẻ con! Đại gia, đánh gãy chân chúng!”

Thấy có người hô hào, dân làng đồng loạt xông lên, vung tay định đánh.

Bị bắt giữ, một người trong đó hoảng hốt kêu lên:

“Trộm cái gì! Các ngươi xem kỹ lại đi, là cha ngươi đây, còn hắn là nhị đệ ngươi! Mau thả ra!”

Nghe tiếng quen thuộc, cả đám sững sờ. Có người lắp bắp hỏi:

“Lâm lão đầu… là ông?”

“Chính ta đây.” – Lâm lão đầu giật mạnh áo chỉnh lại, hừ lạnh, “Chúng ta nghe thấy tiếng la nên chạy ra trước, mệt quá nên ngồi tạm trong bụi rậm nghỉ chân, ai ngờ thằng con mắt mù này lại nhận nhầm cha ruột là kẻ trộm!”

Nhưng lý do ấy rõ ràng không đứng vững. Một người nghi hoặc hỏi:

“Ông lớn tuổi thế, nghe tiếng la còn có thể chạy nhanh hơn cả chúng ta, đến sau núi trước đầu tiên sao?”

Lâm lão đầu nghẹn lời.

Lâm Lan không muốn đôi co dài dòng, vội bước tới:

“Muội muội ta đâu?”

“Muội muội gì chứ? Không phải đang nằm ở nhà sao?” – Lâm lão đầu chột dạ, giọng cao vút lên như muốn che giấu điều gì.

Lâm phụ siết chặt nắm tay, đột nhiên quay sang Lâm Nhị đệ tung cú đấm:

“Mai Nha đâu rồi?!”

“Ai da!” – Lâm nhị đệ ôm má, “Đại ca điên rồi! Ta biết gì đâu?”

Hắn không biết, nhưng Triều Triều thì biết.

Cô lắng nghe hệ thống, xác định phương hướng rồi chỉ về một bụi cỏ khác:

“Bọn họ giấu tiểu muội muội ở kia!”

Lâm Lan lập tức chạy tới, quả nhiên thấy một cái tã lót nhỏ nằm im lìm trong cỏ. Cô run rẩy nhặt lên, đưa tay áp vào chóp mũi bé.

Khi cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của đứa trẻ, Lâm Lan mới thở phào một hơi.

May mắn thay, muội muội vẫn còn sống.

Có lẽ vì sợ bé gái khóc lóc trên đường sẽ bị người phát hiện, Lâm lão đầu đã cởi áo ngoài quấn chặt đứa bé lại. Nhờ vậy, tiểu muội không bị lạnh đến mức nguy hiểm.

Dân làng thấy Lâm Lan ôm được đứa trẻ từ trong bụi ra, ánh mắt nhìn Lâm lão đầu và Lâm nhị đệ lập tức trở nên kỳ dị. Bọn họ tuy không nói gì, nhưng nhìn thế cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc ấy, thôn trưởng thôn Thượng Lục cũng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa hỏi:

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Cả đám người ngập ngừng chưa biết mở lời thế nào, Lâm lão đầu còn đang định chống chế, thì Lâm phụ đã bước lên trước, khom người nói:

“Thôn trưởng, cha ta và nhị đệ muốn mang tiểu nữ nhi nhà ta vứt trong núi mặc kệ sống chết. Ta sợ nếu còn tiếp tục sống chung, cả nhà chúng ta cũng không giữ được mạng. Vậy nên, khi trời sáng, mong thôn trưởng đứng ra làm chứng — ta muốn phân gia.”

Lâm lão đầu nghe xong thì tức đến mức râu ria dựng đứng:

“Ngươi nói cái gì? Phân gia? Còn nói ta định ném cháu ruột vào núi? Nói chuyện phải có lương tâm! Ta chỉ dắt Mai Nha ra ngoài đi dạo, thế mà cũng không được sao?!”

Lâm phụ cười nhạt:

“Đi dạo nửa đêm? Cha, người nghĩ cả thôn là lũ ngốc à? Hơn nữa người vừa rồi còn bảo Mai Nha đang ở nhà cơ mà?”

“Ta…”

Thôn trưởng nhìn Lâm lão đầu chằm chằm rồi quay sang Lâm phụ:

“Thiên Lãnh, chuyện phân gia để sau hãy bàn. Không thể nói ngoài miệng là được, phải làm theo đúng quy trình.”

