Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 56: Anh Rốt Cuộc Có Được Không Đó?
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:39
Hoắc Thanh Thanh nói: "Em mơ giấc mơ này không chỉ một lần." Dứt lời, cô bật khóc, nhìn Hàn Kiến Vũ nói: "Em không muốn ly hôn, em chỉ muốn ở đây cùng anh và các con sống những ngày tháng tốt đẹp, chờ đợi chính sách. Nếu thật sự có thể thông qua thi đại học để về thành phố, em nhất định sẽ đưa cả nhà mình cùng về. Bây giờ mình cứ sống tốt đã, được không anh?"
Đầu ngón tay thô ráp của Hàn Kiến Vũ lau đi những giọt nước mắt trên má người phụ nữ, anh nói: "Được rồi, mơ đều là trái ngược với sự thật mà, em còn tin cái này sao?"
Hoắc Thanh Thanh lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng vấn đề là đó không phải mơ, đó là sự thật!
Cảm thấy cô khóc cũng kha khá rồi, Hàn Kiến Vũ mới nói: "Em chắc chắn sau này dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ không đi theo người kia nữa chứ?"
Nước mắt Hoắc Thanh Thanh như ngừng lại trong khóe mắt. Đây là lần đầu tiên anh nói thẳng thắn như vậy. Tuy không nhắc đến tên người kia, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ Trương Quốc Hoa.
Chuyện này cũng không có cách nào khác. Trước khi lấy Hàn Kiến Vũ, Hoắc Thanh Thanh đúng là từng thích tên công tử bột Trương Quốc Hoa kia. Gã đó chính là kiểu mà thiếu nữ ngây thơ hay thích, loại đàn ông tâm cơ chỉ dựa vào mặt và miệng lưỡi.
Hoắc Thanh Thanh nói: "Em đã nói rồi em không định đi theo hắn, là hắn muốn đi theo em. Em biết hắn muốn lừa tiền của em. Đáng tiếc là em không dễ lừa như hắn nghĩ đâu."
Hàn Kiến Vũ "..."
Hoắc Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy không đúng, quệt nước mắt nhìn Hàn Kiến Vũ: "Thật ra anh vẫn nhớ chuyện trước kia của chúng ta, đúng không?"
Hàn Kiến Vũ gật đầu: "Đương nhiên là nhớ."
Hoắc Thanh Thanh cau mày: "Vậy sao anh lại lừa em?"
Hàn Kiến Vũ: "Anh muốn cho em một cơ hội rời khỏi nơi này."
Hoắc Thanh Thanh chớp chớp mắt, bình tĩnh lại một lát, thở dài, nói: "Ngủ thôi!"
Bọn nhỏ trước kia ngủ ở giữa giường sưởi, gần đây đều ngủ nép sang một bên, nửa còn lại của giường sưởi chính là "địa bàn" của hai người họ. Chăn đệm đều đã được phơi nắng, ga giường cũng giặt thơm tho, tấm ga trải giường màu hồng hoa mẫu đơn phẳng phiu này vẫn là mua lúc hai người kết hôn, cũng chưa trải qua mấy lần. Hoắc Thanh Thanh đã thay đồ ngủ, kéo chăn ra nằm xuống rồi.
Hàn Kiến Vũ thổi đèn, leo lên giường sưởi, tự giác chui vào trong chăn của Hoắc Thanh Thanh, ôm người từ phía sau. Hoắc Thanh Thanh giả vờ ngủ, không động đậy cũng không gồng người lên, nhưng sao có thể lừa được người phía sau chứ!
"Đừng giả vờ nữa, anh biết em chưa ngủ mà," Hàn Kiến Vũ cọ cọ vành tai Hoắc Thanh Thanh, thì thầm: "Đừng giận nữa được không em?"
Hoắc Thanh Thanh: "Em là kẻ mặt dày bám riết không đi, lấy tư cách gì mà giận chứ?"
Hàn Kiến Vũ lật người cô lại, nằm đối mặt: "Anh chỉ là không muốn em phải chịu ấm ức nuốt nhục cầu toàn thôi."
Hoắc Thanh Thanh giọng đầy tức giận: "Em không ấm ức! Nhưng nếu anh cảm thấy ấm ức thì ly hôn đi! Có điều em ly hôn chứ không ly gia, anh ở phòng nhỏ, em và hai con ở phòng lớn."
Hàn Kiến Vũ bị Hoắc Thanh Thanh chọc tức đến bật cười, anh cắn nhẹ lên môi cô mấy cái: "Được rồi được rồi, đừng nói lời giận dỗi nữa. Tất cả là lỗi của anh được chưa?"
Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng: "Anh có lỗi gì chứ? Lỗi đều là của em cả."
Hàn Kiến Vũ nói: "Anh đương nhiên là có lỗi rồi, toàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Hoắc Thanh Thanh: "Nể tình thái độ nhận sai tốt như vậy của anh, em thưởng cho anh một chút nhé?"
Hàn Kiến Vũ: "Thưởng gì cơ?"
Hoắc Thanh Thanh hôn lên môi người nào đó một cái: "Thưởng cái này!"
Đây là lần đầu tiên sau khi Hoắc Thanh Thanh sống lại, hai người chui chung một cái chăn. Kéo qua đẩy lại mấy cái, người nào đó liền không ngoan ngoãn nữa rồi, tay đã lặng lẽ luồn vào trong áo ngủ của Hoắc Thanh Thanh. Hoắc Thanh Thanh tượng trưng làm bộ muốn từ chối nhưng lại chào đón vài cái, hai người đã như củi khô gặp lửa mạnh rồi.
