Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 539
Cập nhật lúc: 03/09/2025 07:49
Không thể không nói, hai mẹ con Lâm Thanh Hòa rất có duyên với mọi người. Thời buổi này, sinh viên đại học có giá trị là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là hai mẹ con họ rất biết cách đối nhân xử thế. Mỗi khi đến đều tươi cười chào hỏi, đặc biệt là Chu Khải. Lần trước ông Mã về thì gặp cậu đang chuẩn bị đi, thấy ông xách một túi ngô, cậu liền giúp ông xách lên tận nhà. Lúc đó còn chưa quen biết, mang đồ lên mới biết là hàng xóm. Vì vậy, ông Mã có ấn tượng rất tốt với Chu Khải.
“Tôi tận mắt thấy, con bé út nhà họ Trương nhìn bóng lưng Tiểu Khải cứ như nhìn thấy của quý vậy,” bà Mã mắng, “Nó mà cũng xứng à? Đợi cô Lâm qua, tôi phải nói chuyện nghiêm túc với cô ấy, bảo cô ấy đề phòng!”
Bà biết khoảng đầu năm sau Chu Thanh Bách cũng sẽ lên. Mà nhà họ Trương bây giờ lại có thêm hai cô con gái.
Ở khu này làm gì có bí mật nào? Tin tức vỉa hè lan truyền nhanh như chớp. Cả hai cô con gái đều từ nông thôn trở về. Cô chị đã ly hôn, tuy không có con nhưng trước khi xuống nông thôn đã từng có thai khi chưa kết hôn. Nếu không phải trốn nhanh và những người biết chuyện đều là người phúc hậu, không tố cáo, thì đã bị đấu tố rồi. Rõ ràng không phải người tốt lành gì.
Còn cô em, nghe nói hồi ở nông thôn cũng qua lại với vài người, lại còn rất thân thiết với chủ nhiệm hợp tác xã. Người tinh ý nhìn là biết có quan hệ gì, cũng chẳng phải hạng tử tế. Hỏi sao biết nhiều thế? Thì ở đây đâu chỉ có mỗi nhà họ có con phải đi lao động, nhà nào cũng có chỉ tiêu cả, nhiều lắm. Chút chuyện đó sao lại không biết được.
Vì vậy, cả hai cô này đều phải đề phòng.
Lâm Thanh Hòa vẫn chưa biết chuyện này. Gần đây, trường tổ chức cuộc thi hùng biện tiếng Anh, công việc bận rộn không ngớt. Đến khi cô xong việc, đã là tháng mười hai.
Trời lúc này đã se lạnh, nhưng mùa đông năm nay ấm hơn năm ngoái nhiều. Năm ngoái giờ này, trời rét căm căm. Dương lịch là tháng mười hai, âm lịch là tháng mười một, nhưng trời đã thật sự lạnh đi, ngày một lạnh hơn.
Hôm nay, Chu Khải xách một cặp lồng cơm đến, vẫn như thường lệ là canh gà từ nhà bạn học mang sang, đã để lại một nửa ở bên đó.
“Mẹ ơi, hay nhà mình tự nấu ăn đi?” Chu Khải hỏi.
“Đợi bố con lên rồi tính, có mỗi hai mẹ con mình thôi mà,” Lâm Thanh Hòa vừa uống canh gà vừa nói.
Chu Khải không nói gì thêm, lại kể: “Hôm qua con qua nhà mình xem một chút. Đợi bố lên, mẹ phải để mắt đến bố đấy.”
“Sao vậy?” Lâm Thanh Hòa đã lâu không qua nhà, toàn bảo con trai qua xem và dọn dẹp, nên vẫn chưa biết chuyện nhà họ Trương.
“Là nhà họ Trương bên cạnh ấy,” Chu Khải nói.
“?” Lâm Thanh Hòa nhìn con.
“Con cũng không biết nói thế nào. Mẹ có rảnh thì qua nhà bác Mã ngồi chơi là biết ngay,” Chu Khải nói.
Mấy hôm trước cậu qua, đã gặp cô con gái đi lao động trở về của nhà họ Trương, là cô chị. Cô em thì cậu gặp từ lâu rồi, thấy cậu còn chào hỏi, nhưng cậu chỉ gật đầu qua loa. Nhưng cô chị còn mang bánh bao cho cậu ăn. Chu Khải đương nhiên không ăn, nhưng cậu cảm thấy sau này bố cậu lên, người phụ nữ đó mười phần thì có đến tám chín phần sẽ tìm cách làm quen với bố cậu.
Sở dĩ cậu nghĩ vậy là vì sau này mẹ cậu đi dạy, cậu cũng ở trường, chỉ có bố cậu ở nhà không có việc gì làm. Như vậy chẳng phải rất dễ xảy ra chuyện sao?
Lâm Thanh Hòa liếc nhìn con trai, sau đó liền tìm một hôm rảnh, quàng khăn choàng cổ sang nhà bà Mã ngồi lê đôi mách, tiện thể mang cho bà một gói hạt dưa.
“Cô Lâm, lâu lắm không gặp cô,” bà Trương cười nói.
Lâm Thanh Hòa lạnh nhạt gật đầu, rồi không để ý đến bà ta nữa, đi thẳng đến cửa nhà bà Mã. Bà Mã niềm nở mời cô vào nhà. Sắc mặt bà Trương liền không vui, hừ lạnh một tiếng: “Cái thứ gì không biết, chẳng qua chỉ là một giáo viên quèn mà cũng lên mặt!”
Vào nhà bà Mã, Lâm Thanh Hòa không bận tâm đến bà ta, cứ thế vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với bà Mã. Lúc này cô mới biết, nhà họ Trương bên cạnh đúng là cực phẩm đến mức nào, lại có thể nuôi dạy ra hai cô con gái như vậy.
Đúng là không đùa được, chuyện này có chút nguy hiểm. Nếu Thanh Bách của cô lên đây mà cứ ở nhà, chẳng phải rất dễ bị cô con gái đã ly hôn nhà họ Trương nhắm tới sao? Đừng nghi ngờ hạng người này, với họ, liêm sỉ là thứ không tồn tại.
Thế là Lâm Thanh Hòa liền đi tìm ông Vương ở thư viện. Lúc cô đến, Chu Khải cũng đang ở đó, một già một trẻ đang ăn bánh bao.
“Mẹ, mẹ đến muộn rồi, bánh bao bọn con ăn hết rồi,” Chu Khải nói.