Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá - Chương 1581: Tự Phong Là Vị Hôn Phu - 1592

Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:47

Khương Nghiên nghe mà mắt tròn mắt dẹt.

Hạ Hiểu Lan cũng sắp hóa đá.

Anh Ba Phan đây là ý gì?

Hạ Hiểu Lan nhớ lại lúc nãy Daisy nhìn thấy anh Ba Phan, hỏi có phải độc thân không, cô đã lớn tiếng nói là độc thân, mà anh Ba Phan còn phủ nhận — cho nên anh Ba và Khương Nghiên? Không thể nào, hai người này nếu có thể thành đôi, thì đã thành từ lâu rồi, sao phải đợi đến tận hôm nay.

Khương Nghiên nhìn Hạ Hiểu Lan đang đứng sững ở đó, cũng muốn thanh minh cho mình:

– Anh Ba, ba mẹ em làm việc không có lý lẽ, cứ thích gán ghép lung tung, sao anh cũng hồ đồ theo họ vậy? Đừng đùa nữa!

Phan Bảo Hoa biểu cảm nghiêm túc:

– Lời anh Ba mày đã nói ra, có bao giờ không giữ lời chưa? Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, cho dù em có thoát ly khỏi nhà họ Khương ở Kim Lăng, đi theo anh Ba cũng sẽ không phải sống khổ sở.

Sắc mặt Khương Nghiên đều thay đổi, Hạ Hiểu Lan ho một tiếng:

– Hai người cứ ôn lại chuyện cũ nhé, em vừa lúc có việc muốn hỏi bác sĩ Berman.

Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình mà còn ở lại, Khương Nghiên sắp phát điên mất, vẫn là nên có mắt nhìn một chút, tự mình rút lui, để lại không gian cho Phan Bảo Hoa và Khương Nghiên.

Hai người họ vốn tình cảm sâu đậm, không phải tình nhân cũng là bạn thân, muốn nói gì là chuyện giữa hai người, Hạ Hiểu Lan không xen vào.

Hạ Hiểu Lan vừa đi, Khương Nghiên liền xoa trán.

– Anh Ba, em chỉ coi anh như anh trai, là anh trai ruột thịt ấy. Lời anh nói với ba mẹ em sao có thể tính được? Anh đã đối xử với em quá tốt rồi, chi phí chữa bệnh ở Mỹ của em, anh cũng gánh một phần, anh không cần cảm thấy nợ em. Tố giác Khương Võ là lựa chọn của chính em, em là một quân nhân, em trung thành với lời thề nhập ngũ của mình!

Phan Bảo Hoa khoát tay:

– Em đừng có nói mấy cái đạo lý lớn đó với anh, em coi anh là anh trai, anh hiểu! Lấy một người anh trai thì có gì không tốt? Đàn ông khác có thể nói lời ngon tiếng ngọt với em, nhưng em dám chắc tương lai hắn không thay lòng đổi dạ không? Nếu chồng em không chung thủy, anh Ba có thể ra mặt giúp em, nhưng nếu hắn lạnh nhạt, không quan tâm chăm sóc em, anh chẳng lẽ ngày nào cũng đánh hắn một trận được sao? Vẫn là lấy anh là đáng tin nhất. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, đến nhân phẩm của anh mà em còn không tin à?

Điều đó thì đương nhiên là tin.

Phan Bảo Hoa có thể không phải loại người sẽ làm những điều lãng mạn cho vợ.

Nhưng anh đã cưới ai thì sẽ chăm sóc người đó cả đời. Chu đáo và những lời âu yếm thì đừng mong, người đàn ông này là một đại anh hùng, nhân phẩm của anh tốt, đối với bạn bè trượng nghĩa, đối với vợ mình cũng sẽ không phụ bạc!

Bất kể ai lấy được Phan Bảo Hoa, cuộc sống chắc chắn sẽ không tệ.

Đạo lý thì Khương Nghiên đều hiểu, nhưng đây căn bản không phải là cùng một chuyện!

– Anh Ba, anh trai thì là anh trai, không thể biến thành người yêu, cũng không thể biến thành vợ chồng được—

Khương Nghiên kiên quyết lắc đầu. Cô không yêu Phan Bảo Hoa, Phan Bảo Hoa cũng không yêu cô. Chỉ vì một lời hứa chăm sóc cô mà phải buộc hai người vào cuộc sống chung, điều đó quá bất công với Phan Bảo Hoa.

Bản thân Khương Nghiên không muốn, cô biết Phan Bảo Hoa hiện tại chưa có người phụ nữ nào mình thích, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không có.

Phan Bảo Hoa chợt cười:

– Em cũng biết à? Anh trai không thể biến thành người yêu, vậy bạn bè thì có thể biến thành người yêu sao? Con bé này, trong lòng rõ ràng là hiểu hết, sao lại không thể thẳng thắn buông tay được!

Phan Bảo Hoa không phải đang chỉ trích cô, chỉ là rất bất đắc dĩ.

Khương Nghiên im lặng một lúc.

Bây giờ trong phòng không có hộ công, Hạ Hiểu Lan cũng không ở đây, trước mặt Phan Bảo Hoa cô có thể thổ lộ lòng mình:

– Em không chịu chấp nhận số phận, chỉ cần Chu Thành một ngày chưa kết hôn, em sẽ chờ anh ấy một ngày.

Phan Bảo Hoa trợn trắng mắt:

– Thôi bỏ đi, đợi đến lúc Chu Thành kết hôn, em lại nghĩ nhỡ đâu cậu ta ly hôn thì sao? Cái chấp niệm này của em, anh đây không giúp được… Thôi được, anh sẽ cùng em chờ, nếu em một ngày chưa kết hôn, anh cũng sẽ ở vậy cùng em. Hoặc là sau này hai chúng ta tạm bợ với nhau, hoặc là em tìm cho anh một cậu em rể khác, để anh khỏi phải chờ đợi vô ích. Khương Nghiên à, anh có còn cơ hội nối dõi tông đường cho gia đình không, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào em đấy!

Miệng lưỡi Phan Bảo Hoa như đang nói đùa, nhưng Khương Nghiên biết anh chưa bao giờ nói đùa.

Phan Bảo Hoa đang nghiêm túc.

Khương Nghiên đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai nặng trĩu.

– Anh Ba, sao anh có thể làm khó một bệnh nhân như em…

Phan Bảo Hoa cười ha hả:

– Bệnh nhân cái con khỉ, nếu em không mau khỏe lại, anh đoán em đến cách cầm s.ú.n.g cũng quên mất rồi. Em gái của Phan Bảo Hoa anh không thể yếu đuối được. Tốn bao nhiêu thời gian chữa bệnh ở Mỹ, đợi em bình phục, các kỹ năng đều không được thụt lùi!

Khương Nghiên cũng bị lời nói của Phan Bảo Hoa chọc cười.

– Anh Ba, đợi em khỏe lại, chúng ta thử so tài một phen, xem tài b.ắ.n s.ú.n.g của em có bị thụt lùi không!

– Nói về tài b.ắ.n súng, vẫn là thằng nhóc Chu Thành kia luyện tốt hơn.

Phan Bảo Hoa chưa bao giờ né tránh việc nhắc đến Chu Thành trước mặt Khương Nghiên.

Khương Nghiên cũng tán thành gật đầu:

– Tài b.ắ.n s.ú.n.g của anh ấy quả thật giỏi hơn em, nhưng em vẫn không biết hai người ai giỏi hơn ai.

– Đó là vì trình độ của em chưa đủ, nên không làm trọng tài được. Chu Thành bây giờ đã lên phó đoàn rồi, anh đoán cuối năm nay cậu ta còn có thể lên một bậc nữa. Em xem, em vừa ngã một cú, khoảng cách với Chu Thành lại càng xa hơn. Nếu anh là em, anh sẽ không bênh vực thằng nhóc đó đâu. Cậu ta mà bị thương đầy mình rồi bị Hiểu Lan bỏ rơi, chẳng phải đúng ý em sao?

Phan Bảo Hoa nói đùa.

Khương Nghiên theo bản năng phản bác:

– Không thể nào, Hạ Hiểu Lan sẽ không làm như vậy—

Phan Bảo Hoa nhìn chằm chằm cô, Khương Nghiên cũng nhận ra điều không ổn, lập tức im bặt.

– Ghê nhỉ, ở Mỹ mà em và Hiểu Lan sống với nhau cũng tốt đấy chứ, còn biết nói giúp cho tình địch nữa! Em đừng giận, anh Ba không phải đang chế nhạo em đâu. Em có được nhận thức đúng đắn như vậy, mới là em gái của Phan Bảo Hoa anh!

Cái gì mà tình yêu, Phan Bảo Hoa không nói đến những thứ đó.

Anh chỉ biết bất kể là nam hay nữ, yêu hận đều nên quang minh chính đại. Nếu vì ghen tuông mà nói dối trắng trợn, đó chính là bộ mặt của kẻ tiểu nhân!

Phan Bảo Hoa có thể làm bạn với người tốt, cũng có thể giao du với người xấu.

Ghét nhất là giao tiếp với kẻ tiểu nhân!

Hạ Hiểu Lan gõ cửa.

Khi cô vào lại, cô còn dẫn theo bác sĩ Berman.

– Khương hồi phục rất tốt, thể chất của cô ấy quá tuyệt vời. Tháng sau chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật nữa. Nếu bệnh nhân nào cũng hợp tác với bác sĩ như cô ấy, tỷ lệ chữa khỏi các loại bệnh tật chắc chắn sẽ tăng lên!

Bác sĩ Berman đến để khen ngợi Khương Nghiên.

Sự hợp tác mà ông nói không chỉ là việc Khương Nghiên tuân theo lời dặn của bác sĩ, mà còn là thái độ tích cực của cô.

Trong quá trình điều trị, tâm lý của bệnh nhân thật sự quá quan trọng!

– Cảm ơn bác sĩ, tôi là vị hôn phu của Khương Nghiên. Cô ấy là một quân nhân, sau này có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình hay không, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của ngài và các nhân viên y tế khác.

Phan Bảo Hoa bắt tay bác sĩ Berman.

Anh còn không dám dùng sức, sợ làm hỏng bàn tay cầm d.a.o mổ của bác sĩ.

Nhưng dù đã thu lại lực, bác sĩ Berman vẫn cảm thấy như mình đang nắm một chiếc cờ lê sắt, tay cứng quá, đúng là một người đàn ông Hoa Quốc rắn rỏi!

Khương Nghiên tức đến muốn đập giường.

Bác sĩ Berman thật sự tin rằng Phan Bảo Hoa là vị hôn phu của cô, vẻ mặt như thể cuối cùng cũng gặp được chính chủ, liên tục dặn dò Phan Bảo Hoa những điều cần chú ý, còn thảo luận về hướng điều trị sau này.

Hạ Hiểu Lan nén cười, ánh mắt Khương Nghiên dừng lại trên người cô:

– Hạ Hiểu Lan, cậu cũng quá thâm hiểm rồi. Tớ đã nói sẽ cạnh tranh công bằng với cậu, cậu đưa anh Ba đến đây làm gì!

Chương 1582: Bảo vệ toàn diện

– Ừ ừ ừ, cạnh tranh công bằng. Anh Ba cũng cảm thấy đang cạnh tranh công bằng với Chu Thành đấy chứ! Cậu cũng không thể đối xử đặc biệt bất công với anh Ba, loại anh ấy ra ngoài được. Cậu nói có đúng không?

Đúng cái con khỉ.

Hạ Hiểu Lan rõ ràng là đang nói cho qua chuyện, giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ con.

Khương Nghiên thực sự không muốn nói chuyện với cô nữa. Ở gần Hạ Hiểu Lan lâu, đôi khi cô thật sự không kiểm soát được tính tình của mình.

Hạ Hiểu Lan cũng biết chừng mực.

Biết rằng Khương Nghiên tốt nhất không nên ra ngoài tiếp xúc với quá nhiều người, Hạ Hiểu Lan và Phan Bảo Hoa mua đồ ăn từ bên ngoài về, rồi ở trong phòng bệnh ăn cùng cô.

Phan Bảo Hoa rất muốn uống rượu chúc mừng, nhưng bệnh viện ở Mỹ quản lý nghiêm ngặt, phòng bệnh không cho phép uống rượu, anh đành phải nhịn.

Hạ Hiểu Lan đi đâu, Phan Bảo Hoa theo đến đó, vô cùng có sức răn đe.

Một kẻ mặt dày như Matthew, vốn còn định lân la đến gần Hạ Hiểu Lan, nhưng khi thấy Phan Bảo Hoa, liền lập tức trở nên ngoan ngoãn.

– Đây là anh trai tôi.

Hạ Hiểu Lan giới thiệu thẳng thừng.

Trên tay Matthew còn dính chút sơn, kinh ngạc chào:

– Chào anh!

Những người mà Hạ Hiểu Lan quen biết đều rất kỳ lạ. Đây là anh trai sao? Trông giống một tên trộm trốn ở đâu đó chạy đến thì đúng hơn!

Biết đâu, thật sự là một tên cướp hung hãn từ Hoa Quốc trốn sang. Matthew rất e sợ cái khí chất giang hồ của Phan Bảo Hoa, nghĩ đến thân hình yếu ớt của mình, liền ngoan ngoãn như một con chim cút.

Phan Bảo Hoa bóp vỡ quả hồ đào kêu “rắc rắc”, con chim cút Matthew đến một tiếng rắm cũng không dám thả.

Nhà hát có một nhân vật như vậy trấn giữ, Hạ Hiểu Lan luôn cảm thấy các công nhân làm việc hiệu quả hơn hẳn.

Chim cút Matthew khó khăn lắm mới chịu đựng được đến chiều, căng da đầu xin nghỉ phép với Hạ Hiểu Lan:

– Tôi còn phải qua nhà Tina một chuyến, bên đó cũng đang thi công.

Thiết kế sư thì phải đến xem xét.

Hạ Hiểu Lan nhìn Phan Bảo Hoa, anh Ba Phan gật gật đầu.

– Tôi cũng đi với cậu, xem tiến độ thế nào.

Hạ Hiểu Lan giỏi hơn anh, đây là điều Matthew không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Bây giờ Hạ Hiểu Lan sẵn lòng đến hiện trường giúp đỡ, Matthew đâu có lý do gì để từ chối. Anh thậm chí còn rất cảm kích, tuy rằng Hạ Hiểu Lan thường xuyên trêu chọc anh, và nói rằng sau khi thực tập kết thúc sẽ đường ai nấy đi, nhưng thực ra vẫn rất quan tâm đến anh.

Matthew tự cảm động đến mức không biết rằng Hạ Hiểu Lan bây giờ đã có chỗ dựa, chuẩn bị bắt đầu lại từ phía Tina.

Ba người cùng nhau đến khu Thượng Đông, Tina đã đến trước họ một bước.

– Hạ, lâu rồi không gặp!

– Đúng vậy, lâu rồi không gặp…

Hạ Hiểu Lan kéo dài giọng. Tina đâu biết rằng, cô đã bị lời cảnh báo của Danny và tấm ảnh gia đình có dấu tay m.á.u dọa sợ đến mức nửa tháng không dám đến New York, tự nhiên không có cơ hội gặp Tina.

– Hôm nay tôi ở New York, vừa lúc cùng Matthew qua xem tình hình bên cậu thế nào, có phiền nếu tôi tham quan không?

Tina lắc đầu:

– Sao lại phiền chứ. Trước đây tôi còn muốn mời cậu thiết kế phương án trang trí nữa đấy, là tự cậu nhường cho Matthew thôi. Đương nhiên, Matthew cũng rất tuyệt, anh ấy hiểu được phong cách tôi muốn.

Căn nhà của Tina đã không còn là bố cục bốn phòng ngủ. Một khi phương án trang trí được xác định, công nhân rất nhanh chóng đã phá dỡ các bức tường cũ, dựa theo thiết kế của Matthew để làm lại kết cấu chịu lực. Phong cách Victoria xa hoa trước đây đã hoàn toàn biến mất, sàn nhà cũng bị đập bỏ, bây giờ đã được trát lại phẳng phiu. Chỉ là một căn nhà thô, căn hộ bốn phòng ngủ sau khi làm như vậy, trông càng thêm rộng rãi.

Phan Bảo Hoa cũng không hiểu.

Một căn nhà đang yên đang lành lại phải đập đi xây lại, đây là có tiền không biết tiêu vào đâu à?

Thôi Ý Như nghĩ thế nào Phan Bảo Hoa không biết, nhưng Trương Gia Đống đã bị anh xác định là người xấu.