Hàn Kiến Vũ đè người dưới thân, hơi thở nặng nề. Hoắc Thanh Thanh nói: "Anh rốt cuộc có được không đó?" Cô không có ý gì khác, chỉ là lo lắng anh bệnh nặng mới khỏi thôi. Nhưng lời này lọt vào tai đàn ông đúng là một sự sỉ nhục cực lớn.
Hoắc Thanh Thanh đúng là tự tìm đường chết, câu nói này suýt nữa hại c.h.ế.t bản thân cô rồi. Rốt cuộc cô đã quên bài học thời gian đầu mới kết hôn rồi sao?
Người đàn ông vốn mày kiếm mắt sáng, lúc này trông có chút hung dữ. Xuyên qua ánh trăng yếu ớt trông rất đáng sợ. Để xoa dịu cảm xúc của anh, Hoắc Thanh Thanh ngẩng đầu hôn lên môi người đàn ông, vừa hôn vừa nói: "Có đánh thức hai đứa nó dậy không anh?"
Hàn Kiến Vũ khẽ hừ một tiếng, nói: "Chắc là không đâu, giường sưởi không giống giường thường, không kêu không rung, chắc chắn lắm. Chỉ cần em đừng kêu to quá thôi, á~"
Hai người trước kia không phải là không có chuyện giường chiếu, dù sao cũng đã có con rồi. Nhưng lần này hoàn toàn khác biệt, đặc biệt đối với Hàn Kiến Vũ là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Người phụ nữ hoàn toàn phối hợp, linh hồn và thể xác đều rất hòa hợp với anh. Đây chính là biểu hiện của yêu hay không yêu. Làm chuyện ấy với người mình yêu chính là cam tâm tình nguyện hóa thành hồ nước xuân!
Hoắc Thanh Thanh ban đầu còn hơi lo đánh thức con nên cố nhịn, đến mấy lần sau thì hoàn toàn không tự chủ được nữa rồi. Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này vẫn cứ thô bạo và vô lại như vậy. May mà hai đứa nhỏ ban ngày chơi mệt rồi, ngủ say như heo con, hoàn toàn không tỉnh giấc.
Hoắc Thanh Thanh sắp mệt lả đi rồi. Vốn dĩ ban ngày cãi nhau với người ta đã bực bội mất sức, lại bị dày vò mấy phen thế này, bây giờ mệt đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Hàn Kiến Vũ đổ nước nóng và nước lạnh từ hai bình giữ nhiệt vào với nhau lau người cho cả hai, lại thay ga giường mới, lúc này mới ôm lấy thân thể ấm áp thơm tho mềm mại như ngọc mà ngủ.
Hàn Kiến Vũ nằm xuống rồi hỏi Hoắc Thanh Thanh: "Ổn chứ hả? Hửm?"
Hoắc Thanh Thanh cong khóe môi, đúng là gã đàn ông thù dai c.h.ế.t tiệt mà!
"Hửm? Anh đang hỏi em đấy?" Hàn Kiến Vũ không chịu buông tha.
Cái này bảo cô phải đánh giá thế nào đây? Không nói gì tức là không hài lòng?
Hàn Kiến Vũ tay lại làm bậy: "Hay là tiếp tục nhé?"
Lúc này Hoắc Thanh Thanh mới mềm giọng nói: "Ái dà anh làm gì vậy? Người ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi." Thật sự chịu không nổi. Thảo nào đời trước cứ luôn muốn rời xa anh. Ban ngày nhìn thì giống người, đến đêm lại thành sói thì có!
Lời này đối với đàn ông mà nói thì quá là dễ nghe rồi. Hàn Kiến Vũ ôm chặt người vào lòng, cười không ngớt. Hoắc Thanh Thanh bịt miệng anh lại: "Anh đừng cười nữa, đánh thức con dậy bây giờ."
Người nào đó đúng là đã đói quá lâu rồi, rất nhanh lại nổi hứng thú, nhưng nhìn người trong lòng hơi thở đều đặn, ngủ cực kỳ ngon giấc cũng đành phải nhịn xuống.
Sáng hôm sau, Hoắc Thanh Thanh ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy. Lúc tỉnh lại trong phòng đã sáng trưng, đừng nói là Hàn Kiến Vũ không có trên giường sưởi, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không thấy đâu. Hoắc Thanh Thanh giật mình ngồi bật dậy, gọi: "Hàn Kiến Vũ?"
Không ai trả lời.
"Tráng Tráng? Nữu Nữu?" Vẫn không có tiếng đáp lại.
Hoắc Thanh Thanh cố gắng tỉnh táo lại một chút, nhìn lên giường sưởi, chăn của bọn nhỏ được gấp gọn gàng ngăn nắp, giường vẫn còn hơi ấm. Chắc là Hàn Kiến Vũ dắt con ra ngoài rồi. Hôm nay chẳng phải anh phải đi nộp lương thực công cho đội 4 sao?
Hoắc Thanh Thanh ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra sân trước, yên tĩnh lạ thường, chỉ có bếp nhà anh Ba Hàn là có tiếng động. Ngoài cổng lớn vọng lại tiếng cười nói vui vẻ, vừa nghe đã biết là của mấy đứa nhóc nhà cô.
Hàn Kiến Vũ địu một cái gùi trên lưng, trong lòng bế Nữu Nữu. Cải Quyên thì đang bế Tráng Tráng.
Hoắc Thanh Thanh hỏi: "Sáng sớm tinh mơ anh dắt chúng nó đi đâu đấy?"
Nữu Nữu nói: "Cha mua thịt thịt ăn!"
Trong gùi của Hàn Kiến Vũ có một con gà, một miếng thịt bò và thịt heo, còn có một túi lưới đựng táo và quả óc chó.