Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 78: Fan Cuồng Cấp Bậc A

Cập nhật lúc: 05/12/2025 19:02

Nhìn tấm poster kim quang lấp lánh trên tường, cùng với người đàn ông trung niên trước mắt có ánh mắt hung dữ rất khó dây vào, Kha Dương không nhịn được chọc chọc cánh tay rắn chắc của Mạnh Bắc Dã.

"Ha ha, Dã ca, tôi thấy, lần này, biết đâu tôi lại có đất diễn..."

Mạnh Bắc Dã đương nhiên cũng thấy tấm siêu poster lớn trên tường, không ngờ vị Chu lão bản này lại là một fan cuồng theo đuổi ngôi sao, nhìn vẻ ngoài có vẻ là fan não tàn. Anh dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cậu nhóc tóc đỏ bên cạnh.

Người phụ nữ xinh đẹp với má lúm đồng tiền như hoa, mày mắt như tranh trong bức họa báo, Mạnh Bắc Dã nhận ra, còn Kha Dương thì quá quen thuộc, dù sao thì khuôn mặt này có thể nói là lắc lư trước mặt hắn mỗi ngày.

Đây còn không phải là mẹ hắn sao!

Chu Quảng Bằng thấy hai người ngây người nhìn chằm chằm tấm poster lớn trên tường, còn tưởng rằng hai người trẻ tuổi này cũng bị nhan sắc của người phụ nữ trong ảnh làm cho choáng ngợp, trong khoảnh khắc có chút đắc ý, ánh mắt hung dữ cũng không khỏi dịu đi một chút.

"Chu lão bản, ngài là fan của Kiều Ngôn Tâm à!" Kha Dương là người đầu tiên hoàn hồn, cười hì hì ngồi xuống uống ngụm trà. Mạnh Bắc Dã cũng im lặng ngồi xuống, hai thân hình cao lớn lập tức lấp đầy chiếc sofa nhỏ đối diện Chu Quảng Bằng.

"Ồ? Không ngờ các cậu những người trẻ tuổi này cũng nhận ra Kiều Ngôn Tâm!"

Đôi mắt bò tròn trịa của Chu Quảng Bằng lập tức sáng lên. Là một fan trung thành nhiều năm của ngọc nữ chưởng môn nhân Kiều Ngôn Tâm năm đó, ông ta rất có cảm giác như gặp cố tri ở xứ người, sự phấn khích khi gặp được đồng đạo. Dù sao thì Kiều Ngôn Tâm sau khi giải nghệ mười năm trước đã dần dần trở về với gia đình, nghe nói cùng với người chồng phú thương còn sinh một cặp con trai đáng yêu, sau đó chỉ thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động từ thiện, hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Giới trẻ bây giờ, rất ít người có thể gọi được tên Kiều Ngôn Tâm.

"Ha ha, nhận ra, nhận ra chứ, ảnh hậu Kiều vẫn rất nổi tiếng mà..." Nhìn vẻ mặt Chu Quảng Bằng ngày càng thoải mái, Kha Dương từ từ cong khóe miệng, đắc ý không dấu vết nháy mắt ba hai cái với Mạnh Bắc Dã.

"Ha ha ha, cậu nhóc này còn biết Kiều Ngôn Tâm từng đoạt ảnh hậu cơ à, không tệ, không tệ. Bộ phim 《 Biên Thành 》 năm đó của cô ấy có thể nói là nhà nhà đều biết, tuổi còn trẻ mà diễn xuất đã lô hỏa thuần thanh rồi. Tôi nói cho cậu biết, năm đó tôi còn đích thân đến hiện trường bắt tay với cô ấy đấy..."

Chu Quảng Bằng hiếm khi gặp được người trẻ tuổi có chung đề tài với mình, nhất thời nói không ngừng, thao thao bất tuyệt kể về chuyện cũ đu idol năm xưa, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình đã từ chối người ta không cho vào cửa như thế nào.

Mà Kha Dương, tên vô tâm này, vốn dĩ đã khéo ăn khéo nói rất biết cách lấy lòng người lớn tuổi, hơn nữa hắn còn thuộc nằm lòng tác phẩm của mẹ mình. Trong chốc lát, một già một trẻ này thế mà trò chuyện quên hết trời đất, suýt nữa đã kết bái huynh đệ ngay tại chỗ.

Mạnh Bắc Dã nhìn hai người từ lúc bắt đầu đối mặt cho đến khi ngồi sát cạnh nhau, Chu Quảng Bằng càng lúc càng kích động đến đỏ mặt tía tai, mắt ngấn lệ. Khóe mắt anh giật giật, không nhịn được lặng lẽ quay mặt đi.

Nửa giờ trôi qua lúc nào không hay, chén trà của Mạnh Bắc Dã đã cạn. Chu Quảng Bằng, tự nhận là với Kha Dương chỉ hận gặp nhau quá muộn, cũng nói đến khô cả cổ họng, lúc này mới dừng lại hớp nước, có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua người trẻ tuổi cao ráo đang im lặng chờ đợi đối diện, ho nhẹ một tiếng, một lần nữa chuyển câu chuyện về chủ đề chính.

"Kha lão đệ, còn chưa hỏi, cậu và vị... huynh đệ này, lần này chủ yếu đến đây vì chuyện gì thế?"

Xem kìa, vừa rồi còn không cho người ta vào cửa, bây giờ đã gọi là "Kha lão đệ" rồi.