Người xấu nuôi con của người khác chắc chắn có ý đồ xấu. Một cô gái ngoan ngoãn, lại bị nuông chiều thành ra thế này… Suy nghĩ của Phan Bảo Hoa rất mộc mạc, không hợp với quan niệm tiền là trên hết, hưởng thụ là trước tiên của Mỹ. Dù sao nếu con gái anh mà tiêu tiền hoang phí như vậy, anh nhất định sẽ đánh vào m.ô.n.g con bé.

Tina tò mò nhìn Phan Bảo Hoa một cái:

– Hạ, đây là vệ sĩ của cậu à?

Hạ Hiểu Lan lắc đầu:

– Không, đây là anh trai tôi. Anh ấy đến Hoa Quốc công tác, nên ghé qua thăm tôi.

Tina lè lưỡi:

– Xin lỗi, tôi nói nhầm. Anh ấy có hiểu tiếng Anh không?

Phan Bảo Hoa tỏ ra không quan tâm, ra hiệu rằng mình không để ý.

Anh đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Chiếc xe màu đỏ kia cứ di chuyển qua lại, thay đổi vị trí nhưng vẫn ở quanh đó, rõ ràng là đang theo dõi tòa chung cư này.

Còn tòa nhà đối diện bên kia đường, thị lực của Phan Bảo Hoa cực tốt, anh phát hiện rèm cửa ở đó vừa cử động.

Dưới lầu, trong bốt điện thoại, có một người đang gọi điện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Phan Bảo Hoa đứng bên cửa sổ năm phút, giả vờ hứng thú với căn nhà, nhìn chỗ này một chút, ngó chỗ kia một chút, xem xét hết mọi ngóc ngách trong nhà.

Trong lỗ thông gió có giấu một vài thiết bị mà người thường tuyệt đối không quen thuộc.

Căn nhà này, thật đúng là được bảo vệ toàn diện.

Nếu anh là Trương Gia Đống, anh sẽ còn sắp xếp cả các hộ gia đình ở tầng trên và tầng dưới đều là người của mình.

Nói là cho con gái út đến New York học, rời khỏi Los Angeles, nhưng Tina vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Trương Gia Đống.

Phan Bảo Hoa khẽ lắc đầu với Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan liền biết có những lời không thể nói trong căn phòng này. Cô cũng không hỏi gì khác, chỉ nói về lĩnh vực chuyên môn của mình:

– Theo tiến độ hiện tại, một tháng là có thể trang trí xong, những món đồ trang trí mà cậu cất đi lại có thể thấy ánh mặt trời rồi.

Tina rất bất đắc dĩ:

– Đúng vậy, tôi quyết định nghe lời Fayne, không thể làm mommy tôi tức giận buồn lòng được. Daddy tôi quá cưng chiều mommy, tôi và Fayne ở nhà địa vị còn không bằng bà ấy. Nếu tôi làm mommy buồn, daddy chắc chắn sẽ cắt tiền tiêu vặt của tôi!

– Họ thật yêu thương nhau!

Miệng Hạ Hiểu Lan khen ngợi, nhưng trong lòng có chút khó chịu.

Cô không phải có tâm lý đen tối không thể thấy Thôi Ý Như hạnh phúc, kết hôn mấy lần, lấy ai là quyền tự do hôn nhân của một người phụ nữ. Nhưng Thôi Ý Như và Trương Gia Đống ân ái vô cùng, lại càng làm nổi bật sự đáng thương của Từ Trọng Dịch đang không biết trốn ở phương nào.

Những năm qua Từ Trọng Dịch đã phải sống cẩn thận từng li từng tí như thế nào?

Không thể về nước, không thể công khai lộ diện, cuộc sống như vậy không giống một con người, mà giống như một con chuột cống không thể thấy ánh sáng.

Chuột sinh ra đã sống trong cống rãnh, sớm đã thích nghi với mùi hôi và ẩm ướt, nhưng con người thì không phải là chuột. Sau khi đã biết đến ánh sáng, đã tận hưởng tự do, lại phải sống như chuột… Quá khó, quá đau khổ.

Tina gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó:

– Cậu đã nhận được lời mời của dì Cynthia chưa? Bà ấy muốn tổ chức một vũ hội, không phải là bữa tiệc náo nhiệt cho giới trẻ, mà là mọi người mặc lễ phục chỉnh tề, các quý ông mời các quý bà khiêu vũ… Trời ạ, chỉ cần nghĩ đến không khí đó thôi, tôi đã cảm thấy khó thở rồi, huống chi mommy tôi còn muốn tham gia nữa. Một vũ hội như vậy, nó có ý nghĩa tồn tại gì chứ?

Tina được gia đình chăm sóc quá kỹ lưỡng, đến New York đi học giống như chim ra khỏi lồng, chỉ muốn vỗ cánh bay cao, không hề muốn lặp lại cuộc sống nhàm chán.

Vũ hội của giới thượng lưu, chẳng lẽ còn chưa đủ nhàm chán sao?

Thôi Ý Như sắp đến New York!

Vậy Trương Gia Đống có đến không?

Hạ Hiểu Lan không có hứng thú với vũ hội gì cả, nhưng Thôi Ý Như đã biến mất không dấu vết suốt 19 năm nay sắp xuất hiện, Hạ Hiểu Lan đột nhiên lại hứng thú vô cùng.

Chương 1583: Thua sạch vốn liếng

– Bà Wilson cũng không có mời tôi, Tina à. Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, rất may mắn được làm mới lại nhà hát cho bà Wilson, nhưng quan hệ của tôi và bà ấy không thể nào thân thiết như cậu với bà ấy được.

Cho nên không nhận được lời mời là chuyện bình thường.

– Không thể nào… Có lẽ tôi đã phá hỏng sự bất ngờ mà dì Cynthia chuẩn bị rồi.

Tina che miệng, cố gắng chữa lại lời nói.

– Không sao đâu, những vũ hội như vậy vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau với cuộc sống của tôi.

Hạ Hiểu Lan nói vậy, Tina vô cùng áy náy. Cô đã quyết định, nếu Cynthia không mời Hạ Hiểu Lan, cô cũng sẽ xin cho Hạ Hiểu Lan một tấm thiệp mời. Dù sao Hạ Hiểu Lan đã biết chuyện này, cuối cùng lại không nhận được lời mời, điều đó sẽ làm Hạ Hiểu Lan không thoải mái phải không?

Nhìn vẻ áy náy vì lỡ lời của Tina, Hạ Hiểu Lan còn thấy chột dạ một giây. Cô dùng chiêu lùi để tiến này nói chuyện với Tina, chỉ để lừa một tấm thiệp mời vũ hội, có phải là quá đáng lắm không?

Phan Bảo Hoa cũng nghe ra được.

Đợi đến khi rời khỏi nhà Tina, Phan Bảo Hoa mới nói cho Hạ Hiểu Lan biết:

– Trương Gia Đống cử hơn 5 người bảo vệ Tina. An ninh này rất nghiêm ngặt, bất kể Tina ở New York làm gì, quen biết ai, Trương Gia Đống tuyệt đối sẽ biết ngay lập tức.

– Nhỡ đâu đó là cách người ta yêu thương con gái thì sao?

Hạ Hiểu Lan đã cố gắng nghĩ theo hướng tốt nhất.

Trương Gia Đống chỉ là một người cha bảo vệ con quá mức, chứ không phải một ông trùm xã hội đen muốn giám sát mọi hành động của con gái.

Người nhà họ Trương thật sự rất nuông chiều Tina, Fayne làm anh trai đã như vậy, có hội chứng cuồng em gái, thêm một người cha cuồng con gái cũng không có gì lạ.

Phan Bảo Hoa nhíu mày:

– Anh sẽ đi xem bên thằng nhóc họ Từ kia. Em nói nó làm việc ở đâu?

– Ở phố Wall. Nơi đó không có cuối tuần, đa số mọi người làm việc 7 ngày một tuần. Anh Ba, anh muốn đi tìm cậu ta à?

Phan Bảo Hoa kiên quyết gọi Fayne là thằng nhóc họ Từ.

Hạ Hiểu Lan cảm thấy đi một chuyến cũng không sao, nhưng có gặp được Fayne hay không, cô cũng không biết.

Cô chưa từng hỏi Tina về công việc cụ thể của Fayne, là Tina tự nói.

Biết tòa nhà, nhưng không biết tầng lầu cụ thể, Hạ Hiểu Lan cũng không biết Phan Bảo Hoa có tìm được người hay không.

Phan Bảo Hoa thì lại tỏ ra rất tự tin.

Chẳng phải chỉ là phố Wall sao?

Anh mù tịt về tài chính, căn bản không quan tâm đến trung tâm tài chính này.

– Em cứ chờ xem.

Hạ Hiểu Lan ừ một tiếng:

– Vậy em sẽ đi dạo một vòng ở phố Wall.

Cô chở Phan Bảo Hoa đến đích, hẹn địa điểm gặp mặt, rồi Phan Bảo Hoa xuống xe.

Phan Bảo Hoa nổi bật giữa đám đông như vậy, nhưng anh cũng không có ý định che giấu hay ngụy trang, cứ thế thản nhiên đi, miễn mình không làm gì khuất tất, chắc chắn không ai cản anh.

Hạ Hiểu Lan cũng không bận tâm.

Khi tài khoản của cô có hàng triệu đô la, cô cũng từng nhiều lần muốn đến nơi này.

Chỉ cần nhớ lại một chút ký ức hữu ích, hàng triệu đô la có thể sinh lời rất nhiều.

Cuối cùng Hạ Hiểu Lan vẫn kìm nén được lòng tham. Làm ăn thực tế, cô có được sự vững chắc, dù có thua cũng biết mình thua ở đâu. Còn ở phố Wall thử vận may, cô làm sao nhớ được năm 1986 cổ phiếu nào sẽ tăng, cổ phiếu nào sẽ giảm… Không phải không chịu nổi việc mất số tiền đó, mà là thua một cách không thể hiểu được.

Nếu cô trọng sinh ở Mỹ, có lẽ cô sẽ thử một phen.

Nhưng cô đã có nền tảng ở Hoa Quốc, cứ thành thật dựa vào công việc kinh doanh hiện tại mà kiếm tiền không được sao.

Huống chi tài khoản của cô bây giờ cũng không có hàng triệu đô la, một nửa số tiền đã biến thành khoản đầu tư mà Từ Kính và Mã Hải mang về Bằng thành. Hai người đó gần đây đang tích cực chạy đôn chạy đáo, tuy có lúc gặp trở ngại, nhưng nhìn chung tiến độ vẫn ổn.

Hạ Hiểu Lan dời tầm mắt, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc:

– Ủa.

Ở phố Wall, không ngờ cô lại gặp Trần Khánh.

Trường kinh doanh của Đại học New York ở gần đây, gặp Trần Khánh cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.

Hạ Hiểu Lan vốn định chào hỏi Trần Khánh, nhưng nhớ đến Hàn Cẩn hay ghen, lại có chút do dự.

Trần Khánh dường như có chút thất thần, vỉa hè dành cho người đi bộ đàng hoàng không đi, anh lại lao ra giữa đường. Một chiếc ô tô suýt chút nữa đã đ.â.m vào anh, sau một tiếng phanh gấp, tài xế thò đầu ra mắng chửi.

Trần Khánh ngơ ngác, không hề phản ứng lại lời chửi rủa của tài xế, cứ đờ đẫn đứng giữa đường.

Tài xế điên cuồng bấm còi.

Có lẽ cũng tức điên lên, miệng lớn tiếng chửi:

– Thằng khỉ da vàng, mày không tránh ra, tao sẽ lái xe đ.â.m c.h.ế.t mày!

Trần Khánh bị ngốc rồi sao?

Hạ Hiểu Lan nghe thấy tiếng gầm rú của chân ga ô tô, liền lao lên dùng sức kéo Trần Khánh ra.

Trần Khánh vốn định giãy giụa, nhưng khi thấy là Hạ Hiểu Lan, đột nhiên mất hết sức lực, không hề chống cự để Hạ Hiểu Lan kéo vào lề đường.

Hạ Hiểu Lan cũng rất tức giận:

– Trần Khánh, anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao tôi cảm thấy như chính anh muốn lao vào xe ấy!

Đây là không muốn sống nữa sao.

Bất kỳ ai không trân trọng mạng sống của mình, Hạ Hiểu Lan đều xem thường. Nói một câu khó nghe, không muốn sống nữa có đủ loại cách tìm chết, người yếu đuối thì nên kín đáo một chút, lặng lẽ c.h.ế.t đi là được, tại sao phải gây phiền phức cho người khác.

Nhảy lầu có khả năng làm người đi đường bị thương.

Tự mình lao vào xe, tài xế cũng thật xui xẻo!

Giọng điệu của Hạ Hiểu Lan rất nghiêm khắc, Trần Khánh lẩm bẩm:

– Hết rồi, Hiểu Lan, hết sạch rồi, tôi không nên sơ suất như vậy…

Anh ta nói năng lộn xộn, Hạ Hiểu Lan cũng nghe không rõ. Cô kéo Trần Khánh vào một quán cà phê ven đường, gọi cho anh ta một ly cà phê. Trần Khánh ôm lấy ly, khoảng hơn mười phút sau mới nói được nên lời.

– Tôi đã thua sạch tiền rồi. Tiền của ba mẹ tôi, tiền của ông nội tôi, tiền của nhà chú tôi.

– Thua sạch?!

Nhìn xung quanh, nơi này là phố Wall, Trần Khánh lại học ở trường kinh doanh, trước đây ở Đại học Kinh tế Thương mại Quốc tế cũng học về tài chính. Hạ Hiểu Lan còn có gì không hiểu.

Đây chính là phố Wall, những chuyện thảm hại như Trần Khánh thua sạch gia sản, ngày nào cũng diễn ra, không có gì lạ.

Trần Khánh chỉ lang thang ngơ ngác trên phố, còn có những người thua đến tuyệt vọng nhảy từ nóc một tòa nhà nào đó xuống, vậy thì không thể cứu vãn được nữa.

– Anh thua bao nhiêu?

Trần Khánh nhếch mép, nụ cười đó còn đắng hơn cả cà phê:

– Một vạn đô la Mỹ.

Hạ Hiểu Lan cũng hít một hơi lạnh.

Một vạn đô la Mỹ đối với cô tự nhiên không phải là nhiều.

Nhưng đối với Trần Khánh, số tiền này phải vét sạch gia sản nhà họ Trần. Ba mẹ Trần Khánh tuyệt đối không thể có được 1 vạn đô la, tiền dưỡng già của ông Trần Vượng Đạt, thậm chí cả tiền của nhà chú Trần Khánh, từ việc kinh doanh tóp mỡ mà Hạ Hiểu Lan đã chỉ cho trước đây —

– Anh đúng là điên rồi! Anh xin gia đình một vạn đô la để đi chơi cổ phiếu à?

Một vạn đô la đó!

Cũng chỉ vài năm gần đây, cuộc sống của nông dân mới khá hơn một chút. Ông Trần Vượng Đạt là trưởng thôn, nhà họ Trần ở thôn Thất Tỉnh đã được coi là có điều kiện tốt.

Nhưng một vạn đô la, đổi ra tiền Hoa tệ ít nhất cũng là bảy tám vạn, phải là cả họ hàng gần nhà họ Trần chung tay giúp đỡ mới có thể gom đủ số tiền lớn như vậy… Số tiền này, có thể còn có cả tiền tiết kiệm của người nhà họ Trần đi làm công ở Bằng thành theo cậu cô là Lưu Dũng.

– Lúc đầu thì có lời…

Hạ Hiểu Lan không muốn nghe những điều này:

– Đúng vậy, lúc đầu may mắn kiếm được một ít, anh cảm thấy mình là thần chứng khoán, thế là tự tin tràn đầy đầu tư nhiều tiền hơn. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi anh, số tiền lớn như vậy anh đã dùng lý do gì để xin gia đình, và làm thế nào họ gửi được đến Mỹ cho anh!

Cái nơi nhỏ bé như An Khánh, căn bản không có chợ đen đổi đô la!

Cho dù có đến Thương Đô, cả nhà đều là nông dân, thì ai đã đứng ra đổi được 1 vạn đô la!

Chương 1584: Bạn cũ ngày xưa, đã hoàn toàn thay đổi

Tiền được xin như thế nào.

Lại được đổi thành đô la, và chuyển đến Mỹ ra sao.

Trần Khánh đau khổ nhắm mắt lại.

Hạ Hiểu Lan vĩnh viễn thông minh như vậy, luôn nắm bắt được điểm mấu chốt, khiến Trần Khánh không còn đường trốn tránh.

Vừa mở mắt ra, Hạ Hiểu Lan vẫn ở đó.

Ngồi ngay đối diện bàn, cách anh chưa đầy 1 mét.

Gương mặt ấy sao mà xinh đẹp, trước đây chỉ cần nhìn thêm một cái, Trần Khánh đã thấy tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Mà bây giờ, Hạ Hiểu Lan vẫn xinh đẹp như vậy, còn anh lại xấu xí không chịu nổi.

