Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 54: Sữa Hầm Nhựa Đào
Cập nhật lúc: 05/12/2025 18:04
Thanh Mai cầm nhựa đào, dùng nước cẩn thận rửa sạch. Nhựa đào vừa hái xuống bám khá nhiều bụi đất và sỏi cát, cần phải rửa rất nhiều lần mới sạch.
Nhựa đào đã rửa sạch được ngâm cùng mộc nhĩ tuyết trong nước một lát. Thanh Mai lại chuẩn bị táo đỏ, kỷ t.ử và hai đóa hoa hồng sấy lạnh, cũng rửa sạch tương tự.
Tiếp đó, cô đổ đầy một nồi nước suối, cho tất cả nguyên liệu vào, đun sôi với lửa lớn, rồi chuyển sang lửa nhỏ hầm từ từ. Chẳng bao lâu, nước trong nồi dần trở nên sánh đặc, muỗng nhẹ nhàng nhấc lên là kéo theo sợi tơ trong suốt.
Thanh Mai cứ cách một lát lại đến khuấy một chút, chất keo trong nhựa đào quá nhiều, nếu không khuấy thường xuyên thật sự sợ bị bén nồi. May mắn là nhựa đào tươi không giống như loại đã ngâm nở, không cần thời gian hầm quá lâu. Hầm khoảng hơn nửa tiếng, nó đã mềm dẻo, ngon miệng.
Trước khi tắt bếp, Thanh Mai lại cho thêm chút đường phèn. Cô múc ra một ít nếm thử hương vị. Nhựa đào trong suốt như thạch rau câu rung rinh trong muỗng. Cắn một miếng, mềm mại và dai, đầy chất keo, thêm hương hoa hồng thoang thoảng cùng vị ngọt thanh của đường phèn, thật sự là tuyệt vời.
Lúc này, Hứa Hạ cũng vừa đi mua sữa bò tươi mới đun sôi từ ba gia đình gần đó về. Đợi nhựa đào trong nồi ấm lên, cô trực tiếp đổ sữa bò vào, thế là được một chén sữa hầm mộc nhĩ tuyết và nhựa đào hoa hồng vừa ngon vừa đẹp mắt.
Những người khác không có ở đây, Thanh Mai liền múc cho cô và Hứa Hạ mỗi người một chén. Hai người ôm chén ngồi dưới bóng cây chậm rãi uống.
“Ừm—nhựa đào này không tồi, rất mềm!” Hứa Hạ múc đầy một muỗng đưa vào miệng, đôi mắt tức khắc sáng lên, không khỏi tán thưởng.
Vì có thêm hoa hồng, chén sữa hầm nhựa đào có màu hồng hồng mềm mại, không chỉ dẻo dai mà còn thơm ngát.
“Đúng vậy, nhựa đào này trước kia cô cũng hái rất nhiều mang về nhà, nhưng năm nay đặc biệt ngon!” Thanh Mai cũng húp một ngụm lớn, đặc biệt mê mẩn hương vị mềm mại ngọt ngào này.
Hứa Hạ ăn không ngừng, vô ý nói: “Trên núi nhiều lắm, chỉ là chưa khô, còn hơi dính tay. Chờ thêm hai ngày nữa chị lên núi hái một ít về hầm bán ở tiệm. Mấy người này chắc chắn uống không đủ.”
“Được thôi!” Thanh Mai nghe vậy liền sáng mắt, nhưng lại đếm trên đầu ngón tay nghĩ: “Nhưng nhựa đào này không hề rẻ, em phải đặt giá cao hơn một chút, không thể bán ba đồng một chén được.”
Hứa Hạ thấy Thanh Mai vẻ mặt tiểu tham tiền không khỏi khúc khích cười: “Chủ tiệm Hứa quyết định, em nói bán bao nhiêu chị bán bấy nhiêu.”
Hai người hi hi ha ha trò chuyện, không để ý đến một chiếc xe tải lớn quen thuộc đang đỗ bên ngoài cửa.
Giang Nguyên vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương hoa hồng và sữa nồng nặc. Đi theo mùi hương, hắn nhìn thấy hai người đang ôm một cái chén lớn uống.
“Uống gì đó, thơm vậy.” Hắn nhướng mày, ghé lại gần xem.
“Anh đến đúng lúc lắm, nhựa đào hôm nay vừa hái, hầm ngon tuyệt vời.” Hứa Hạ đã quen với việc Giang Nguyên cách hai ngày lại chạy đến đây một chuyến. Vài ngày không thấy hắn mới là lạ.
“Anh Giang Nguyên, anh có muốn một chén không?” Thanh Mai cũng rất quen thuộc với chàng thanh niên đẹp trai, lông mày rậm, mắt to này. Hắn thường xuyên đến mua màn thầu, mỗi lần mua là một bọc lớn.
“Thôi, hôm nay tôi vội về rồi, nhà có khách, lấy màn thầu xong đi liền. Với cả cái dưa muối nhỏ kia nữa, gói thêm cho tôi mấy phần.” Hôm nay chỗ hắn cho xe đi lấy hàng rất gần Hứa Gia Câu, Giang Nguyên sáng sớm đã gọi điện thoại bảo Thanh Mai để dành màn thầu. Không chỉ đám nhóc ở trung tâm hậu cần muốn, ngay cả mẹ hắn gần đây cũng thích hương vị này. Ba ngày hai bữa lại bảo hắn đến mang về. Mỗi lần xách một bọc lớn như vậy đi, hắn cũng thấy ngại.