Quả đúng vậy, đây không phải lúc thích hợp để tranh cãi. Lâm phụ gật đầu, trong lòng vẫn còn nghẹn, nhưng cũng muốn về nhà trước xem vợ mình thế nào rồi.

“Vậy trở về trước đã.”

Thôn dân thấy thế cũng rục rịch đi theo. Dù sao trở về cũng chẳng ngủ được, hơn nữa họ cũng coi như chứng kiến từ đầu, đương nhiên muốn xem kết quả ra sao.

Cả đoàn người hướng về Lâm gia mà đi. Mới đi tới cổng, đã thấy thêm mấy thôn dân khác lục tục kéo tới — trong đó có Hồ Lai Phúc và Trịnh thị, hai vợ chồng chạy theo tiếng la mà tìm đến.

Trịnh thị thấy Triều Triều đang cầm chiếc la trong tay, liền nổi trận lôi đình. Mụ ta gào lên rồi lao đến định đánh cô:

“Con tiện nhân này! Dám trộm la trong nhà, lại còn nửa đêm chạy ra ngoài! Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày !”

Vừa lao đến, mụ ta đã bị Lâm phụ chặn lại.

Lâm phụ ôm tiểu nữ nhi trong tay, trầm giọng nói:

“Lai Phúc, hôm nay chuyện này không thể trách Triều Triều. Hai người đừng động thủ, có gì thì từ từ nói.”

Thôn dân nghe vậy thì sững sờ, như chợt nhớ ra điều gì:

“Khoan đã… vừa nãy là tiếng la đánh thức cả thôn… chẳng phải là Triều Triều gõ sao?”

Ánh mắt mọi người lập tức thay đổi. Có người vốn không ưa cô bé thì lập tức cau mày mắng:

“Còn nhỏ mà không biết điều! Nói dối có kẻ phóng hỏa trộm trẻ con, giữa đêm gọi cả thôn dậy, đúng là không dạy dỗ đàng hoàng!”

Triều Triều co rúm người lại, giờ đây khi tiểu muội được cứu, cảm xúc chậm rãi kéo đến khiến cô bắt đầu sợ hãi. Đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của thôn dân, cùng với Trịnh thị đang giương nanh múa vuốt.

Cô bắt đầu run lên, trong đầu gọi hệ thống:

【A Thiện… A Thiện! Làm sao bây giờ…】

Nhưng hệ thống im lặng. Không có hồi âm.

Triều Triều càng hoảng loạn.

Đúng lúc ấy, Lâm Lan lập tức ôm chặt Triều Triều vào lòng, lớn tiếng nói với mọi người:

“Triều Triều không nói dối! Nếu không có em ấy, muội muội ta đã c.h.ế.t rồi. Em ấy là ân nhân cứu mạng của nhà ta!”

“Ân nhân cái gì mà ân nhân!” – Trịnh thị không để yên, gào lên, “Nó trộm đồ nhà ta, bây giờ ta phải mang nó về dạy dỗ! Mau đưa nó cho ta, hôm nay ta không lột da nó thì không xong!”

Nói rồi lại lao lên. Lâm Lan vội ôm Triều Triều tránh né.

Lâm phụ bận ôm hài nhi nên không ngăn được. Lâm lão đầu và Lâm nhị thúc lại hậm hực xông vào phụ giúp Trịnh thị, quyết bắt cho được Triều Triều.

Lâm lão đầu sôi máu. Kế hoạch hại cháu thất bại, con trai lại đòi phân gia. Giờ ông ta chỉ muốn trút giận lên đứa con nít này, hận đến tận xương.

“Lâm Lan! Mau giao nha đầu đó về Hồ gia! Họ muốn dạy dỗ con mình, ngươi ngăn cản làm gì?!”

Bốn người quây lấy Lâm Lan, còn cô thì ôm chặt Triều Triều, không dám phản kháng mạnh vì sợ làm tổn thương cô bé.

Lâm phụ dù có muốn giúp cũng không đủ sức địch lại bốn người. Nhìn cảnh tượng đó, một vài thôn dân bắt đầu không nhịn được, toan bước ra nói giúp.

Thì ngay lúc đó…

Một luồng kim quang đột ngột bừng sáng!

Tất cả mọi người chói mắt, phải nheo lại theo phản xạ.

Cùng lúc đó, giọng hệ thống vang lên rõ ràng trong đầu Triều Triều:

【Năng lượng đã tích đủ. Triều Triều, đừng sợ. Ta cho ngươi làm sóng lớn.】

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.