Trần Khánh cúi đầu:

– Tôi nói là tiền học phí, học phí để học nâng cao.

Gia đình họ Trần chỉ là một gia đình nông thôn.

Ngay cả người có kiến thức nhất là ông Trần Vượng Đạt cũng đâu có hiểu về việc du học công phí. Du học công phí không cần đóng học phí, còn có trợ cấp sinh hoạt, chi phí của sinh viên ở nước ngoài về cơ bản đều do nhà nước chi trả, không thể nào lại phải đóng 1 vạn đô la tiền học phí.

Hạ Hiểu Lan bị tức đến bật cười.

– Anh nói cũng không sai, muốn kiếm tiền ở phố Wall, đúng là cần phải đóng ‘học phí’, đến cả thần chứng khoán cũng phải đóng học phí!

Nhưng thần chứng khoán không phải xuất thân từ nông thôn Hoa Quốc những năm 80.

Thần chứng khoán cũng sẽ không lừa người nhà là phải đóng học phí, rồi quay đầu ném tiền vào phố Wall sâu không thấy đáy!

Điên rồi!

Bất kỳ sự đầu tư nào không tính đến kết quả tồi tệ nhất đều là một canh bạc điên cuồng!

Hạ Hiểu Lan chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như thế này, Trần Khánh đã không còn là chàng trai mộc mạc của thôn Thất Tỉnh nữa, người mà nhìn trộm cô sẽ đỏ mặt, người đã học lại để thoát khỏi cảnh nông thôn, viết chữ rất đẹp, và mượn sách ôn tập giúp cô… Từ năm 1983 đến 1986, Trần Khánh, người đã thi đỗ vào Đại học Kinh tế Thương mại Quốc tế rồi lại sang New York du học, đã sớm không còn là người trong ký ức của cô.

Không ai có thể mãi không thay đổi.

Chỉ là Trần Khánh thay đổi quá nhanh, Hạ Hiểu Lan nhất thời không thích ứng được. Khi cô định thần lại, con người này đã hoàn toàn khác xưa.

Trần Khánh vừa ngẩng đầu lên đã bị ánh mắt của Hạ Hiểu Lan làm cho đau nhói.

Hiểu Lan có lẽ không tức giận vì anh thua mất 1 vạn đô la.

Nhưng Hiểu Lan chắc chắn tức giận vì anh đã dùng cớ đóng học phí để xin gia đình số tiền 1 vạn đô la đó… Chính Trần Khánh cũng thấy áy náy không biết giấu mặt vào đâu. Lúc xin tiền, anh thật sự không nghĩ đến việc sẽ làm tiêu tan số tiền mồ hôi nước mắt của cả nhà, anh chỉ nghĩ đến vốn lớn hơn, lợi nhuận nhiều hơn.

Khi đó, vài lần giao dịch của anh đều có lãi, tâm lý của anh đã mất kiểm soát.

Anh cảm thấy mình có thể khống chế được tất cả.

Trong nháy mắt, phố Wall đã dùng sự thật, tát một cú trời giáng vào mặt anh. Anh chỉ là một tay mơ thỉnh thoảng gặp may mà thôi!

– Tiền là của ông nội tôi, do người nhà gom góp, tổng cộng là 8 vạn tệ. Ông nội tôi đã chuyển điện tín đến kinh thành, cho nhà Hàn Cẩn. Người nhà họ Hàn đã đứng ra đổi 1 vạn đô la, rồi chuyển vào tài khoản của tôi ở Mỹ.

Quả nhiên, chuyện này còn liên quan đến nhà họ Hàn!

– Hàn Cẩn biết, nhà họ Hàn cũng biết? Họ không ai khuyên anh sao?

Hạ Hiểu Lan cảm thấy kỳ lạ.

Trần Khánh xấu hổ khôn tả:

– … Trước đây tôi kiếm được một ít tiền, Hàn Cẩn rất tin tưởng tôi. Lần này tôi thua, không chỉ có một vạn đô la từ nhà gửi sang, mà còn có 2000 đô la của chính tôi trước đó, và 5000 đô la do Hàn Cẩn đầu tư vào!

17000 đô la.

Hạ Hiểu Lan chỉ muốn vỗ tay cho Trần Khánh.

Nhà họ Hàn không ngăn cản, là vì họ hoàn toàn không có kiến thức về tài chính. Hiện tại trong nước còn chưa có cổ phiếu, nhà họ Hàn thấy Trần Khánh giao dịch thành công trước đó, liền cho rằng Mỹ đúng là nơi đâu đâu cũng có vàng, ai cũng có thể dễ dàng kiếm tiền.

Nếu không chắc chắn Trần Khánh sẽ kiếm được lời, Hàn Cẩn sao có thể đầu tư 5000 đô la?

Hàn Cẩn trông có vẻ không thiếu tiền, nhưng 5000 đô la cũng không phải là một con số nhỏ.

Hạ Hiểu Lan bưng ly cà phê lên:

– Không lỗ cũng đã lỗ rồi, bây giờ anh tính làm thế nào? Có phải lúc nãy tôi đã kéo nhầm anh, cứ để anh bị xe đ.â.m chết, thế là xong hết mọi chuyện?

Đừng nói đến tiền của nhà họ Trần.

Cho dù Hạ Hiểu Lan không thích Hàn Cẩn, cảm thấy cô ta thủ đoạn tàn nhẫn, thì đô la của nhà người ta cũng là tiền.

Trần Khánh hiện tại có một khoản nợ 1.5 vạn đô la cần phải lấp.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, anh sẽ mất cả chì lẫn chài, không chỉ làm người nhà họ Trần đau lòng thất vọng, mà bạn gái cũng sẽ chia tay.

Nhưng dù có chia tay, Trần Khánh cũng phải trả lại tiền cho Hàn Cẩn.

Giống như một kẻ nhu nhược đi tìm c.h.ế.t sao?

Chết không giải quyết được vấn đề.

Trần Khánh bị Hạ Hiểu Lan hỏi đến không dám ngẩng đầu.

Anh muốn nói rằng tiền sẽ trả lại cho người nhà, cũng sẽ trả lại cho Hàn Cẩn… Nhưng món nợ cao đến 1.5 vạn đô la, trong tình hình anh không động đến thị trường chứng khoán nữa, anh lấy gì để trả?

Ở New York, giá thị trường cho sinh viên du học đi làm chui là bao nhiêu, Trần Khánh không chỉ hỏi thăm qua, mà còn tự mình trải nghiệm.

Số vốn ban đầu chính là số tiền Trần Khánh tự mang đến New York, cộng với tiền sinh hoạt phí còn dư, và tiền làm thêm tích cóp được.

2 đô la một giờ, 15000 đô la, anh phải làm việc 7500 giờ.

Một ngày dành ra 5 giờ, cũng cần đến 1500 ngày.

Suốt 4 năm.

Anh tốt nghiệp đại học ở New York, có lẽ vẫn chưa trả xong số tiền này.

Trần Khánh giỏi toán, chỉ cần tính nhẩm là hiểu được món nợ 1.5 vạn đô la có ý nghĩa gì.

Dưới ánh mắt khinh thường của Hạ Hiểu Lan, anh cũng chỉ có thể gánh vác sai lầm của mình:

– Tôi sẽ không tìm chết, tôi c.h.ế.t rồi, sẽ không bao giờ có ai trả lại số tiền đó. Hiểu Lan, xin lỗi…

Hạ Hiểu Lan đứng dậy, giơ tay lên, ly cà phê trong tay liền hắt vào mặt anh:

– Cái này là tôi hắt thay cho ông Trần. Trần Khánh, chuyện này tôi không thể giấu giúp anh được, tôi sẽ nói thật cho ông Trần biết. Bởi vì bây giờ tôi không tin lời anh nói, sự hối hận và áy náy của anh bây giờ chỉ là nhất thời, đợi đến khi cảm xúc này tan biến, một con bạc điên cuồng sẽ luôn muốn gỡ lại vốn trong một ván… Lời hứa của con bạc đều là vớ vẩn. Anh dùng cớ đóng học phí để lừa gia đình 1 vạn đô la Mỹ, lần sau lại dùng cớ bị bệnh để họ tiếp tục gửi tiền… Họ đều là những người nông dân làm lụng vất vả, làm gì có khả năng đáp ứng yêu cầu của anh? Nhưng anh là niềm tự hào của nhà họ Trần, là sinh viên đại học đầu tiên của gia đình, còn được ra nước ngoài, họ dù phải bán m.á.u cắt thịt cũng sẽ cắn răng chu cấp cho anh du học!

Hạ Hiểu Lan ném chiếc ly xuống:

– Bữa cà phê này tôi mời, đây cũng là lần cuối cùng tôi mời anh uống cà phê. Trần Khánh, anh đã là một con bạc rồi, đừng làm một kẻ nhu nhược nữa. Nói thật, tôi rất xem thường anh.

Nếu không phải vì ông Trần Vượng Đạt, Hạ Hiểu Lan đến một lời cũng lười nói với Trần Khánh.

Hạ Hiểu Lan có tiền.

Một vạn đô la Mỹ đối với cô không là gì, thuê thám tử tư còn tốn hơn con số đó!

Hạ Hiểu Lan nguyện ý tiêu tiền thuê Jim đi theo dõi cô nàng Chu Di ngốc nghếch, cũng sẽ không cho Trần Khánh mượn một xu nào!

Chu Di là phụ nữ, cô ấy làm gì đi nữa cũng chỉ làm tổn thương chính mình. Một tiểu thư nhà họ Chu đàng hoàng không làm, lại cứ phải kéo mình xuống tầng lớp thấp hơn. Cô ấy làm Tưởng Hồng tức đến phát bệnh, làm cả nhà họ Chu thất vọng khó chịu… Nhưng ít nhất cô ấy không gây nguy hại đến nền tảng của nhà họ Chu. Cô ấy muốn ở bên Viên Hàn là do đầu óc cô ấy hồ đồ, không ý thức được nguy hại lớn đến mức nào.

Trần Khánh thì không hồ đồ.

Trần Khánh thông minh hơn Chu Di nhiều!

Cô nàng Chu Di ngốc nghếch tìm đối tượng, không kén chọn gì, cứ đ.â.m đầu vào tay tên trai bao ăn bám Viên Hàn.

Trần Khánh tìm đối tượng, là tìm người ở tầng lớp cao hơn, Hàn Cẩn là người thế nào không nói, nhưng điều kiện gia đình thì không chê vào đâu được.

Cô nàng Chu Di ngốc nghếch một lòng nghĩ đến tình yêu đích thực, còn Trần Khánh thì biết rõ 1 vạn đô la đối với cả nhà họ Trần là khó khăn đến mức nào, vậy mà vẫn mở miệng xin… Đây là hồ đồ sao? Không, đây là lòng tham! Là xấu xa!

Chương 1585: Muốn bức ra hắn chân thật ý tưởng

Hạ Hiểu Lan trả tiền xong liền rời đi.

Nàng lười hỏi thăm xem Trần Khánh đã thao tác thế nào, dù sao tiền cũng gần như thua sạch cả rồi, nếu không Trần Khánh đã chẳng ra nông nỗi ấy.

Hỏi lại quá trình thì có ý nghĩa gì, chẳng lẽ lại cùng Trần Khánh thảo luận xem đã thao tác sai ở đâu?

Cái sai lớn nhất lần này không phải là việc Trần Khánh thua tiền, mà là nguồn gốc số vốn của anh ta… Thật là điên rồi, xin nhà họ Trần một vạn đô la để chơi cổ phiếu!

Nếu đó là tiền do chính Trần Khánh kiếm được, thì muốn làm gì thì làm, thua thì thôi.

Nhưng đây là xin tiền từ những người thân ở nông thôn — lúc xin mà nói thẳng là dùng để chơi cổ phiếu, tính cho mỗi nhà một phần cổ đông cũng được, người khác vẫn đưa tiền thì đó là họ hiểu rõ mình phải gánh chịu rủi ro, có được có mất, rất bình thường.

Có lẽ Trần Khánh cũng biết, nếu anh ta nói chơi cổ phiếu thì người nhà họ Trần sẽ không ủng hộ.

Nói là học phí, có ông Trần Vượng Đạt đứng ra lo liệu, người nhà họ Trần dù phải thắt lưng buộc bụng cũng sẽ gom đủ tiền!

8 vạn Hoa tệ, Trần Khánh cũng thật dám mở miệng xin.

Ngay cả những người làm công chính dưới trướng Lưu Dũng, một tháng làm đủ 30 ngày cũng chỉ kiếm được vài trăm tệ.

Một năm 12 tháng, ở Bằng thành làm đủ 10 tháng, còn mệt hơn làm ruộng ở nhà, không biết phải tiết kiệm bao nhiêu mới có thể một năm dành dụm được vài ngàn…

Hạ Hiểu Lan càng nghĩ càng tức, nàng đi khắp phố tìm điện thoại, sợ Trần Khánh u mê không tỉnh ngộ, chuyện này nhất định phải nói cho ông Trần Vượng Đạt biết. Khó chịu và thất vọng là chắc chắn, nhưng đừng lừa dối người có quyền biết sự thật.

– Hạ tiểu thư, cô đang làm gì ở đây vậy?

Có người lên tiếng sau lưng Hạ Hiểu Lan.

Nàng quay đầu lại, là Fayne.

Fayne mặc áo sơ mi màu xanh lam, tay áo và cổ áo đều cài kín mít, cà vạt thắt chặt, đây là New York tháng Tám, Hạ Hiểu Lan nhìn thôi cũng thấy nóng thay cho anh ta. Áo khoác vest đã cởi ra vắt trên cánh tay, tay kia cầm ly cà phê, trông ra dáng một tinh anh phố Wall… Không nói đâu xa, cùng ra vào ở phố Wall, Fayne và Trần Khánh đúng là một sự đối lập rõ rệt.

– Thật trùng hợp, tôi đến đây thăm bạn học, vừa mới chia tay xong. Tôi từ chỗ căn hộ của Tina qua đây, Matthew mời tôi đến xem tiến độ.

Hạ Hiểu Lan theo bản năng giải thích vài câu.

Nàng đã biết Fayne chính là cháu trai của bà Vu, Từ Trường Nhạc. Trước đây chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng thực ra một người làm sao có thể chỉ giống mẹ mà không giống cha?

Trong ngũ quan của Fayne, cũng có những nét tương đồng với Từ Trọng Dịch.

Chỉ là khí chất của anh ta gần như giống hệt Trương Gia Đống, những nét tương đồng với Từ Trọng Dịch ngược lại bị lu mờ đi rất nhiều.

Fayne nghe xong lời giải thích của Hạ Hiểu Lan, khẽ nhíu mày:

– Hạ tiểu thư, tôi cứ tưởng lần trước chúng ta đã đạt được sự đồng thuận rồi chứ.

Những lời khó nghe hơn anh ta cũng không nói ra được, nhưng rõ ràng anh ta rất không muốn Hạ Hiểu Lan tiếp cận Tina.

Nếu không phải nể mặt bà Vu, không phải vì những bí ẩn vẫn chưa được giải đáp, Hạ Hiểu Lan có thể mắng cho tên Fayne vẻ ngoài ôn nhu nhưng thực chất lạnh lùng này một trận xối xả. Nhưng bây giờ, bà Vu đã một mình chờ đợi 19 năm… Chỉ vì điều này, Hạ Hiểu Lan cố sống cố c.h.ế.t nhịn xuống:

– Sự đồng thuận mà anh nói, là việc tôi có ý đồ tiếp cận Tina tiểu thư sao? Tôi thấy rất kỳ lạ, hai anh em các người giàu có như vậy, tôi cũng chưa từng kiếm của Tina một đồng tiền thuê nào, tôi cũng không có hứng thú với đầu tư tài chính ở phố Wall, xin hỏi tôi tiếp cận Tina để làm gì? Anh không lẽ lại nghi ngờ xu hướng giới tính của tôi đấy chứ, yên tâm, tôi thích đàn ông, có bạn trai của riêng mình, và cũng không có hứng thú với kiểu người như anh đâu!

Hạ Hiểu Lan nhìn Fayne, Fayne nhìn nàng không nói gì.

Hạ Hiểu Lan ngược lại càng không chịu thua:

– Fayne tiên sinh, xin anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi tiếp cận anh em các người rốt cuộc có ý đồ xấu gì?

Nàng muốn xem xem, người này có thật sự không biết gì cả không!

Fayne không tránh né ánh mắt của Hạ Hiểu Lan, anh ta lạnh lùng nhìn nàng, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Thấy Fayne định bỏ đi, Hạ Hiểu Lan chặn trước mặt anh ta:

– Không được, anh phải nói cho rõ ràng, tại sao tôi không thể làm bạn với Tina.