Nghĩ đến đường đường là một phú nhị đại như hắn, giờ lại thành người đưa cơm.
“Không thành vấn đề, hôm nay củ cải bào sợi đặc biệt non, vốn dĩ để dành cho chị Hạ Hạ, em cho anh hết luôn.” Thanh Mai buông chén, rửa tay rồi đi gói màn thầu. Đây chính là khách hàng lớn của các cô.
“Không được! Thanh Mai, để lại cho tôi một ít!” Hứa Hạ sốt ruột. Hai hôm nay củ cải bào sợi đặc biệt mọng nước, ngày nào cô cũng phải ăn một đĩa lớn, ngon hơn cả thịt.
Giang Nguyên nhanh chóng ngăn lại, làm mặt quỷ nói: “Ôi chao, cô thèm ăn thì đi nhổ thêm đi. Tôi khó khăn lắm mới đến một chuyến, mau gói hết cho tôi đi, đồ keo kiệt bủn xỉn.”
Hứa Hạ trừng mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng đành bỏ cuộc. Không ngờ Giang Nguyên lại mặt dày thò lại gần: “Đúng rồi, gói thêm cho tôi hai chén cái món nhựa đào gì đó của cô nữa. Vừa lúc về nhà, mẹ tôi nhất định thích uống.”
“Tự đi mà gói, ở đó còn cả một nồi lớn.”
Hứa Hạ âm thầm trợn trắng mắt. Thật chưa thấy ai tự nhiên như hắn. Mấy hôm trước tên này lại mặt dày mày dạn tiện tay lấy mất một lọ mật ong ở đây. Nếu không phải nể tình Giang Nguyên đã giúp mình nhiều, cô đã sớm đá hắn ra ngoài rồi.
“Đến đây.” Giang Nguyên tay dài chân dài, bước vài bước đã quen đường quen nẻo lấy hai cái hộp đóng gói từ trong nhà ra, dùng muỗng lớn múc đầy hai chén cho mình.
Thanh Mai vừa gói màn thầu cho hắn vừa giới thiệu: “Đây là nhựa đào tươi chị Hạ Hạ mới hái hôm nay. Cô chú ăn là tốt nhất, đặc biệt bổ dưỡng, còn làm đẹp da nữa. Trời nóng để tủ lạnh uống một lát càng ngon.”
Giang Nguyên nghe vậy, tức khắc cảm thấy hai chén mình gói hơi ít, cũng không khách khí, lại từ trong nhà lấy thêm hai hộp đóng gói nữa múc đầy, phớt lờ tiếng Hứa Hạ đang lầm bầm lầu bầu phía sau, vội vàng xách đồ bỏ chạy.
“Cái tên này cũng quá té nước theo mưa rồi.” Hứa Hạ lẩm bẩm đi tới đặt chén xuống.
“Chị Hạ Hạ, ông bà và mọi người cũng sắp về rồi, trưa nay em ăn gì đây?”
“Tôi đi nhổ thêm củ cải bào sợi...”
...
Bên kia, Giang Nguyên chạy bán sống bán c.h.ế.t về trung tâm hậu cần trước, bỏ lại mấy cái màn thầu đám nhóc muốn, rồi xách số màn thầu còn lại và sữa hầm nhựa đào về nhà.
Vào cửa, chỉ thấy mẹ hắn là Tằng Vân đang ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa uống trà hoa hồng, không thấy bóng dáng cha hắn, Giang Đại Phát.
“Mẹ, ba đâu rồi? Không phải nói hôm nay chú Lôi đến nhà ăn cơm sao, sao không thấy ai?”
“Ở trong sân với chú Lôi đó, hai người đang lôi lôi kéo kéo (giằng co, nói chuyện) không biết làm gì...”
Tằng Vân nhíu mày thanh tú, đẩy gọng kính viền mỏng trên mũi.
Bà mặc một chiếc váy dài màu hoàng hôn, mười ngón tay thon thả, lông mày lá liễu, mắt phượng đơn. Nhìn ngũ quan có thể thấy khi còn trẻ bà tuyệt đối là một mỹ nhân. Hiện giờ bà đã 51 tuổi, nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ ra dấu hiệu tuổi tác. Chỉ là năm tháng không tha cho ai, cho dù Tằng Vân mỗi năm tốn không ít công sức vào việc bảo dưỡng, khóe mắt và cổ cũng khó tránh khỏi xuất hiện vài nếp nhăn mảnh.
“Hôm nay còn mang về sữa hầm nhựa đào này, bảo là nhựa đào tươi mới hái, làm đẹp da, còn nóng hổi đấy.”
Giang Nguyên đặt màn thầu và sữa hầm nhựa đào xuống, dặn dò một tiếng rồi thò đầu vào sân xem.
Tằng Vân như vô tình liếc nhìn một cái, rồi phát hiện hộp nhựa đào trong suốt óng ánh, màu sắc tươi sáng, sữa bò thì hồng hồng mềm mại, bên trên còn nổi lềnh bềnh những cánh hoa màu hồng, rất đẹp mắt.
Tằng Vân đã dùng qua màn thầu hoa hồng và trà hoa hồng nhà Hứa Hạ, nên đặc biệt thích những thứ có liên quan đến hoa hồng của nhà cô. Bất quá, nhựa đào bà thường ăn đều là loại tuyển chọn đặc cấp, rất khó mua trên thị trường. Ngay cả loại hái tươi trên núi, cũng chưa chắc có hương vị ngon như loại bà hay dùng.
