Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 14: Phiên Chợ Lớn Trong Huyện

Cập nhật lúc: 05/12/2025 16:02

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Vương Thục Phân đã gọi Hứa Kiến Quốc và Hứa Hạ dậy sớm để hái quả.

Ba người cầm những chiếc giỏ đã rửa sạch và phơi khô đi ra trước cửa. Ngẩng đầu nhìn lên, họ không ngờ chỉ sau một đêm, số quả trên cây lại chín thêm nhiều đến thế.

Hứa Kiến Quốc kê thang, trèo lên cây, chọn những quả chín mọng rồi từng bước hái xuống đưa cho vợ. Vương Thục Phân ở dưới đón lấy, còn Hứa Hạ thì cẩn thận đặt chúng ngay ngắn vào giỏ, đề phòng bị xóc nảy làm dập trong lúc vận chuyển.

Sở dĩ quả sung (vả) ít được trồng thương mại là vì quả chín rất mềm, dễ hỏng, gây khó khăn cho việc vận chuyển. Muốn giảm hư hao trên đường, chỉ có thể hái lúc quả chín khoảng tám phần, nhưng như vậy mùi vị sẽ kém, cứng ngắc và không có hương vị. Vì thế, đây luôn là loại trái cây khiến nhiều nhà vườn vừa yêu vừa hận.

Số quả trên cây chín không ít. Ba người hái hơn nửa tiếng đồng hồ, bốn chiếc giỏ đã được chất đầy.

“Được rồi, bố, không thể hái nữa, không còn chỗ để đâu.”

Hứa Hạ đặt quả sung cuối cùng vào mép giỏ, ước chừng mỗi giỏ chứa khoảng gần mười cân.

Hứa Kiến Quốc giúp đỡ chất bốn chiếc giỏ đầy ắp lên ghế sau xe ba bánh, sau đó tìm một chiếc cân điện t.ử đã mua trước đó trong nhà kho rồi đặt lên xe.

Hứa Hạ xoa xoa lớp mật dính trên tay, đội mũ rồi leo lên xe ba bánh.

Vương Thục Phân nhét vào lòng Hứa Hạ một chiếc bánh rán nóng hổi cùng hai quả trứng luộc, dặn cô bé lát nữa ăn sáng. Trước khi đi, bà vẫn không yên lòng, nói: “Hạ Hạ, một mình con đi được không, hay để bố con đi xe máy cùng con nhé?”

“Mẹ, không cần lo lắng đâu, chẳng xa là bao, vả lại trước kia bố con hay chở con đi phiên chợ lớn trong huyện, đường con quen lắm rồi.”

“Thôi mẹ, con đi đây, lát nữa chen lấn mãi lại không còn chỗ đẹp.” Hứa Hạ xua tay, còn chưa đợi Vương Thục Phân trả lời, cô bé đã đạp ga phóng đi.

Đường vào trong huyện dễ đi hơn đường ra thị trấn một chút. Sau khoảng 40 phút đi xe, chiếc xe ba bánh cũ kỹ của Hứa Hạ đã tới phiên chợ lớn trong huyện.

Trời vẫn còn sớm, nhưng chợ đã rất nhộn nhịp. Các tiểu thương lớn bé đang bày biện sạp hàng. Có người bán quần áo, bán đồ gia dụng, có người dựng nồi bán đồ ăn sáng. Chỉ cần bạn nghĩ đến, hầu như thứ gì cũng có.

Khu bán rau củ quả ở một đầu khác. Hứa Hạ đẩy xe đi về phía đó, trên đường còn ghé vào một quầy hàng mua một bó túi ni lông. Bán quả sung, tổng không thể để người ta nhét vào trong quần áo mang đi.

Ở khu rau củ quả, những vị trí tốt cơ bản đã có người chiếm. Hứa Hạ là người đến sau, cuối cùng chỉ tìm được một góc nhỏ. Đây vẫn là nhờ Hứa Hạ nhanh mắt lẹ tay cướp được, bởi vì bên cạnh, một anh chàng bán anh đào không giành được quầy, đang sốt ruột quay vòng vòng.

Chọn được vị trí, Hứa Hạ lấy chiếc ghế gấp nhỏ từ sau xe ra và ngồi xuống. Cô bé hạ cửa sau xe ba bánh xuống, để lộ ra mấy giỏ quả sung tươi xanh, căng mọng bên trong.

Sau đó, cô lấy cân điện t.ử ra điều chỉnh thử vài lần, xác nhận không có vấn đề mới đặt lên.

Rất nhanh, người trong chợ bắt đầu đông lên, khắp nơi nhộn nhịp, tiếng rao hàng cũng vang lên không dứt. Hứa Hạ lấy chiếc bánh rán và trứng gà còn nóng trong lòng ra, bắt đầu gặm.

“Cô bé, quả sung này bao nhiêu tiền một cân?” Một bà lớn tuổi đang đeo rổ tò mò ghé qua nhìn. Số quả sung ở đây trông từng quả vừa to vừa tròn, vỏ cũng tươi mới, vì thế bà mở lời hỏi.

“Bác ạ, 30 tệ một cân.” Hứa Hạ nuốt miếng bánh rán trong miệng xuống, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ.

Bà lớn tuổi kia lập tức mở to mắt, có chút không dám tin, giọng nói có phần ngạc nhiên: “Ba mươi!”