Fayne có lẽ chưa bao giờ gặp phải kẻ vô lại như vậy.

So về độ mặt dày, người bình thường không thể bì được với Hạ Hiểu Lan.

Những cô gái đẹp thường có da mặt rất mỏng, từ nhỏ đã được ưu ái, rất khó chịu đựng được một chút tủi thân.

Hạ Hiểu Lan tuy xinh đẹp, nhưng trong xương cốt vẫn là một tổng giám đốc Hạ không cần giữ thể diện ngày trước. Tổng giám đốc Hạ sẽ không vì người khác nói vài câu bóng gió mà bị ép đến rơi nước mắt rồi chui vào xó xỉnh.

Những lời lẽ sắc bén của nàng ngược lại sẽ khiến người khác muốn chui vào xó xỉnh.

Fayne nhịn đi nhịn lại, cuối cùng cũng nhượng bộ:

– OK, tôi xin lỗi cô, chúng ta rõ ràng không thể đạt được sự đồng thuận. Hạ tiểu thư, tôi sẽ không can thiệp vào việc cô làm nữa, dù sao đi nữa, đó cũng là lựa chọn của chính cô phải không? Bây giờ cô có thể tránh đường được chưa, tôi còn phải làm việc.

Hạ Hiểu Lan hừ một tiếng.

Nàng biết bộ dạng hiện tại của mình rất ngang ngược, nhưng không làm vậy, làm sao có thể ép ra được cảm xúc thật của Fayne.

Cũng không biết Trương Gia Đống và Thôi Ý Như đã nuôi dạy con cái thế nào.

Tina thì suy nghĩ rất đơn giản, còn Fayne dưới vẻ ngoài lịch thiệp lại che giấu những tâm tư sâu kín.

Một người trẻ tuổi hoàn hảo đến vậy, tốt nghiệp đại học xong từng l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, tự lập tự cường không tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, lại cực kỳ cưng chiều em gái, em gái đến New York học đại học thì cũng chuyển công việc của mình đến New York… Một người trẻ tuổi mới 25 tuổi, đáng lẽ phải tràn đầy sức sống, không nên trầm ổn đến vậy.

Hạ Hiểu Lan vừa thấy Fayne lên lầu, một bàn tay chạm vào vai nàng, dọa nàng giật nảy mình.

– Anh Ba! Người dọa người c.h.ế.t khiếp!

Phan Bảo Hoa cười ha hả:

– Anh thấy em sắp làm cho thằng nhóc họ Từ kia tức c.h.ế.t rồi đấy, đúng là có bản lĩnh.

– Tức c.h.ế.t thì chưa đến mức, sự tu dưỡng của cậu ta thật sự rất tốt, chỉ là tốt đến mức như đang đeo mặt nạ để sống, rất kỳ quái. Anh Ba, anh tìm hiểu được gì rồi?

Hai người vừa đi vừa nói, xung quanh là đám người đông đúc, nói chuyện cũng không sợ bị nghe lén, ai đến gần họ một chút Phan Bảo Hoa đều biết.

– Thằng nhóc này ở trong văn phòng, anh giả làm khách hàng gọi điện dụ nó ra ngoài, nó mà không động, anh cũng khó mà điều tra. Thật sự có chút thú vị, nhà họ Trương cưng chiều con gái như vậy, người đi theo Tina cũng chỉ có năm sáu người. Còn người đi theo thằng nhóc này, suýt soát bằng số người bảo vệ chính Trương Gia Đống. Em tin không, thằng nhóc này mà ở New York thả một cái rắm, Trương Gia Đống ở Los Angeles cũng có thể biết ngay lập tức.

Phan Bảo Hoa làm những việc này quá thành thục, Hạ Hiểu Lan dở khóc dở cười. Người giỏi giang đặt ở đâu cũng giỏi, thật không biết Phan Bảo Hoa làm thế nào có thể giả làm khách hàng qua điện thoại, trong khi anh ta không hiểu chút gì về kiến thức tài chính.

Đây là binh vương sao?

Là đặc công vạn năng thì đúng hơn.

Khó trách Phan Bảo Hoa xuất ngũ, Chu Thành tiếc nuối, Khương Nghiên cũng tiếc nuối. Nhà họ Khương ở Kim Lăng đúng là biết phá hoại người tài. Hạ Hiểu Lan không tin Khương Võ có thể giỏi hơn anh Ba Phan. Vì giữ lại Khương Võ, năm đó nhà họ Khương đã ép Phan Bảo Hoa phải rời đi.

– Hai anh em này quá khó nhằn, cho nên Danny mới cảnh báo em tránh xa họ ra một chút.

Hạ Hiểu Lan tự nhủ:

– Thật ra không chỉ có Danny, mà Fayne… ý em là Từ Trường Nhạc, mọi biểu hiện của cậu ta cũng là đang muốn em tránh xa anh em họ ra.

– Nhưng nó nhìn lầm em rồi, em là người yêu của Chu Thành, là em dâu của anh đây. Em có thể nghe theo sự sắp đặt của người khác sao?

Vậy thì đã không phải là Hiểu Lan rồi.

Phan Bảo Hoa vặn vẹo cổ tay:

– Thế chúng ta làm sao để tham gia cái vũ hội chó má gì đó, chính là cái mà bà vợ cũ của Từ Trọng Dịch muốn đi ấy!

Chương 1586: Ai là mồi câu

– Chuyện này không vội, chính Tina sẽ lo cho chúng ta thiệp mời. Con bé đã nhầm anh là vệ sĩ, em lại nói anh là anh trai em, nó chắc chắn sẽ ngại nếu chỉ lấy một tấm thiệp, nên cả hai chúng ta đều có thể đi.

Hạ Hiểu Lan cũng có chút bất an mơ hồ.

Lúc thì nàng cảm thấy Tina và Fayne là mồi câu, đã cắn câu nàng rồi thì không muốn nhả ra.

Lúc khác lại cảm thấy chính mình mới là mồi câu.

Có lẽ Thôi Ý Như, người muốn tham gia vũ hội, người đã mất liên lạc 19 năm, bản thân bà cũng là mồi câu.

Thôi Ý Như mang theo con cái tái giá, gửi một lá thư cho mẹ chồng cũ cũng không khó chứ?

Trong thư nói thẳng Từ Trọng Dịch đã c.h.ế.t hoặc mất tích, một mình bà là phụ nữ mang con ở Mỹ quá gian nan, chỉ có thể tái giá với người khác, bà Vu cũng không phải không thể hiểu được.

Một bà lão cô đơn, không đồng ý thì có cách gì, chẳng lẽ có thể chạy sang Mỹ bắt người về?

Trước khi thời kỳ biến động kết thúc, một đối tượng bị phê đấu như bà Vu, căn bản không thể nào ra nước ngoài được!

Cách làm của Thôi Ý Như, Hạ Hiểu Lan cũng không đoán ra được.

Thôi Ý Như bị ép buộc, hay là đã sớm quên Từ Trọng Dịch, một lòng chỉ muốn sống cùng Trương Gia Đống?

Có những người phụ nữ có thể chung thủy mấy chục năm, nhưng tỷ lệ này quá ít. Đa số phụ nữ đều là người bình thường, tình nghĩa quá khứ không bằng cuộc sống hiện tại… Dù Thôi Ý Như thuộc loại nào, Hạ Hiểu Lan cũng không có tư cách chỉ trích cách làm của bà.

Nếu tất cả mọi người đều là mồi câu, thì con cá mà Trương Gia Đống muốn câu, tự nhiên chính là Từ Trọng Dịch.

Từ Trọng Dịch sẽ xuất hiện sao?

Từ Trọng Dịch có thể gửi một mảnh giấy nhắc nhở bà nội về nước, nhưng qua một thời gian dài như vậy, chưa từng có một lời nào gửi cho Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan không thể không nghi ngờ rằng, Từ Trọng Dịch đang ẩn mình trong bóng tối, chính ông ta không có cách nào tiếp xúc với ba mẹ con Thôi Ý Như, nên đối với việc nàng đi tiếp xúc với họ, có lẽ còn mừng thầm.

Nhiều năm như vậy, Từ Trọng Dịch chưa từng một lần thử liên lạc với Thôi Ý Như sao?

Trương Gia Đống cũng không phải là người quá kín tiếng, ở Los Angeles có công ty, có thân phận ủy viên hội đồng thành phố.

Nếu như vậy mà Từ Trọng Dịch còn không tìm thấy vợ con, Hạ Hiểu Lan quả thực muốn thắp cho ông ta một nén nhang, sống quá thảm!

Hạ Hiểu Lan chờ Tina lo liệu thiệp mời, cũng chờ Từ Trọng Dịch liên lạc với nàng.

Mặt khác, nàng lại không thể chờ đợi sự hối cải của Trần Khánh. Vì sợ Trần Khánh lại bịa cớ lừa ông Trần Vượng Đạt, Hạ Hiểu Lan đã gọi một cuộc điện thoại xuyên đại dương về thôn Thất Tỉnh.

Có điện thoại từ nước ngoài tới, chị dâu cả nhà họ Trần còn tưởng là con trai Trần Khánh gọi về, kết quả lại là Hạ Hiểu Lan.

Vì chuyện Trần Khánh trước đó xin một khoản học phí, ông Trần Vượng Đạt đã để người nhà họ Trần cùng góp tiền, gom được 8 vạn Hoa tệ cho Trần Khánh. Anh cả nhà họ Trần cảm thấy việc để ông Trần Vượng Đạt phải lấy tiền dưỡng già ra, để anh chị em cùng nhau vét sạch gia sản là rất xấu hổ. Vốn dĩ anh định tiếp quản vị trí của ông Trần Vượng Đạt, sau này làm trưởng thôn Thất Tỉnh, nhưng bây giờ cũng không ngồi yên được nữa… Người nhà họ Trần đều lo lắng, khoản học phí này chỉ là khởi đầu, sau này Trần Khánh lại đòi tiền thì biết làm sao?

Làm trưởng thôn có rất nhiều lợi ích ngầm, nhưng nói về kiếm tiền thì không bằng đi làm công ở phía Nam như người khác. Anh cả nhà họ Trần cũng đã đến Bằng thành, hiện đang làm việc ở Viễn Huy.

Chồng mình đang làm công cho công ty của cậu Hạ Hiểu Lan, chị dâu cả nhà họ Trần cũng không thể ưỡn n.g.ự.c được.

Chị ta hiện cũng đang làm tạp vụ ở ủy ban thôn, mỗi tháng lĩnh chút tiền đủ chi tiêu sinh hoạt. Nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Lan, chị ta đè nén sự khác thường trong lòng, nhiệt tình hàn huyên với nàng:

– Hiểu Lan à, không ngờ lại là cháu. Vừa hay cháu gọi điện tới, dì có chuyện muốn nói cho cháu biết. Dì út Lưu Phương của cháu gần đây cứ hay chạy vào thôn, nói là điểm thi đại học năm nay của Lương Hoan đã có rồi, hình như là thi trượt. Nhưng Lương Hoan muốn đến kinh thành đi học, nên dì út của cháu cứ muốn liên lạc với cháu và mẹ cháu, xem ra là trông cậy vào hai mẹ con cháu nghĩ cách!

Hạ Hiểu Lan bị tức đến bật cười:

– Ồ, Lương Hoan năm nay thi đại học, dì có biết em ấy thi được bao nhiêu điểm không ạ?

– Nghe Lưu Phương nói là 397 điểm.

397 điểm?

Điều này có chút ngoài dự đoán của Hạ Hiểu Lan, nàng cứ nghĩ Lương Hoan sẽ thi dưới 300 điểm, không ngờ lại gần 400 điểm.

– Điểm này cũng được đấy chứ, lúc đăng ký nguyện vọng cẩn thận một chút, vẫn có thể vào một trường cao đẳng. Sao lại thi trượt được?

Chị dâu cả không biết gì khác, nhưng nhà mình đã có một sinh viên đại học, nên cũng hiểu đôi chút về nguyện vọng đại học. Chị ta cao giọng:

– Còn không phải sao, có thể vào cao đẳng mà, thi không tệ đâu! Chỉ là Lương Hoan chí khí cao, lúc điền nguyện vọng toàn là các trường đại học ở kinh thành. Không biết có điền trường cao đẳng nào không, dù sao thì cũng là thi trượt.

Hạ Hiểu Lan cạn lời.

Điểm số này, báo vào một trường cao đẳng trong tỉnh là vừa tầm, cơ hội trúng tuyển lớn hơn.

Muốn báo vào trường cao đẳng ở kinh thành, đó là thủ đô mà, thí sinh cả nước đều muốn chen chân vào thủ đô. Các trường cao đẳng tốt, điểm trúng tuyển vượt qua điểm đại học là chuyện thường… Lương Hoan muốn lấy điểm cao đẳng đi báo đại học, thì đừng mong hớt váng, c.h.ế.t còn nhanh hơn gì.

– Dì à, vậy ý của dì út cháu là sao, lúc đăng ký nguyện vọng không đi hỏi ý kiến ai, thi trượt rồi lại tìm chúng cháu nghĩ cách. Cháu chỉ là một học sinh, còn có thể đi cửa sau cho Lương Hoan được sao?

Chị dâu cả bĩu môi.

Còn không phải là nghĩ như vậy sao.

Lưu Phân lấy được một lãnh đạo lớn, gia thế của người yêu Hạ Hiểu Lan cũng tốt. Ngay cả chị dâu cả cũng cảm thấy có khả năng đi cửa sau, không biết mẹ con Hạ Hiểu Lan nghĩ thế nào.

Lưu Phân nghĩ thế nào cũng chưa có ích, có lẽ đều nghe theo Hạ Hiểu Lan.

Nghe giọng điệu này của Hạ Hiểu Lan, có vẻ không muốn giúp. Chuyện này cũng không liên quan đến chị dâu cả, chị ta chỉ là người truyền lời:

– Nghe ý của dì út cháu, có thể vào được thì tốt nhất. Không vào được thì cô ấy muốn đưa Lương Hoan đến kinh thành học lại, nói là trường cấp ba huyện An Khánh dạy không tốt, làm lỡ dở Lương Hoan… Cháu yên tâm, không có sự đồng ý của hai mẹ con cháu, dì chắc chắn không cho cô ấy phương thức liên lạc.

Hạ Hiểu Lan suýt nữa bị sặc chết.

Trường cấp ba huyện An Khánh dạy không tốt?

Không nói đến việc nàng mang theo ký ức đời trước thi lại đại học, ngay cả Hạ Tử Dục và Trần Khánh cũng là từ trường cấp ba huyện An Khánh thi đỗ đại học.

Huống chi sau năm 84, nàng thi đỗ thủ khoa khoa học tự nhiên tỉnh Dự Nam, nguồn lực giáo dục của tỉnh và thành phố đều nghiêng về trường cấp ba huyện An Khánh. Bây giờ trường cấp ba huyện An Khánh chỉ có thể tốt hơn trước đây.

Chỉ nói riêng cái thư viện của trường cấp ba huyện An Khánh.

Hạ Hiểu Lan trước đây đã dùng danh nghĩa cá nhân mua hơn một vạn tệ sách báo quyên tặng. Sau này kiếm được ngày càng nhiều tiền, nàng lại dùng danh nghĩa Khải Hàng điền sản, quyên tặng mấy vạn tệ sách báo cho trường.

Còn thành lập một quỹ học bổng Khải Hàng ở trường cũ, chuyên giúp đỡ những học sinh trung học có hoàn cảnh khó khăn.

Chuyện này là nàng làm trước khi ra nước ngoài. Khải Hàng muốn làm kế hoạch trợ giúp học tập, Hạ Hiểu Lan chắc chắn sẽ ưu tiên trường cũ của mình, và trường cấp ba huyện An Khánh là người hưởng lợi đầu tiên.

Hiệu trưởng Tôn và mọi người cũng không biết Khải Hàng điền sản là do Hạ Hiểu Lan thành lập, nhưng điều đó không quan trọng. Hạ Hiểu Lan chỉ cần biết rằng trường cấp ba huyện An Khánh đã tốt hơn trước đây là được — cho nên cách nói của Lưu Phương, Hạ Hiểu Lan rất không tán thành. Lương Hoan có thể thi được 397 điểm, tốt hơn một chút so với tưởng tượng của Hạ Hiểu Lan, nhưng thi không đỗ đại học lại đổ lỗi cho trường An Khánh, Hạ Hiểu Lan đều thấy oan cho hiệu trưởng Tôn và mọi người.

Những người như hiệu trưởng Tôn vẫn một lòng quản lý trường học, chỉ muốn nâng cao thành tích của học sinh, ai cũng có thể thi đỗ đại học, đó là niềm vui lớn nhất của họ.

– Dì à, chuyện này cháu biết rồi, nên làm thế nào cháu sẽ tự nói với họ. Bây giờ ông Trần có ở đó không ạ, cháu có chuyện muốn nói với ông.

