Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 692
Cập nhật lúc: 03/09/2025 07:55
Bây giờ Lâm Thanh Hòa gọi điện về nói, rõ ràng là đến cả Hứa Thắng Mỹ cũng không cho đi nữa. Dì cả Chu vừa cúp máy, liền vội vàng về nhà bảo anh cả Chu đi một chuyến.
"Bảo chị cả bớt nghĩ ngợi đi, tính cách của Thanh Hòa chị ấy đâu phải không biết. Còn dám mang người qua trước rồi nói sau, đây là cho rằng Thanh Hòa và chị ấy quan hệ tốt lắm sao," chị dâu cả bực bội nói.
Chuyện này thực ra có chút ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nhưng nói ra cũng là do dì cả Chu nhiều chuyện.
Và nếu nói quan hệ giữa dì cả Chu và Lâm Thanh Hòa tốt, thì không hề thấy. Dù là dì cả hay dì hai, quan hệ với Lâm Thanh Hòa đều rất bình thường.
Chỉ có Chu Hiểu Mai và Lâm Thanh Hòa mới thật sự thân thiết.
Anh cả Chu cũng liền qua tìm chị cả của mình nói chuyện.
Dì cả Chu đồng ý, nói: "Được rồi, nếu không cho đi, thì Thắng Cường không đi, Thắng Mỹ qua năm lại để nó qua."
Anh cả Chu vẫn rất hiền lành, câu nói của Lâm Thanh Hòa "bảo Hứa Thắng Mỹ nếu bận thì cũng không cần qua nữa" anh không nói ra.
Sau khi anh về, không khí nhà họ Hứa không được tốt.
Hứa Thắng Mỹ nói: "Mẹ xem, con đã bảo mẹ đừng đến nhà cậu cả nói rồi."
"Không nói một tiếng, làm sao để con mang em con qua được?" dì cả Chu nhìn con gái.
"Con đã nói là không mang được rồi, Chu Lục Ni bên kia đi cùng ngày đã bị đuổi về ngay trong ngày," Hứa Thắng Mỹ nói.
Muốn tiền trảm hậu tấu, thật sự không phải là Hứa Thắng Mỹ. Đối với tính cách của người mợ út kia, cô ở bên đó nên hiểu rõ hơn ai hết.
Đó không phải là người sẽ nể mặt người khác, là một kẻ độc tài mười mươi, muốn làm gì thì làm, trong nhà lời nói của mợ ấy là nhất.
"Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn để em con qua đó, mẹ tự đi gọi điện hỏi thử xem?" Hứa Thắng Mỹ liền nhìn mẹ mình.
Dì cả Chu không nói gì. Bà đối với người em dâu này cũng có chút sợ. Nói một câu không khách sáo, tuy bà là chị cả trong nhà, nhưng Lâm Thanh Hòa căn bản không xem bà ra gì.
Sau này còn đỡ hơn một chút, khách sáo hơn nhiều. Trước kia, nhìn thấy bà là đến cả một cái liếc mắt cũng không cho, coi như không quen biết.
Dì cả Chu liền nghĩ, cứ mang con trai qua trước, có lẽ sẽ được ở lại?
Dù sao đó cũng là cháu ngoại ruột, cũng là một cậu thanh niên có thể làm việc, không phải là cô bé lười biếng như Lục Ni.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Nói ra dì cả Chu cũng buồn bực không thôi.
Nhưng bà còn có thể nói gì? Từ trước đến nay người em dâu này đã không xem bà ra gì, bây giờ thành đạt rồi, bà còn có thể mong chờ cô ấy xem trọng người chị cả này sao.
"Mẹ, con muốn đi Kinh thị!" Hứa Thắng Cường lại không vui nói. Cậu muốn đi Kinh thị, đặc biệt là sau khi chị gái cậu đi về, kể Kinh thị tốt đẹp thế nào. Cậu ở nhà chỉ làm ruộng, cậu không muốn làm ruộng chút nào. Vừa mệt vừa khổ không nói, đến Kinh thị không chừng còn có thể cưới được một cô gái Kinh thị nữa!
Sau này chuyển hộ khẩu đến Kinh thị, trở thành người Kinh thị, không bao giờ phải làm ruộng nữa.
"Đi cái gì mà đi, mợ út của con đã không cho con đi rồi, ngoan ngoãn ở nhà đi!" dì cả Chu nói.
Hứa Thắng Cường liền nói: "Chị con năm nay không phải đã mười tám rồi sao, để chị ở nhà lấy chồng đi, con thay suất của chị đi Kinh thị!"
Đây là một ý kiến không tồi, dì cả Chu lập tức nhìn về phía con gái thứ ba.
Sắc mặt của Hứa Thắng Mỹ trắng bệch. Đã được chứng kiến sự phồn hoa của Kinh thị, cô thật sự không muốn gả cho người ở quê. Cô muốn tìm một người ở Kinh thị!
"Mẹ, nếu có thể, con cũng sẵn lòng nhường suất cho em. Nhưng tiệm quần áo của chúng con bán đồ nữ, khách vào mua, vào thử đồ đều là phụ nữ, em con ở đó làm sao được? Bên Hổ Tử thì bán đồ nam, nếu mẹ muốn, mẹ đi nói với dì hai, bảo Hổ Tử lấy vợ, nhường vị trí cho em con," Hứa Thắng Mỹ nói.