Nụ cười của Hứa Hạ không hề thay đổi, cô bé tiếp tục nói: “Bác ơi, quả sung nhà cháu không phải loại bình thường đâu ạ. Không bón phân, không phun thuốc, là thực phẩm xanh thuần thiên nhiên, quan trọng là hương vị ngon tuyệt vời, bác nếm thử sẽ biết.” Nói rồi, cô bé chọn một quả hơi nứt vỏ đưa qua.

“Cô bé này làm ăn không thật thà gì hết.” Bà lớn tuổi kia lắc đầu, chỉ sợ ăn xong Hứa Hạ sẽ làm khó mình, vội vàng đeo rổ đi nhanh.

Thấy vậy, Hứa Hạ cũng không thất vọng. Cô hiểu rõ mức giá này không phải ai cũng chấp nhận được. Giá thị trường quả sung vào mùa này đại khái khoảng mười tám đồng một cân, nhưng chất lượng quả của cô đặt ở đây, nếu bán giá thấp, cô còn thấy tiếc cho Ngọc Lộ của mình.

Hứa Hạ nhún vai, bẻ đôi quả sung vừa đưa ra, đặt trên cùng chiếc giỏ. Thịt quả màu hồng phấn ẩn mình trong vũng mật nước óng ánh, trông rất đẹp mắt.

Bên cạnh, một phụ nữ đang dắt theo con nhỏ lập tức bị thu hút ánh nhìn. Bà ta vừa rồi cũng nghe thấy lời của bà lớn tuổi kia. 30 tệ một cân quả sung, quả thật có hơi đắt, nhưng nhìn thấy quả sung Hứa Hạ bẻ ra mọng nước, lấp lánh như sương, bà ta lại không khỏi có chút động lòng.

“Cô bé, cô nói quả sung này có thể nếm thử đúng không?” Người phụ nữ dắt theo bé gái thắt nơ bướm đi đến trước quầy hàng của Hứa Hạ, có chút do dự hỏi.

Hứa Hạ ngẩng đầu nhìn lên. Người phụ nữ trước mặt khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc búi gọn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dài vải lanh màu xám. Cô bé bên cạnh môi hồng răng trắng, mắt đen láy, cũng ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua gia cảnh không tồi.

“Đúng vậy ạ, có thể nếm thử trước, ngon thì mua.” Hứa Hạ khẽ mỉm cười, lại chọn một quả tròn trĩnh đưa đến trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ nhận lấy, dùng khăn giấy lau qua, nhẹ nhàng bẻ một cái, mật nước vàng óng như mật ong lập tức chảy xuống theo tay bà. Cô bé bên cạnh nhanh chóng ghé sát vào hít một hơi, lập tức rạng rỡ hẳn: “Mẹ ơi, ngọt quá!”

“Con muốn ăn nữa!” Cô bé khoa tay múa chân, sau khi nếm vị ngọt ngào trong miệng liền đưa bàn tay nhỏ về phía mẹ.

Người phụ nữ thấy thế vội vàng đưa cho con gái một nửa, phần còn lại mới đưa vào miệng mình. Không ngờ, vừa mới c.ắ.n vào, bà ta đã kinh ngạc mở to mắt.

Thịt quả mềm mại, dùng đầu lưỡi khẽ chạm, liền hóa thành nước cốt ngọt thanh và mật nước hòa quyện vào nhau. Bà ta vội vàng nuốt vào, hương quả vẫn còn vương vấn đầy miệng.

Người phụ nữ này tên là Tống Dĩnh, quê hương bà chính là Hải Thành, nơi nổi tiếng về quả sung. Vì quả sung khó vận chuyển, nên về cơ bản chỉ có người dân bản địa mới có thể ăn được những quả chín hoàn toàn và ngọt lịm.

Hôm nay nhìn thấy Hứa Hạ bán quả sung, bà nhất thời động lòng, muốn hồi tưởng lại hương vị quê nhà. Vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng không ngờ nếm một miếng lại cảm thấy hơn ba mươi năm qua mình đã ăn quả sung uổng phí!

Đây mới chính là bánh bao đường đúng nghĩa!

“Cô bé, cho tôi xin cái túi để tôi đựng một ít.” Tống Dĩnh lau miệng, đưa tay về phía Hứa Hạ.

“Vâng, chị cứ tự chọn, đều là quả mới hái sáng nay.” Hứa Hạ xoa một chiếc túi ni lông đưa qua.

Tống Dĩnh vừa đựng quả, vừa cảm thán với Hứa Hạ: “Cô bé này, quả của cô thật sự là không tệ. Nhà tôi ở Hải Thành, từ nhỏ đã ăn quả sung, mà chưa bao giờ ăn được loại vị này.”

Hứa Hạ cười cười, nhìn người phụ nữ càng đựng càng nhiều, túi sắp đầy, vội vàng nhắc nhở: “Chị ơi, bớt một chút đi ạ, loại này khó bảo quản, ăn không hết lại hỏng…”

Tống Dĩnh xua tay, không hề bận tâm nói: “Ăn hết ngay thôi, bà nội tôi cũng là người Hải Thành, bà ấy rất thèm cái vị này. Hơn nữa, quả sung này lột vỏ rồi đông lạnh ăn, đó mới gọi là ngon tuyệt cú mèo.”

Nói đến cách ăn quả sung, Tống Dĩnh ra vẻ rất am hiểu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.