Chương 1587: Ai nói chúng ta làm hòa rồi!

Ông Trần Vượng Đạt cũng không có ở đó.

Bây giờ là cuối tháng Tám, lúa sắp vào mùa gặt, ông Trần Vượng Đạt đang dẫn người lên thành phố tỉnh để xem máy đập lúa.

Lưu Dũng đã lần lượt đưa mấy chục thanh niên trai tráng đến Bằng thành. Đó là những người đi theo Lưu Dũng, còn một số người không đi theo nhưng cũng ghen tị với việc đi làm công ở phía Nam có thể kiếm được tiền, nên cũng rủ nhau ra ngoài.

Một hai năm nay, thôn Thất Tỉnh so với các thôn khác xung quanh tự nhiên là giàu có hơn.

Nhưng vấn đề kéo theo là số lượng thanh niên trai tráng ở lại trong thôn ít đi, ông Trần Vượng Đạt làm trưởng thôn phải nghĩ cách. Trước đây hoàn toàn dựa vào sức người, bây giờ sức người không đủ, tự nhiên phải tìm những công cụ tiết kiệm nhân lực và nâng cao hiệu suất. Thấy lúa sắp vào mùa gặt, ông Trần Vượng Đạt liền dẫn người trong thôn lên thành phố tỉnh mua máy đập lúa.

Đó là loại máy tuốt lúa chạy bằng dầu diesel. Chị dâu cả nói máy móc cứ ầm ầm chạy, một ôm lúa rất nhanh là có thể tuốt xong.

– Bây giờ máy móc thật tiên tiến!

Chị ta kể cho Hạ Hiểu Lan nghe những chuyện này, Hạ Hiểu Lan nghe mà như vịt nghe sấm. Tổng giám đốc Hạ chỉ là một nông dân giả, sau khi trọng sinh thì bận rộn kinh doanh, cũng không có cơ hội làm việc đồng áng. Nhưng ít nhất nàng biết máy móc nông nghiệp có lợi, ông Trần Vượng Đạt làm trưởng thôn rất có tâm, một lòng muốn cho người trong thôn có cuộc sống tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Trần Khánh, kẻ đã lừa gạt ông Trần Vượng Đạt, lại càng đáng ghét hơn.

– Vậy đợi ông Trần về, cháu sẽ gọi lại sau.

Hạ Hiểu Lan hẹn thời gian với chị dâu cả rồi cúp máy. Chị dâu cả còn lẩm bẩm:

– Thần thần bí bí, có chuyện gì không thể nói với mình sao?

Tự nhiên là không thể nói với chị dâu cả được.

Đây là một phụ nữ nông thôn bình thường, đừng nhìn là con dâu trưởng thôn, thực ra chưa trải qua chuyện gì lớn.

Vẫn luôn tự hào về Trần Khánh, bây giờ Hạ Hiểu Lan nói cho chị ta biết, Trần Khánh đã lừa gia đình 8 vạn tệ để rồi thua sạch ở Mỹ, chị dâu cả có lẽ sẽ suy sụp ngay tại chỗ.

Người có thể chịu đựng được chuyện này, có lẽ chỉ có một mình ông Trần Vượng Đạt.

Hạ Hiểu Lan cúp máy rồi suy nghĩ về chuyện nhà họ Lương.

Lưu Phương cứ nhảy nhót lung tung, cứ chạy về thôn Thất Tỉnh, thật sự là không nghĩ ra cách nào khác sao?

Cũng đúng.

Trước đây còn có Lý Phượng Mai mở cửa hàng ở Thương Đô, Lưu Phương còn có thể đến ‘Lam Phượng Hoàng’ tìm người.

Bây giờ Lý Phượng Mai cũng đã mang con trai đến Bằng thành đoàn tụ với Lưu Dũng, cửa hàng Lam Phượng Hoàng ở Thương Đô giao cho chị dâu nhà mẹ đẻ quản lý. Lý Phượng Mai là chị dâu của Lưu Phương, dù có thích hay không cô em chồng này, cũng phải miễn cưỡng đáp lại.

Chị dâu của Lý Phượng Mai thì chẳng thèm quan tâm Lưu Phương là ai, hơn nữa người ta cũng không liên lạc được với mẹ con Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan đã sớm vạch rõ ranh giới với nhà họ Lương. Lương Bỉnh An và Lưu Phương vì lợi ích của mình, đã muốn đóng gói nàng đưa cho Phàn Trấn Xuyên. May mắn có Chu Thành ở đó, một hơi vạch trần những chuyện xấu xa mà Phàn Trấn Xuyên đã làm. Phàn Trấn Xuyên vì tội không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng và vi phạm pháp luật kỷ luật, đến nay vẫn còn đang ở trong tù.

Đây là chuyện của hai năm trước, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hai năm. Lúc đó Lương Hoan đang học lớp 10, năm nay đúng là đến tuổi thi đại học.

– Người nhà họ Lương cũng thật hài hước, không lẽ cho rằng trí nhớ của tôi kém đến vậy, qua hai năm là sẽ xóa bỏ hết ân oán ngày trước sao?

Hạ Hiểu Lan cũng không hiểu nổi.

Thật ra logic của Lưu Phương rất đơn giản.

Bà ta chỉ là ghen tị đến chết, Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan sống tốt hơn bà ta, còn có xu hướng ngày càng tốt hơn, bà ta không cúi đầu thì có thể làm gì?

Vì thương con gái Lương Hoan, bà ta mới cúi đầu làm lành.

Trong suy nghĩ của Lưu Phương, bà ta đã biết sai rồi. Bà ta, Lưu Dũng và Lưu Phân đều là do một cha mẹ sinh ra, một người là anh trai ruột, người kia là chị gái ruột, từ nhỏ đều thương yêu bà ta… Thật sự có thể cả đời không tha thứ cho bà ta sao?

Hơn nữa, trước đây bà ta cũng đã dùng hành động để thể hiện thành ý. Thấy Hạ Đại Quân và cô bảo mẫu cặp kè với nhau, bà ta tuy có chế nhạo nhưng vẫn nghe lời Lương Bỉnh An, báo tin cho Lưu Phân mà!

Đây là thành ý.

Cho thấy bà ta đã hối cải, muốn hàn gắn quan hệ với anh chị.

Ngày thường cũng không vay tiền Hạ Hiểu Lan, cũng không xin chức cho Lưu Phân. Đây không phải là chuyện đại sự con cái vào đại học mới mở miệng nhờ giúp đỡ sao — nghĩ thì rất hay, vay tiền xin chức gì đó cũng phải để mẹ con Hạ Hiểu Lan để ý đến bà ta đã chứ.

Nếu có thể liên lạc được với Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân từ sớm, người nhà họ Lương chắc chắn đã sớm được đằng chân lân đằng đầu rồi.

Hạ Hiểu Lan tự mình suy nghĩ một lúc.

Nàng đối với nhà họ Lương vẫn là kính nhi viễn chi, không biết mẹ nàng đã nguôi giận chưa.

Hạ Hiểu Lan vẫn gọi điện cho Lưu Phân, hỏi ý kiến của mẹ. Nàng có thể không coi Lưu Phương là dì ruột, nhưng đó lại thật sự là em gái ruột của Lưu Phân.

Lưu Phân lúc này không ở Bằng thành, mà là ở kinh thành.

Các cửa hàng quần áo ở kinh thành về cơ bản đều đã lắp điện thoại, muốn tìm Lưu Phân không khó.

Nhận được điện thoại của con gái, Lưu Phân rất vui mừng. Vừa nghe là chuyện nhà họ Lương, niềm vui của Lưu Phân đã vơi đi một nửa:

– Con nói ý của cô ta là gì, muốn chúng ta đi cửa sau cho Lương Hoan à?

Ai có mặt mũi lớn như vậy!

Không phải, mặt mũi chắc chắn có, nhưng ai sẽ vì chuyện này mà đi cửa sau, không sợ mất mặt sao.

Nhà họ Chu chẳng lẽ không lo được một suất vào đại học?

Nếu là những năm dựa vào tiến cử để vào đại học, nhà họ Chu chắc chắn có suất tiến cử.

Nhưng bây giờ có phải là thời đại dựa vào tiến cử để vào đại học đâu!

Chu Di còn không được hưởng chuyện tốt này, dựa vào đâu mà một người họ hàng xa tám đời như Lương Hoan lại được hưởng?

Bên phía Thang Hoành Ân cũng là lý lẽ tương tự. Con trai ruột Quý Giang Nguyên, con gái kế Hạ Hiểu Lan, ai mà không phải tự mình thi. Lưu Phân bị tức đến run người:

– Hai mẹ con chúng ta không có mặt mũi lớn như vậy, loại cửa sau này không thể đi được! Mà có thể làm cũng không làm, điều này quá không công bằng với người khác. Nhà cô ta có ai làm cống hiến lớn lao gì à, thi không đỗ cũng muốn chen vào đại học! Không thi đỗ thì thi lại, nhà họ Lương mà có năng lực thì cứ đưa Lương Hoan lên kinh thành, dù sao mẹ không quan tâm.

Nhà họ Lương có liệt sĩ cách mạng sao?

Không có!

Chỉ có một Lương Bỉnh An vì tham ô mà mất chức.

Nếu có thể đưa Lương Hoan đến kinh thành học lại, đó là bản lĩnh của nhà họ Lương, Lưu Phân chắc chắn không cản.

Nếu muốn gửi gắm Lương Hoan cho bà chăm sóc, Lưu Phân một trăm lần từ chối.

Bà đâu có điên, con gái mình không chăm sóc, lại đi dành tình yêu thương cho con gái người khác. Loại chuyện này chỉ có Hạ Đại Quân mới làm được, đầu óc Lưu Phân rất tỉnh táo.

Hạ Hiểu Lan cố nhịn cười.

Mẹ nàng thay đổi thật sự rất lớn, trước đây cứ như một cái bánh bao, không trách có chó theo sau muốn cắn một miếng.

Lưu Phân bây giờ có sự nghiệp của riêng mình, tái hôn cũng đúng người. Một người phụ nữ luôn được khen ngợi chắc chắn sẽ ngày càng tự tin, kiến thức rộng rãi, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.

– Vậy con biết rồi.

Hạ Hiểu Lan cảm thấy dăm ba câu là có thể đuổi được Lưu Phương đi, nhưng Lưu Phân lại không cho nàng quản:

– Con cứ ở Mỹ chuyên tâm học hành, quan tâm mấy chuyện này làm gì! Gọi điện thoại xuyên đại dương tốn kém như vậy, có tiền đó cũng không thể tiêu vào người nhà họ Lương được, chuyện này con đừng quản, để mẹ xử lý.

Cứ chạy về thôn Thất Tỉnh gây rối, để người trong thôn xem trò cười của nhà họ Lưu sao?

Lưu Phân thực ra không muốn để ý, nhưng bà luôn phải về quê tảo mộ. Nghĩ đến việc Lưu Phương có thể sẽ ở trước mộ hai ông bà khóc lóc om sòm, Lưu Phân cũng thấy đau đầu.

Không thể chuyện gì cũng đẩy cho con gái làm, Lưu Phân muốn tự mình xử lý.

Hạ Hiểu Lan cũng không tranh giành.

– Mẹ, vậy mẹ千万 đừng tức giận nhé. Con thấy lời của chú Thang có lý, bây giờ là người khác cầu xin mẹ, chứ không phải mẹ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nếu họ có thể nghe theo lời khuyên của mẹ, mẹ vui thì nói thêm vài câu. Nếu họ làm mẹ không vui, mẹ cứ cúp máy… Họ cũng không dám tức giận đâu, mẹ tin không?

Không phải Hạ Hiểu Lan không tôn trọng người khác, mà là người nhà họ Lương trước đây kiêu ngạo, sau lại khúm núm, khiến Hạ Hiểu Lan xem thường.

Chương 1588: Vứt bỏ mặt già để nhờ vả

– Ai, mẹ hiểu rồi! Cũng chỉ vì dì út của con nói là chuyện học hành của Lương Hoan, chứ nếu là chuyện khác, cô ta có chạy về thôn một trăm chuyến, dùng nước mắt ngâm cả mộ ông ngoại bà ngoại con, mẹ cũng sẽ không để ý đâu.

Lưu Phân nói chắc như đinh đóng cột, Hạ Hiểu Lan cũng tin tưởng.

Cô bé Lương Hoan kia rất cao ngạo, lại còn hỗn, thật không khiến người ta yêu thích.

Nói là em họ, nhưng Hạ Hiểu Lan và cô ta không có tình cảm sâu đậm gì. Chỉ vì chuyện Phàn Trấn Xuyên muốn ép cưới, Hạ Hiểu Lan còn từng trói Lương Hoan lại dọa một phen. Lúc đó Lương Bỉnh An và Lưu Phương tưởng Hạ Hiểu Lan thật sự c.ắ.t c.ổ Lương Hoan, hai vợ chồng sợ đến tè ra quần, Lương Hoan cũng tè ra quần.

Cũng chỉ tiếp xúc có hai lần như vậy.

Nếu nói về độ thân quen, còn không bằng nàng với Hạ Tử Dục.

Đương nhiên, độ thân quen của Hạ Hiểu Lan và Hạ Tử Dục về cơ bản đều là giá trị thù hận.

Ngược lại, em trai của Lương Hoan là Lương Vũ, một chút cũng không giống Lương Hoan, miệng rất ngọt, lại biết lễ phép. Cùng một cha mẹ, vậy mà lại dạy ra hai đứa con hoàn toàn khác nhau, Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy lạ.

Ý tưởng của Hạ Hiểu Lan cũng gần giống Lưu Phân, các nàng đã cắt đứt quan hệ với Lưu Phương. Lương Hoan có bản lĩnh có tiền đồ, các nàng tuyệt đối sẽ không chèn ép.

Nhưng Lương Hoan muốn trông cậy vào Hạ Hiểu Lan… Xin lỗi, Hạ Hiểu Lan không rộng lượng như vậy, nàng không chỉ không hay quên, mà trí nhớ còn rất tốt nữa!

Hạ Hiểu Lan phải đến tối mới gọi được điện thoại cho ông Trần Vượng Đạt.

Ông Trần Vượng Đạt rất vui mừng vì đã mua được máy đập lúa từ thành phố tỉnh về.

Nghe nói Hạ Hiểu Lan đã gọi điện thoại xuyên đại dương đến, ông Trần Vượng Đạt lại rất căng thẳng.

Điều lo lắng đầu tiên là Trần Khánh ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì. Từ thành phố tỉnh về nhà, nghe con dâu cả nói xong, ông Trần Vượng Đạt ăn qua loa cho xong bữa, rồi cứ ngồi canh bên máy điện thoại.

Chuông điện thoại vừa reo, ông Trần Vượng Đạt lập tức nhấc máy:

– Có phải Hiểu Lan không?

Hạ Hiểu Lan chờ điện thoại được chuyển máy rất lâu, nghe được giọng của ông Trần Vượng Đạt, nàng không biết phải mở lời thế nào.

– Ông Trần, là cháu đây! Lâu rồi không liên lạc với ông, gần đây sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?

– Tốt tốt tốt, sức khỏe của ông rất tốt, trong thôn cũng mọi thứ đều ổn. Cháu có phải có chuyện gì muốn nói với ông không, bên cạnh ông không có ai đâu, mẹ của Trần Khánh cũng bị ông đuổi đi rồi. Cháu có chuyện gì cứ nói… Có phải là Trần Khánh không? Nó ở Mỹ vẫn bình an chứ?

Con đi ngàn dặm mẹ lo.

Người lo lắng cho Trần Khánh đâu chỉ có chị dâu cả.

Còn có cả ông nội ruột là ông Trần Vượng Đạt.

Nếu không phải ông Trần Vượng Đạt có kiến thức, từ nhỏ đã dạy dỗ Trần Khánh phải chăm chỉ học hành, Trần Khánh đã không thể trở thành sinh viên đại học đầu tiên của thôn Thất Tỉnh. Hạ Hiểu Lan không tính, nàng là người cuối cùng trở về thôn Thất Tỉnh, Trần Khánh mới thực sự là người được trong thôn bồi dưỡng ra.

Ông Trần Vượng Đạt đặt nhiều kỳ vọng vào Trần Khánh, và trước đây Trần Khánh cũng không phụ lòng ông.

Đi học đại học ở kinh thành, đi du học ở Mỹ, từng việc một đều chứng minh sự ưu tú của mình.

Nếu ở nước ngoài có bất trắc gì, ông Trần Vượng Đạt thật sự không chịu nổi cú sốc này. Ông chỉ sợ nghe được tin không tốt từ miệng Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan sao có thể để ông lão lo lắng như vậy, lúc này không thể úp mở:

– Trần Khánh người vẫn ổn, không phải như ông nghĩ đâu ạ. Anh ấy không ốm không đau, chỉ là không quá thích nghi với cuộc sống ở Mỹ, đã học được thói nói dối… Ông Trần, Trần Khánh anh ấy đã lừa ông.