Kha Dương mặt mày hồng hào đưa cho Mạnh Bắc Dã một ánh mắt "Không thành vấn đề". Mạnh Bắc Dã cũng thuận thế tiếp lời, nghiêm mặt nói: "Chào Chu lão bản, tôi họ Mạnh, lần này đến đây chủ yếu là muốn mua một ít mầm dâu tây cho một người bạn của tôi..."

"Tôi biết bên ngài hợp tác với toàn khách hàng lớn, ngài yên tâm, bạn tôi bên đó chắc cũng không cần nhiều lắm, nhưng chỉ muốn loại tương đối hiếm, gọi là 'Tuyết Hương', không biết bên ngài có không?"

Mặc dù Mạnh Bắc Dã trông có vẻ lạnh lùng không dễ gần, nhưng ánh mắt lúc này lại vô cùng thành khẩn, đặc biệt là cộng thêm ánh mắt rực lửa của cậu bạn tóc đỏ bên cạnh, Chu Quảng Bằng lập tức nhiệt huyết dâng trào, hào sảng vỗ vỗ ngực, miệng đáp ứng ngay: "Cái giống Tuyết Hương này à, các cậu tìm đến tôi Chu Quảng Bằng coi như tìm đúng người rồi!"

Trong đôi mắt dài hẹp của Mạnh Bắc Dã lóe lên một tia vui mừng, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi.

Anh dừng một chút, không dấu vết thăm dò: "Chu lão bản, ngài xem bên ngài có thể chia cho bạn tôi bao nhiêu?"

Chu Quảng Bằng vừa định mở miệng, lại đột nhiên tròng mắt đảo một vòng, như thể đã phản ứng kịp, trừng mắt nói: "Hay cho cậu nhóc này, muốn gài bẫy tôi à!"

"Cậu chỉ nói bạn cậu không cần nhiều, nhưng ba năm ngàn cây cũng có thể coi là ít, ba năm vạn cây cũng có thể tính là ít, đây là muốn gài tôi nói ra con số tối đa à..."

Tuy ngoài miệng chê trách, nhưng Chu Quảng Bằng không hề thực sự tức giận, vừa tặc lưỡi, vừa uống ngụm trà, "Người trẻ tuổi đừng có nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Lấy nhiều mầm như vậy về mà nuôi không tốt thì chỉ là lãng phí thôi, mầm của căn cứ chúng tôi không rẻ đâu..."

Thấy tâm tư nhỏ của mình bị vạch trần, trên khuôn mặt vô cảm của Mạnh Bắc Dã hiếm hoi xuất hiện một chút sượng sùng, anh cũng cúi đầu lặng lẽ uống một ngụm trà. Mặc dù Hứa Hạ trước đây chỉ nói muốn một vạn cây, nhưng anh biết đây chắc chắn là một con số tương đối dè dặt, nên mới muốn gài bẫy Chu Quảng Bằng một chút, mong mua được nhiều hơn.

"Thế này đi, cậu nói cho tôi nghe điều kiện trồng trọt bên bạn cậu đi. Ngoài Tuyết Hương ra, tôi sẽ giới thiệu thêm cho cô ấy vài loại dễ chăm sóc mà hương vị cũng ngon. Giống Tuyết Hương nổi tiếng là khó nuôi, nhiều lão nông dân còn trồng không tốt, tôi thấy bạn cậu đừng nên lấy quá nhiều, kẻo lãng phí tiền."

Chu Quảng Bằng xua tay, rất nghiêm túc phân tích cho Mạnh Bắc Dã. Hôm nay đúng lúc ông ta tâm trạng tốt, rất hứng thú giảng bài cho các bạn trẻ.

Mạnh Bắc Dã đương nhiên hiểu thiện ý của ông ta, vì thế vội vàng lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp ngọn núi phía sau mà Hứa Hạ đã gửi trước đây, đưa cho Chu Quảng Bằng.

"Chu lão bản ngài xem một chút, đây là đất đai đồi núi thấp ở thành phố Lâm An, tỉnh Đông Sơn. Bạn tôi định trồng trên núi này, ngài xem có loại nào thích hợp để giới thiệu cho cô ấy không."

Chu Quảng Bằng nhận lấy điện thoại nheo mắt nghiên cứu một lát, lúc này mới nhịn không được lắc đầu, "Nơi này không thích hợp trồng Tuyết Hương..."

Mạnh Bắc Dã nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Chu lão bản, có vấn đề gì sao?"

"Trồng dâu tây trên núi rất khó. Ngay cả giống thông thường, trồng trên đất bằng cũng phải đặt trong nhà lều lớn, còn phải kiểm soát nước, kiểm soát nhiệt độ, phòng trừ sâu bệnh mỗi ngày. Huống chi giống Tuyết Hương kiều quý như vậy, quy trình chăm sóc phức tạp. Chỉ cần sơ ý một chút là mầm ch·ết từng mảng lớn, hơn nữa, ngay cả khi các cậu muốn xây nhà kính trên núi này, chi phí cũng rất cao..."

Mạnh Bắc Dã tuy chưa từng trồng trọt, nhưng nghe Chu Quảng Bằng nói vậy thì hiểu ra, nhưng vẫn có chút chưa cam lòng: "Chẳng lẽ không có giống dâu tây nào thích hợp trồng trên núi sao?"

"Cái đó thì tự nhiên là có." Chu Quảng Bằng đặt điện thoại xuống, lại đắc ý dào dạt nheo mắt lại.

"Các cậu đã nghe nói về dâu tây vùng núi cao bao giờ chưa?"

"Dâu tây vùng núi cao?"

Mạnh Bắc Dã và Kha Dương nhìn nhau, ăn ý lắc đầu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.