Hạ Hiểu Lan nói những lời này cũng rất khó khăn.

Ông Trần Vượng Đạt không phải người bình thường, ông thông minh hơn những người nông dân già ở nông thôn.

Trần Khánh có thể lừa ông thế nào?

Đi du học ở Mỹ chắc chắn không phải lừa ông.

Học đại học ở kinh thành cũng không phải giả.

Gần đây nhất, Trần Khánh gọi điện về nhà là nói về chuyện học phí.

– Cháu nói là số tiền đó…

– Đúng vậy, số tiền đó không phải để đóng học phí. Trần Khánh thuộc diện du học công phí, nhà nước đã chi trả hết học phí và sinh hoạt phí cho anh ấy. Anh ấy không cần đóng học phí. Số tiền đó Trần Khánh đã mang đi chơi cổ phiếu. Cháu gặp anh ấy ở phố Wall mới biết anh ấy đã thua sạch số tiền xin từ mọi người!

Hạ Hiểu Lan nhớ lại vẫn còn tức giận.

Chỉ hắt một ly cà phê vào mặt Trần Khánh thật sự là quá nhẹ nhàng cho anh ta!

Nhưng bây giờ nàng không muốn kích động ông Trần Vượng Đạt. Nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng động, Hạ Hiểu Lan có chút lo lắng:

– Ông Trần—

– Ông không sao, không sao, Hiểu Lan cháu để ông từ từ.

Ông Trần Vượng Đạt không phải là không sao.

Ông đã chạy đôn chạy đáo ở thành phố tỉnh hai ngày, vì để bớt một chút tiền mà phải mài rách môi mặc cả với người ta.

Đáng tiếc là nhà máy máy móc nông nghiệp huyện An Khánh không sản xuất máy đập lúa, nếu không ông Trần Vượng Đạt chắc chắn có thể tìm người mua được vài cái với giá nội bộ.

Ông Trần Vượng Đạt đến cả việc mua máy móc cho thôn cũng phải tính toán chi li, bởi vì ông biết tiền của nông dân kiếm được vất vả như thế nào.

Tiền của nông dân khác kiếm vất vả, tiền của nhà họ Trần thì không vất vả sao?

Nhà họ Trần cũng toàn là nông dân, sống nhờ đất đai. Cũng chỉ vài năm gần đây, Lưu Dũng đã mang lại sự thay đổi lớn cho trong thôn, cộng với việc trước đây Hạ Hiểu Lan đã nhường việc kinh doanh tóp mỡ cho nhà họ Trần làm, một năm có thể dư ra được vài ngàn tệ.

Lại có những người khác đi Bằng thành làm công kiếm tiền.

Để người nhà họ Trần móc ra số tiền này, mọi người không phải không có ý kiến, nhưng đều không cãi lại được ông Trần Vượng Đạt. Hơn nữa, việc Trần Khánh du học Mỹ là niềm vinh quang của cả nhà họ Trần, đóng học phí là chuyện chính đáng. Mọi người một bên mắng chủ nghĩa tư bản Mỹ lòng dạ đen tối, một bên vẫn vét sạch gia sản gom tiền!

Mấy người con của ông Trần Vượng Đạt gần như đã đào sạch cả hang chuột trong nhà mới gom được 6 vạn đồng.

Khoản hụt 2 vạn còn lại là do ông Trần Vượng Đạt mượn của một người đồng đội cũ… Bao nhiêu năm nay, ông chưa bao giờ mở miệng vay tiền người đồng đội cũ. Trong những năm biến động, cuộc sống ở nông thôn còn khá hơn ở thành thị, ông còn từng giúp đỡ những người đồng đội cũ ở thành thị.

Người ta vừa nghe là cháu trai đi du học Mỹ, không nói hai lời đã cho ông mượn tiền, đến cả giấy nợ cũng không để ông Trần Vượng Đạt viết, nhắc đến giấy nợ là sốt ruột.

Học phí?

Đó có phải là học phí đâu?

Cơ thể mệt mỏi mấy ngày cũng không bằng sự mệt mỏi trong lòng lúc này.

Nếu không phải có một luồng khí chống đỡ, ông Trần Vượng Đạt có lẽ đã ngã ngửa ra sau!

Không không không, ông không thể ngã được. Nhiều tiền như vậy đều là do ông quyết định đưa cho Trần Khánh. Ông mà ngã xuống thì hoàn toàn là trốn tránh trách nhiệm.

– Ông Trần, ông Trần!

Đầu dây bên kia, Hạ Hiểu Lan gọi từng tiếng, gọi linh hồn nhỏ bé của ông Trần Vượng Đạt trở về.

Ông có thể nghe ra được sự lo lắng của Hạ Hiểu Lan.

Đây là một cô bé có lương tâm.

Rất nhiều tình huống bất lợi đều không thể ngăn cản nàng phấn đấu hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đứa trẻ Trần Khánh kia… gia đình cũng không gây áp lực gì lớn cho nó, sao nó lại không học tốt, lại muốn học thói hư?

Nói là học phí, 8 vạn đồng, cắn răng cũng phải đóng.

Nhưng Trần Khánh dùng cớ học phí để lừa người trong nhà, tiền mất, ông Trần Vượng Đạt không còn mặt mũi nào đối diện với cả nhà, cũng vô cùng thất vọng về Trần Khánh.

Là do ông không biết dạy con cháu sao?

Nếu không thì đứa trẻ Trần Khánh kia sao lại biến thành như vậy.

Ông Trần Vượng Đạt như đang trôi dạt trên mây, biển mây mênh mông, không thấy được con đường phía trước. Ông thật muốn chạy đến Mỹ, bắt Trần Khánh quỳ trên đường, lớn tiếng trả lời ông tại sao lại làm như vậy. Nhưng ông lại không thể đến Mỹ.

Hạn chế về kinh tế, các loại hạn chế khác.

Ông Trần Vượng Đạt nhắm mắt lại, ông chỉ có thể làm khó cô bé có lương tâm này, ông thật sự rất xin lỗi Hiểu Lan:

– Hiểu Lan, ông hiểu chuyện này không liên quan đến cháu. Cháu có thể nói cho ông biết là vì tốt cho nhà họ Trần. Ông vứt bỏ mặt già này không cần, cầu xin cháu một lần… Cháu hãy cứu Trần Khánh, nếu nó còn có thể cứu chữa được!

Chương 1589: Hắn là cây ăn quả bị sâu bệnh

Ai có thể cứu Trần Khánh?

Ông Trần Vượng Đạt nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Hạ Hiểu Lan!

Bây giờ không chỉ là chuyện tiền bạc. Chuyện này Hạ Hiểu Lan chỉ nói cho ông biết. Nếu vì sự hòa thuận trong gia đình, ông Trần Vượng Đạt cứ coi như 8 vạn đó thật sự là để Trần Khánh đóng học phí, cắn răng không nói cho những người khác trong nhà họ Trần cũng được.

Nhưng làm vậy có ích gì. Ông Trần Vượng Đạt thấy mình đuối lý, càng không muốn trơ mắt nhìn Trần Khánh cứ thế đi lầm đường.

Người đi vào ngã rẽ, lần đầu tiên còn có thể kéo lại.

Càng đi càng xa, người bên cạnh muốn kéo cũng không kéo lại được.

Ai có thể kéo Trần Khánh trở về?

Ông chỉ có thể nghĩ đến Hạ Hiểu Lan!

Trần Khánh là sinh viên đại học đầu tiên của nhà họ Trần. Nếu nói về trí tuệ, về kiến thức sách vở, nhà họ Trần không ai thông minh hơn Trần Khánh.

Chỉ là thông minh quá mức, đến cả người nhà cũng lừa.

Người thông minh hơn Trần Khánh, ông Trần Vượng Đạt chỉ quen một mình Hạ Hiểu Lan. Không chỉ là thông minh trong việc học, từ khi Hạ Hiểu Lan theo Lưu Dũng trở về thôn Thất Tỉnh, những người xung quanh nàng đều đang có những thay đổi lớn.

Lưu Phân không còn là cái bao cát chỉ biết chịu đòn không phản kháng.

Lưu Dũng cũng không còn là gã trai lêu lổng ba năm không nên thân.

Ông Trần Vượng Đạt mặt dày, khẩn cầu Hạ Hiểu Lan:

– Trần Vượng Đạt tôi cả đời này chưa từng trải qua chuyện đuối lý như vậy. Trần Khánh không phải là trách nhiệm của cháu, nhưng ông lại cầu xin cháu quản nó. Hiểu Lan à, đến bây giờ ông không cầu Trần Khánh thành tài, chỉ mong nó không biến thành một tên khốn. Lừa gia đình nhiều tiền như vậy, ông nhận, ai bảo nó họ Trần. Con hư tại mẹ, Trần Khánh là do ông đây dạy dỗ, đây đều là do ông không dạy nó tốt, nhà họ Trần đáng bị xui xẻo ngã một vố… Nhưng cháu nói nó ở Mỹ học phí đều do nhà nước lo, nhà nước tốn nhiều tiền như vậy để bồi dưỡng ra một tên khốn, ông có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được. Ông là một đảng viên lâu năm, ông có lỗi với đất nước!

Giọng ông Trần Vượng Đạt nghẹn ngào, nghe mà Hạ Hiểu Lan cũng thấy lòng run lên.

Những lời ông Trần Vượng Đạt nói đều là lời thật lòng. Ông là một người lính già, cũng là một đảng viên lâu năm, một ông lão đi qua quảng trường Thiên An Môn đều sẽ xuống xe cúi chào rơi lệ. Hạ Hiểu Lan tin những lời ông nói.

Ông Trần Vượng Đạt thật sự cảm thấy Trần Khánh có lỗi với sự bồi dưỡng của đất nước.

Nhà nước gửi Trần Khánh đi du học Mỹ là muốn anh ta học hỏi kiến thức và kỹ thuật tiên tiến, chứ không phải tiêu tiền bồi dưỡng một kẻ lừa đảo.

Trần Khánh không dồn tâm sức vào việc học, lại lừa tiền người nhà đi “chơi cổ phiếu”. Nếu ông Trần Vượng Đạt có thể đến Mỹ, không chỉ muốn đánh gãy chân Trần Khánh mà còn muốn ở Mỹ lớn tiếng mắng anh ta, chất vấn anh ta… Nói thật, ông Trần Vượng Đạt bây giờ còn muốn đi tố giác, ông đang nghĩ xem tố giác với ai để có thể tước đi suất du học của Trần Khánh. Không muốn học hành đàng hoàng thì cút về làm ruộng!

– Ông Trần, ý của ông là—

Giọng ông Trần Vượng Đạt nghẹn ngào, còn nức nở khóc.

Ai có thể ngờ được ông Trần Vượng Đạt sẽ khóc?

Tiếng khóc làm Hạ Hiểu Lan thấy rất khó chịu. Ông Trần Vượng Đạt đối xử với nàng và Lưu Phân thật sự rất tốt.

– Ông muốn cháu cứu Trần Khánh thế nào ạ, để anh ấy lấp đầy khoản lỗ đã thua?

Chỉ có một vạn đô la Mỹ, đối với một gia đình nông dân là con số thiên văn, nhưng đối với Hạ Hiểu Lan thì lại không khó.

Nàng dù không hiểu về tài chính, cũng có cách khác để khiến Trần Khánh kiếm được tiền.

– Không, cháu đừng quan tâm đến số tiền nó đã thua. Thua tiền là do nó tham lam, là do năng lực nó không đủ. Nhưng vấn đề của Trần Khánh không chỉ có vậy. Đứa trẻ này đã mọc lệch rồi, nó giống như một cây ăn quả bị sâu bệnh, tim cây đã bị sâu đục, cành lá cũng xiêu vẹo… Hiểu Lan, ông là cầu xin cháu cứu con người của nó, cho dù chỉ có một tia hy vọng, cháu hãy giúp một tay.

Trần Khánh còn có khả năng cứu vớt không?

Lúc hắt cà phê, Hạ Hiểu Lan thấy Trần Khánh đã thấy ghét từ tận đáy lòng.

Nhưng lời khóc cầu của ông Trần Vượng Đạt lại khiến Hạ Hiểu Lan không thể từ chối.

Nàng vốn là người có thù tất báo, có ơn tất trả. Lúc khát nước người khác cho nàng một chén nước, nàng hận không thể trả lại một cái giếng.

Với tầm cao hiện tại của Hạ Hiểu Lan, đã không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của một trưởng thôn nhỏ. Chút quyền lực và địa vị của ông Trần Vượng Đạt ở nông thôn đừng nói là lay động Hạ Hiểu Lan, thậm chí không thể chạm đến một sợi tóc của nàng… Nhưng vị trưởng thôn Trần Vượng Đạt này lại là một ông lão mà Hạ Hiểu Lan luôn cảm kích và tôn trọng.

– Ông Trần, ông đừng buồn, cháu hứa với ông. Bây giờ cháu không thể đảm bảo với ông, nhưng chỉ cần còn có thể uốn nắn Trần Khánh lại, cháu nhất định sẽ cố gắng thử. Chuyện này có lẽ cũng có sơ suất của cháu. Trước đây khi chưa thi đỗ đại học, cháu và Trần Khánh vẫn là bạn tốt. Bây giờ cùng ở Mỹ, chúng cháu lại xa cách. Nếu ngày thường cháu có thể quan tâm đến hành tung của anh ấy, có thể liên lạc nhiều hơn với ông và mọi người, có lẽ đã sớm nhận ra sự thay đổi của anh ấy.

Ông Trần Vượng Đạt nước mắt lưng tròng.

Cô bé này thật biết ý người, đến lúc này còn tìm lý do an ủi ông.

Trần Khánh biến tốt hay biến xấu, đến cả người nhà còn không biết, sao có thể trách Hạ Hiểu Lan được.

Ông Trần Vượng Đạt không có lẩm cẩm, ông rất tỉnh táo.

– Hiểu Lan à, cảm ơn cháu. Cháu ở nước ngoài, hãy bảo trọng bản thân.

Ông Trần Vượng Đạt thật sự không nói được nữa, cúp điện thoại, đôi mắt già nua đục ngầu, trên mặt toàn là nước mắt.

Ông cảm thấy đầu óc choáng váng.

Mắt tối sầm lại, rồi ngã ngửa ra sau.

Tiếng ngã xuống đất nghe một tiếng “bịch”.

Chị dâu cả bị cha chồng đuổi đi, vẫn cứ lượn lờ gần đó, lòng nóng như lửa đốt muốn biết Hạ Hiểu Lan đã nói gì với ông Trần Vượng Đạt qua điện thoại. Cuộc điện thoại xuyên đại dương này, gọi lâu như vậy, tiền điện thoại không tốn sao!

Lúc này vừa áp sát vào tường nghe lén, liền nghe thấy một tiếng “đông”. Trước đó bóng của ông Trần Vượng Đạt còn in trên cửa sổ, trong nháy mắt đã không thấy người đâu. Chị dâu cả sợ c.h.ế.t khiếp, gọi mấy tiếng “ba” không ai trả lời.

Đẩy cửa vào xem, ông Trần Vượng Đạt đã ngã trên mặt đất.

– Ba, ba sao vậy?

Chị dâu cả đưa tay lên dưới mũi ông Trần Vượng Đạt, may quá may quá, người vẫn còn thở.

Tinh thần chị ta lúc căng lúc chùng, thoáng cái đã sợ đến bật khóc.

Khóc một lúc mới nhớ ra phải gọi người giúp đỡ, phải đưa ông Trần Vượng Đạt đến bệnh viện!

Đây chính là cây kim định hải thần châm trong nhà, ông Trần Vượng Đạt mà có chuyện gì, cả nhà sẽ tan nát… Không nói đâu xa, nếu không có ông Trần Vượng Đạt quyết định, người nhà họ Trần cũng không thể nào gom tiền cho con trai chị ta đóng học phí được!

– Cứu mạng! Có ai không! Ông cụ ngã rồi…

Hạ Hiểu Lan cúp điện thoại lòng vẫn không yên.

Ông cụ Trần từng đi lính, làm trưởng thôn nhiều năm, là đảng viên lâu năm.

Từ tố chất tâm lý đến nhận thức tư tưởng, đều là người giỏi nhất nhà họ Trần, là người có thể quyết định mọi việc trong nhà họ Trần.

Chỉ có một điều, ông cụ đã có tuổi.

Liệu có thể chịu đựng được cú sốc từ tin tức này không?

Hạ Hiểu Lan không yên tâm, lại một lần nữa gọi điện thoại qua.

Điện thoại chuyển máy đến thôn Thất Tỉnh phải nửa giờ sau. Người trong thôn đang nháo nhào đưa ông Trần Vượng Đạt đến bệnh viện, căn bản không ai nghe điện thoại của Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hiểu Lan lại càng lo lắng hơn.

Thấp thỏm lo âu đến ngày hôm sau, điện thoại mới có người nhấc máy. Là chị dâu cả từ bệnh viện huyện về nhà lấy đồ. Vừa nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Lan, chị dâu cả liền gào lên:

– Hiểu Lan à, hôm qua cháu đã nói gì với ông cụ thế? Ông cụ nói chuyện điện thoại xong là người ngã xuống đất. Tối hôm qua bệnh viện huyện cấp cứu mãi, thật sự suýt chút nữa làm dì sợ c.h.ế.t khiếp!

Tim Hạ Hiểu Lan thắt lại:

– Vậy ông Trần không sao chứ ạ?

Chẳng lẽ nàng thật sự không nên xen vào việc của người khác, Trần Khánh thích lừa nhà họ Trần thì cứ để anh ta lừa, tại sao lại phải vạch trần Trần Khánh ra!

Chương 1590: Thiệp mời trùng lặp

– Không có chuyện gì lớn, bác sĩ nói ông ấy ngày thường sức khỏe tốt. Lúc dì từ bệnh viện huyện về thì ông ấy đã tỉnh rồi, còn đòi xuất viện, bác sĩ nói phải quan sát thêm hai ngày… Hiểu Lan à, rốt cuộc cháu đã nói gì với ông ấy?

Chị dâu cả vẫn không từ bỏ ý định hỏi han.

Hạ Hiểu Lan nghĩ một lúc, chỉ nhờ chị dâu cả chuyển lời:

– Dì cứ chuyển lời giúp cháu đến ông Trần, chuyện cháu đã hứa với ông, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm. Bảo ông hãy an tâm dưỡng bệnh,千萬 phải bảo trọng!

Chị dâu cả “uy uy” vài tiếng, Hạ Hiểu Lan lại cúp máy.

Điện thoại xuyên đại dương tốn kém như vậy, chị dâu cả lại không nỡ gọi lại, lòng đầy tò mò cũng không có cách nào giải tỏa.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này, cứ úp úp mở mở!

Hạ Hiểu Lan cúp điện thoại, tâm trạng cũng không tốt.

Phan Bảo Hoa thấy vậy liền hỏi nàng:

– Xảy ra chuyện gì thế, ai làm em không vui à?

Hạ Hiểu Lan lắc đầu:

– Không liên quan đến nhà họ Trương, là một chuyện khác.

Nàng thà rằng sự giúp đỡ mà ông Trần Vượng Đạt nói đến là tiền bạc. Nhưng rõ ràng ông Trần Vượng Đạt không nghĩ như vậy. Số tiền thua lỗ là một con số khổng lồ, nhưng việc con người Trần Khánh mọc lệch, ông Trần Vượng Đạt càng không thể chấp nhận.

Cây ăn quả mọc lệch có thể tỉa cành, Trần Khánh mọc lệch, nàng có thể làm gì, c.h.ặ.t t.a.y hay chặt chân?

Hạ Hiểu Lan dăm ba câu kể lại chuyện của Trần Khánh:

– Anh Ba, anh nói xem một người như vậy, còn có thể uốn nắn lại được không?

Phan Bảo Hoa trước đó còn cảm thấy Fayne “nhận giặc làm cha”, ngay lập tức lại xuất hiện một Trần Khánh lừa gạt cả nhà… Anh nhìn Hạ Hiểu Lan với ánh mắt kỳ quái, dường như đang thắc mắc tại sao Hạ Hiểu Lan cứ toàn gặp phải những người như vậy.

– Cây mọc lệch còn có thể uốn thẳng, người thì có gì mà không thể. Em mà giao nó cho anh huấn luyện vài tháng, anh đảm bảo nó sẽ ngoan ngoãn.

Hạ Hiểu Lan vạch đen đầy đầu:

– Thế không được, Trần Khánh là sinh viên của Đại học New York, sao có thể theo anh vài tháng được. Anh ấy trước đây cũng không phải như vậy, là một người rất giản dị và hiểu chuyện, đến Mỹ rồi mới biến thành thế này.

Trần Khánh học đại học ở kinh thành cũng không thay đổi quá nhiều. Hạ Hiểu Lan cũng chưa từng nghe nói anh ta đòi tiền gia đình một cách hung hăng hay gì cả. Anh ta ở Đại học Kinh tế Thương mại Quốc tế cũng nhận trợ cấp, nhận học bổng, kỳ nghỉ còn đi theo giáo sư chạy việc, một học sinh gương mẫu.

Hạ Hiểu Lan thắc mắc, Phan Bảo Hoa lại thấy không có gì lạ, chỉ vào những tòa nhà cao tầng hai bên đường:

– Có gì kỳ quái đâu, lại thêm một kẻ bị viên đạn bọc đường của Mỹ ăn mòn. Tưởng rằng mình đến Mỹ là có thể ở lại Mỹ. Muốn ở lại Mỹ thì dựa vào cái gì, phải có tiền! Tiền đẻ ra tiền điều kiện tiên quyết là phải có vốn, không có vốn thì làm sao, từ trong nhà lừa… Kiếm được rồi trả lại sau, hắn chắc chắn có suy nghĩ này.

Hạ Hiểu Lan về cơ bản tán thành phân tích của Phan Bảo Hoa.

Trần Khánh đã mất đi sự bình tĩnh, vội vàng muốn kiếm tiền, cho rằng mình có thể kiếm được tiền.

Tiền có dễ kiếm như vậy sao?

Phố Wall là nơi cá sấu lớn kiếm tiền, còn nhà đầu tư nhỏ lẻ thì mang tiền đến cho cá sấu lớn!

Những con “rau hẹ” như Trần Khánh, khi ngây thơ mờ mịt bước vào phố Wall, đã định sẵn sẽ bị người khác cắt sạch.

– Anh ta quá vội vàng, thật ra anh ta không cần phải vội như vậy.

Phan Bảo Hoa liếc nhìn Hạ Hiểu Lan một cái:

– Em thật sự không biết tại sao nó lại vội vàng à?

Hạ Hiểu Lan ngơ ngác.

– Bởi vì em giống như một đội danh dự ưu tú đứng sừng sững ở đó, nó và em cùng từ một nơi thi ra, có thể không vội sao? Anh không nói thằng nhóc họ Trần này biến thành cây mọc lệch là lỗi của em, anh chỉ nói một khả năng thôi.

Phan Bảo Hoa đã gặp không ít người như vậy.

Hạ Hiểu Lan cứng họng:

– Bởi vì em?

Là lỗi của nàng?

Bởi vì nàng thi đỗ vào kinh thành, Trần Khánh cũng phải vào đại học ở kinh thành.

Bởi vì nàng đến Mỹ làm sinh viên trao đổi, Trần Khánh cũng muốn đến Mỹ du học?

Cho nên nàng có công việc kinh doanh của riêng mình, Trần Khánh cũng không cam lòng tụt hậu. Đại học còn chưa tốt nghiệp, học được một chút kiến thức nửa vời đã dám xông vào phố Wall… Nếu thật sự là vì nguyên nhân này, Hạ Hiểu Lan một chút cũng không cảm thấy cảm động, ngược lại rất ghê tởm.

Trần Khánh đã từng tỏ tình với nàng, nhưng đó đều là chuyện xưa cũ rồi!

Không có ai quy định cả đời chỉ có thể thích một người. Lời tỏ tình của Trần Khánh là quá khứ, bạn gái hiện tại là Hàn Cẩn, dù tốt xấu thế nào cũng là do Trần Khánh tự chọn.

– Nếu anh ta muốn đuổi kịp em, đó là quá nóng vội mà mất đi bản tâm. Nếu là nguyên nhân khác…

Vậy thì Hạ Hiểu Lan lại càng xem thường Trần Khánh.

Đây mới là điển hình của việc đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi. Là người bị nhòm ngó “trong nồi”, Hạ Hiểu Lan một chút cũng không vui.

Phan Bảo Hoa không quá coi trọng chuyện này.

Anh cảm thấy Hiểu Lan tuy lợi hại, nhưng một số suy nghĩ vẫn còn quá con gái. Nghĩ chi li như vậy làm gì, đối phó với đàn ông nên thô bạo trực tiếp một chút. Đánh một trận không nghe lời thì đánh hai trận, cứ phải đánh cho Trần Khánh ngoan ngoãn mới thôi — đây cũng là do Mỹ quá xa, chứ người dân quê bình thường gặp phải chuyện này là treo con lên đánh, dùng thắt lưng quất, dùng roi vụt, tàn nhẫn hơn một chút thì dùng gậy gộc. Không đánh tàn nhẫn, không đánh đau thì sao mà nhớ được bài học!

Hạ Hiểu Lan chuẩn bị để Trần Khánh bình tĩnh lại, trước tiên giải quyết xong chuyện bên Trương Gia Đống rồi mới tính.

Nàng còn đang chờ Tina lo liệu thiệp mời. Tina quả nhiên không làm Hạ Hiểu Lan thất vọng, rất nhanh đã mang đến cho nàng hai tấm thiệp mời.

Điều khiến Hạ Hiểu Lan bất ngờ là Harold cũng cho người gửi thiệp mời đến.

– Người này có ý gì đây…

Lần trước gặp mặt cũng là ở nhà bà Wilson.

Harold rõ ràng không hợp với anh cả và chị dâu của mình, gần đây lại thân thiết như vậy sao?

Phan Bảo Hoa chép miệng.

Khó trách Thành Tử cứ canh cánh trong lòng, không để ý một chút là không được. Chu Thành mà không để ý thì sẽ có người khác để ý đến người yêu của cậu ta. Ai bảo Hiểu Lan ưu tú làm gì?

Khương Nghiên căn bản không có cửa. Chu Thành mà có chút ý tứ với Khương Nghiên thì cứ chờ bị Hạ Hiểu Lan đá đi.

Phan Bảo Hoa còn nhớ mình đã từng “khuyên lui” tên trùm lưu manh Kha Nhất Hùng ở Dương thành.

Tên khốn đó nhảy nhót một thời gian dài, mãi đến năm ngoái mới bị bắt.

Tên người nước ngoài này không giống tên trùm lưu manh kia, Phan Bảo Hoa gãi đầu. Anh dù có muốn giúp Chu Thành cũng không thể nào ra mặt khuyên lui được.

– Em dâu, nhận của ai đây?

Hạ Hiểu Lan chọn rất dứt khoát:

– Đương nhiên là của Tina. Nếu em là bạn của Tina, gặp mẹ của Tina là chuyện thuận lý thành chương. Hy vọng Tina sẽ giới thiệu em với Thôi Ý Như.

Hạ Hiểu Lan ném thiệp mời của Harold sang một bên.

Harold gửi thiệp mời đến, còn có một cái hộp lớn thắt nơ bướm. Hạ Hiểu Lan mở ra trước mặt Phan Bảo Hoa, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục và một đôi giày cao gót.

Thứ này quá mập mờ, đánh c.h.ế.t Hạ Hiểu Lan cũng không dám nhận.

Trần Khánh thua sạch một vạn đô la Mỹ, thất hồn lạc phách suýt chút nữa bị xe đâm.

Tuy được Hạ Hiểu Lan cứu, nhưng Hạ Hiểu Lan lại thất vọng tột cùng về anh ta, còn hắt cả ly cà phê vào mặt anh ta.

Anh ta như một bóng ma, lang thang trên phố.

Đi về phía trước là trường kinh doanh của Đại học New York, nhưng Trần Khánh lại không dám quay về.

Cuối cùng Hàn Cẩn đã phát hiện ra anh ta như một bóng ma.

– Trần Khánh, sao anh lại ra nông nỗi này?

Trên quần áo lấm tấm vết bẩn, Hàn Cẩn nhìn mà thấy rất khó chịu. Nàng bây giờ đã hoàn toàn thay thế vị trí của Lý Ung, trong giới sinh viên du học ở New York cũng là một nhân vật có sức ảnh hưởng. Bởi vì nàng quảng giao, ở New York tung hoành ngang dọc, đến cả nhà họ Hàn cũng khen nàng làm rất tốt.

Vì thế, cha của Hàn Cẩn khi đổi đô la cho Trần Khánh, thậm chí còn gửi thêm tiền cho Hàn Cẩn.

Số tiền này dùng để làm gì?

Cho Hàn Cẩn làm kinh phí hoạt động!

Nhà họ Hàn muốn Hàn Cẩn tiêu tiền vào việc kinh doanh mối quan hệ, nhưng Hàn Cẩn lại cảm thấy việc của Trần Khánh có giá trị đầu tư.

5000 đô la có thể biến thành 6000, 8000, thậm chí 10000 đô la thì càng tốt.

Ai lại chê tiền nhiều.

Đây vừa là kiếm tiền, lại vừa tăng tiến tình cảm với Trần Khánh. Hàn Cẩn vẫn luôn cảm thấy mình đã làm đúng. Nhưng Trần Khánh bây giờ lại như người mất hồn, lòng Hàn Cẩn cũng tê dại: Trần Khánh hôm nay ra ngoài là đi — không thể nào?!

Chương 1591: Đều là tâm cao ngất

– Anh rốt cuộc bị sao vậy? Nói gì đi chứ!

Hàn Cẩn trong lòng có dự cảm không lành, nhưng dù sao vẫn chưa được chứng thực, tự nhiên vẫn ôm chút ảo tưởng.

Trần Khánh bây giờ đến cả cười khổ cũng không cười nổi:

– Anh đã thua sạch tiền rồi.

Thua sạch?

Nụ cười trên mặt Hàn Cẩn không còn giữ được nữa, nhưng vẫn cố gắng an ủi Trần Khánh:

– Không sao đâu, thua bao nhiêu?

Thua thì không thoải mái lắm, Hàn Cẩn chính mình cũng học trường kinh doanh, không phải là không biết chút gì về kiến thức tài chính. Đây là có thua có thắng, tâm lý phải vững vàng mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

– Tất cả tiền, tiền của em, tiền của anh, tiền anh xin từ nhà… Tất cả tiền trong tay anh!

Trần Khánh nói xong, Hàn Cẩn nửa ngày không phản ứng lại được.

Tất cả tiền?

Đó là 17000 đô la đó!

Dù Hàn Cẩn ra tay hào phóng, cũng biết đây là một số tiền lớn đến mức nào.

Nói thật, nàng rất ngạc nhiên khi gia đình Trần Khánh có thể gom được 1 vạn đô la, giàu có hơn nhiều so với gia đình nông thôn trong tưởng tượng của nàng!

Nhưng đều thua sạch… Hàn Cẩn từng đợt choáng váng đầu:

– Sao có thể!

Trần Khánh cũng không nghĩ thông, đúng vậy, sao có thể.

Thật ra cũng không phải thua sạch, trong tay anh ta vẫn còn giữ cổ phiếu, chỉ là giá cổ phiếu lao dốc không phanh, những cổ phiếu này bây giờ như giấy lộn, bán đi cũng không đáng bao nhiêu tiền.

– Anh sẽ viết cho em một tờ giấy nợ, 5000 đô la của em, anh sẽ từ từ trả lại cho em.

Trần Khánh lướt qua Hàn Cẩn, như một bóng ma đi về phía phòng ngủ.

Hàn Cẩn sắp tức c.h.ế.t rồi.

Trả?

Trần Khánh lấy gì để trả!

Nhà họ Trần có thể gom được 1 vạn đô la đã vượt quá dự kiến của nàng, một lỗ hổng lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình Trần Khánh căn bản không thể lấp được.

Thua tiền là một chuyện, nhưng bộ dạng suy sụp như死了 cha mẹ của Trần Khánh, Hàn Cẩn lại càng tức giận hơn. Nàng muốn kéo lấy tay áo Trần Khánh, nhưng Trần Khánh lại dùng sức giãy ra. Hàn Cẩn đứng tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng vẫn đuổi theo:

– Trần Khánh, anh đừng như vậy, anh nghe em nói, đây chỉ là một lần thua, anh còn có cơ hội làm lại từ đầu, chỉ cần hai chúng ta còn có thể lo được vốn!

Vốn từ đâu ra?

Đầu óc Hàn Cẩn điên cuồng quay cuồng.

Tìm chú Tần kia sao?

Không được.

Chú Tần mà biết, thì gia đình nàng cũng sẽ biết.

Hàn Cẩn vẫn rất muốn giữ thể diện, nàng đã tự mình chọn Trần Khánh, vậy thì không muốn nhà họ Hàn xem thường Trần Khánh. Nếu gia đình cảm thấy Trần Khánh không có năng lực, chắc chắn sẽ bắt nàng chia tay với Trần Khánh… Điều này không thể được.

Gia đình Trần Khánh?

Chỉ sợ là lực bất tòng tâm.

Hàn Cẩn tức đến phát hỏa. Nếu không phải Lý Ung và Hạng Lị đã làm xấu đi danh tiếng của các buổi tụ họp sinh viên du học, Hàn Cẩn đã định dựa vào con đường này để kiếm tiền.

Nàng có thể đi đâu để lo được nhiều tiền như vậy!

Tống Minh Lam?

Hạ Hiểu Lan?

Hai người phụ nữ này, ai cũng không dễ chọc.

Trần Khánh cứ cúi đầu đi, Hàn Cẩn ở phía sau dùng sức nói:

– Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ còn yếu đuối hơn cả phụ nữ sao? Thua thì thua, gia đình anh cho rằng một vạn đô la đó là đóng học phí, vậy thì chỉ coi như thua 7000 đô la, không phải chỉ là 7000 đô la sao, chúng ta vẫn có thể chịu được—

Trần Khánh đột nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng:

– Em bảo anh quên đi chuyện một vạn đô la đó à?

Hàn Cẩn lập tức im bặt.

Trần Khánh muốn chơi cổ phiếu, và đã thật sự biến nó thành hành động. Tích cóp đủ 2000 đô la liền vào cuộc. Ban đầu thật sự có lời, Trần Khánh còn dùng tiền kiếm được mua quà cho Hàn Cẩn. Bạn trai hào phóng có năng lực, Hàn Cẩn tự nhiên muốn cổ vũ. Bản thân Trần Khánh cũng có chút bay bổng, Hàn Cẩn cảm thấy vốn càng lớn kiếm càng nhiều, cuối cùng Trần Khánh đã nhắm đến gia đình mình.

Anh ta biết “chơi cổ phiếu” thì không thể nào khiến gia đình gom tiền.

Chỉ có cớ đóng học phí là tốt nhất.

Trần Khánh còn từng nói với Hàn Cẩn, kiếm được lời sẽ nhanh chóng trả lại 1 vạn đô la, đến lúc đó lại nói cho người nhà họ Trần biết, anh ta ở Mỹ kiếm được lời, mọi người tự nhiên sẽ tha thứ cho lời nói dối của anh ta.

Ai ngờ được, Trần Khánh lại thua sạch tiền.

Hàn Cẩn ngượng ngùng:

– Thì cũng không phải anh cố ý thua, em nói là hoãn lại một chút—

– Không kịp nữa rồi, gia đình anh chắc chắn đã biết.

A?

Hàn Cẩn không hiểu:

– Anh đã nói cho họ rồi à?

Trần Khánh không lên tiếng.

Hàn Cẩn đè nén sự không vui:

– Sao anh có thể nói cho họ biết, họ nghe được sự thật, không phải sẽ lo sốt vó lên sao.

Hàn Cẩn cảm thấy đầu óc Trần Khánh có vấn đề.

Cũng không thèm quản Trần Khánh nữa, nổi giận đùng đùng trở về ký túc xá của mình.

Một mình ngồi ngẩn ngơ, càng nghĩ càng tức giận.

Không đúng, lúc Trần Khánh xin tiền đã không nói thật, bây giờ thua sạch tiền rồi lại nói cho gia đình làm gì?

Đúng là có bệnh.

– Chờ đã, lúc nãy anh ta đã tránh né không trả lời, căn bản không nói cho mình biết tại sao lại thảm hại đến vậy.

Ở New York, vũ hội do bà Wilson tổ chức vẫn chưa bắt đầu.

Ở Hoa Quốc, Lưu Phân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định phải đích thân từ chối yêu cầu vô lý của Lưu Phương.

Bà không biết số điện thoại nhà Lưu Phương, nhưng hỏi một câu cũng có thể biết được.

Lưu Phân còn chọn gọi điện vào buổi tối.

Lúc này, Lưu Phương vừa rửa bát xong.

Hai năm trôi qua, Lưu Phương và Lương Bỉnh An vẫn chưa thể có được căn nhà của riêng mình. Điều này có nghĩa là hai vợ chồng mang theo một trai một gái phải chen chúc trong một căn phòng cùng với hai ông bà Lương.

Ngày thường Lương Hoan ở nội trú tại trường cấp ba huyện An Khánh, trong nhà cũng miễn cưỡng ở được.

Sau khi thi đại học, Lương Hoan ở nhà chờ kết quả, phải ở trong nhà, căn nhà của hai ông bà Lương liền trở nên chật chội.

Lương Bỉnh An thì vạn sự không quan tâm, chỉ phụ trách uống rượu. Lưu Phương làm nhân viên quầy ở cửa hàng bách hóa, tan làm về nhà còn phải nấu cơm làm việc nhà… Trước đây là một người ngăn nắp biết bao, phụ nữ không thể làm lụng vất vả, một khi vất vả là sẽ già đi. Mấy năm nay Lưu Phương không chỉ già đi nhanh chóng mà sức khỏe cũng kém đi.

Rửa cái bát, eo cúi xuống một cái là không thẳng lên được.

Lương Hoan thì không làm việc nhà, Lưu Phương không nỡ để tay con gái bị chai sần, đến cả nước lạnh cũng không cho Lương Hoan chạm vào.

Lâu ngày, Lương Hoan cũng coi đó là điều đương nhiên.

Cả nhà đều sai bảo Lưu Phương, người duy nhất sẽ giúp bà làm việc có lẽ chỉ có Lương Vũ gần 14 tuổi năm nay.

Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, nhưng Lưu Phương lại như mắt mù, chỉ thấy được cô con gái lớn Lương Hoan.

Lương Hoan thi trượt, chắc chắn không phải lỗi của Lương Hoan, đều là do trường cấp ba huyện An Khánh dạy không tốt.

Đúng, trường cấp ba huyện An Khánh tốt hơn trường cấp ba huyện Hà Đông, nhưng trường học không đủ coi trọng Lương Hoan, cho nên Lương Hoan mới không đỗ được cả đại học.

Bản thân Lương Hoan không chấp nhận sự thật thi trượt, tự đánh giá mình được 460 mấy điểm. Lúc điền nguyện vọng toàn điền các trường đại học ở kinh thành. Mấy trường như Thanh Hoa, Bắc Kinh thì không dám đăng ký, nhưng mấy trường như Đại học Sư phạm Kinh sư thì cô ta chắc chắn dám điền.

Giáo viên trường cấp ba huyện An Khánh đều khuyên cô ta nên thận trọng, vì trong các kỳ thi thử ngày thường, điểm của Lương Hoan chỉ d.a.o động quanh 400 điểm.

Các trường đại học ở kinh thành rất cạnh tranh, cô ta điền nguyện vọng như vậy quá mạo hiểm.

Lúc điền nguyện vọng là Lưu Phương đi cùng, hai mẹ con không nghe theo lời khuyên của giáo viên, Lưu Phương còn mắng giáo viên một trận.

Từ phu nhân cục trưởng rơi xuống thành thường dân, ở nhà chịu đựng sự chì chiết của cha mẹ chồng, ở bên ngoài tính tình của Lưu Phương vẫn không đổi, mắng giáo viên trường cấp ba huyện không dám quản… Ai dám động đến nguyện vọng của Lương Hoan? Nếu thật sự dám lén sửa, mẹ của Lương Hoan sau này không lật tung cả trường lên mới lạ.

Hiệu trưởng Tôn cũng muốn ném người đàn bà chanh chua này ra ngoài, nhưng Lưu Phương cứ luôn miệng nói Hạ Hiểu Lan là cháu gái bà ta, bà ta là dì ruột của Hạ Hiểu Lan, làm hiệu trưởng Tôn tức đến không chịu nổi.

Hiệu trưởng Tôn là nể mặt Hạ Hiểu Lan mới nhịn.

Dù sao Hạ Hiểu Lan đã làm rạng danh cho ông, cũng làm rạng danh cho trường cấp ba huyện An Khánh. Đừng nói tốt nghiệp 2 năm, cho dù tốt nghiệp 20 năm, đó cũng là học trò đắc ý nhất của hiệu trưởng Tôn.

– Cứ để cô ta điền, đừng sửa, nhỡ đâu cô ta thật sự thi đại học phát huy tốt hơn ngày thường thì sao?

Loại chuyện này cũng không nói trước được, đều là họ hàng, biết đâu lại dính chút gen của Hạ Hiểu Lan. Giống như Hạ Tử Dục, phẩm hạnh không tốt nhưng trước đây cũng là thi đỗ đại học đàng hoàng.

Chương 1592: Ngươi sợ là Chòm Xạ Thủ nha!

Hiệu trưởng Tôn không so đo với mẹ con Lương Hoan.

Nếu Lương Hoan thật sự phát huy tốt, thi được 460 mấy điểm, hiệu trưởng Tôn thực ra cũng sẽ mừng cho cô ta.

Kết quả điểm thi đại học vừa công bố, Lương Hoan và Lưu Phương đều tròn mắt.

Lương Hoan cũng không có phát huy vượt bậc, cô ta phát huy rất ổn định, 397 điểm, kém điểm tự đánh giá đến 70 điểm… Lúc trước cứ khăng khăng không học đại học nào khác ngoài kinh thành, bây giờ thì hay rồi, đến cả trường cao đẳng trong tỉnh Dự Nam cũng không vào được.

Giáo viên trường cấp ba huyện còn động viên Lương Hoan:

– Điểm này của em học lại một năm, cố gắng một chút, sang năm có cơ hội vào đại học.

Giáo viên người ta có ý tốt, Lưu Phương lại như con mèo bị dẫm phải đuôi:

– Lương Hoan sẽ không học lại ở đây đâu, trường dạy không tốt, làm lỡ dở con gái nhà tôi!

Giáo viên tốt bụng muốn hộc máu.

Dạy không tốt?

Trước đây trường cấp ba huyện An Khánh một năm nhiều nhất cũng chỉ có vài người thi đỗ đại học.

Năm nay có 47 người đỗ đại học!

Trình độ này có thể so sánh với các trường cấp ba ở thành phố.

Lưu Phương kéo Lương Hoan về. Nhà họ Lương đã sớm khoe khoang khắp nơi rằng Lương Hoan sẽ đi học đại học ở kinh thành. Điểm thi vừa có, nhà họ Lương thật mất mặt, bản thân Lương Hoan cũng đang tuyệt thực.

Cô ta cứ khăng khăng mình thi được 460 mấy điểm, đòi phúc tra bài thi.

Lương Bỉnh An lúc còn chưa bị cách chức có thể đáp ứng cô ta, bây giờ thì làm sao được?

Lương Hoan ở nhà quấy mấy ngày, người gầy đi mấy cân, Lưu Phương đau lòng muốn chết, cùng Lương Bỉnh An thương lượng cách giải quyết.

– Anh có cách gì được chứ, em có người tài giỏi không cầu xin, cáu kỉnh với anh thì có ích gì?

Người tài giỏi?

Lương Bỉnh An đã chọc trúng tâm sự của Lưu Phương.

Trong những người bà ta quen biết, người có năng lực nhất chính là người chị hai Lưu Phân mà bà ta từng xem thường.

Lưu Phân lấy được một lãnh đạo lớn, bây giờ là gà rừng hóa phượng hoàng.

Lưu Phương còn đang do dự, thì Lương Hoan với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bước ra:

– Mẹ, mẹ tìm dì hai đi, tìm cậu cả, tìm ai cũng được, họ chắc chắn có thể lo cho con vào đại học ở kinh thành! Con mà không đi được, con sẽ nhịn ăn đến chết, không c.h.ế.t đói con cũng từ trên lầu nhảy xuống, dù sao con cũng không sống nữa!

Lưu Phương sợ mất nửa cái mạng.

Lưu Phương biết con gái phần lớn là đang dọa bà ta, nhưng Lương Hoan tùy hứng, vạn nhất thật sự nổi giận… Mỗi năm đều có học sinh vì thi đại học mà phát điên, tự tử, Lưu Phương cũng đã từng nghe nói.

Thế là mới có chuyện Lưu Phương hết chuyến này đến chuyến khác chạy về thôn Thất Tỉnh, tìm mọi cách để liên lạc với mẹ con Hạ Hiểu Lan.

Dù là Lưu Phân hay Hạ Hiểu Lan, chỉ cần nắm được một người là có thể giải quyết được chuyện này.

Có hy vọng, Lương Hoan cũng không tuyệt thực nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ là vẫn không chịu ra khỏi cửa, cả ngày ru rú trong nhà.

Cả nhà cứ chờ đợi.

Cuối tháng Tám, những học sinh thi đỗ đều đã nhận được giấy báo trúng tuyển, dù là đại học hay cao đẳng, đều vô cùng vui mừng chuẩn bị đi nhập học.

Chỉ có Lương Hoan là vẫn chưa có tin tức gì.

Lưu Phương lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, lại chạy đến Thương Đô tìm chị dâu của Lý Phượng Mai.

Người ta biết Lưu Phương là người thế nào, căn bản không thèm để ý đến bà ta.

Muốn hỏi phương thức liên lạc của Lý Phượng Mai và Lưu Dũng, cũng không thể nào nói cho Lưu Phương biết được.

Lương Hoan lại ở nhà khóc lóc om sòm.

Lưu Phương cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, không khí trong nhà vô cùng nặng nề.

Hôm nay ăn cơm tối xong, người nhà họ Lương ra ngoài đi dạo, chỉ có Lưu Phương và Lương Hoan không muốn ra khỏi cửa ở nhà. Điện thoại của Lưu Phân gọi đến nhà họ Lương… Chuông điện thoại vừa vang lên, Lưu Phương liền vừa mừng vừa sợ:

– Hoan Hoan, mau nhận điện thoại, nhỡ đâu là dì hai của con thì sao?

Lương Hoan ngồi trên ghế không nhúc nhích, trong mắt đầy vẻ thù hận:

– Mẹ và ba đã đắc tội với dì hai quá nhiều, bà ấy sẽ không chịu giúp con đâu! Mẹ lại muốn lừa con! Đều là tại các người, con ghét c.h.ế.t các người!

Lưu Phương suýt nữa bị tức chết, chỉ có thể tự mình nhận điện thoại.

Bà ta không ngờ, lại thật sự là Lưu Phân.

Giọng của Lưu Phân đặc biệt bình tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ sợ sệt rụt rè ngày trước:

– Các người đang tìm tôi à?

– Chị hai?! Đúng đúng đúng, em đang tìm chị đây, chị hai, chị cũng thật khó liên lạc!

Lưu Phương chỉ chỉ vào ống nghe điện thoại, Lương Hoan sốt ruột:

– Để con nói chuyện với dì hai, mẹ, mẹ để con nói!

Lương Hoan trực tiếp giật lấy ống nghe điện thoại. Đối với mẹ thì hung hăng, nhưng nói chuyện với Lưu Phân giọng lại ngọt như mật:

– Dì hai, sao bây giờ dì mới gọi điện đến, con đã chờ nhiều ngày rồi!

Đầu dây bên kia, Lưu Phân rất ngạc nhiên.

Lưu Dũng không thân với Lương Hoan, Lưu Phân cũng vậy.

Ấn tượng của Lưu Phân về Lương Hoan là một cô công chúa nhỏ cao ngạo kiêu kỳ. Con gái nhà họ Lương mà, được nuôi chiều, trong mắt không có họ hàng nghèo.

Lần duy nhất thấy Lương Hoan thảm hại là lúc bị Hiểu Lan dọa.

Nhưng thảm hại và nịnh nọt là hai chuyện khác nhau, trước đây Lưu Phân chưa từng được đối xử như vậy.

Cảm khái sự thực dụng của Lương Hoan, Lưu Phân cũng không thể quá lạnh lùng:

– Là Hoan Hoan à, dì cũng không biết các con tìm dì có việc, đây là mới vừa nghe nói… Con vẫn là đưa điện thoại cho mẹ con đi, dì nói chuyện với cô ấy.

Lương Hoan không buông tay:

– Dì hai, có chuyện gì nói với con cũng như nhau mà. Con đã lâu không nói chuyện với dì, cũng đã lâu không gặp dì. Khi nào dì về Dự Nam ạ, con thật sự rất nhớ dì.

Lưu Phân đau đầu.

Còn không bằng cái dáng vẻ công chúa nhỏ ngày trước.

– Vậy dì nói với con, tin nhắn các con nhờ chị dâu cả Trần chuyển lời dì đã biết rồi. Năm nay con thi đại học điểm không lý tưởng, dì có thể hiểu được tâm trạng vội vàng muốn vào đại học của con. Chuyện này dì đã hỏi giúp con rồi, tỉnh Dự Nam có những trường nghề chưa tuyển đủ chỉ tiêu sẽ ưu tiên xét tuyển bổ sung trong tỉnh, con xem…

Lương Hoan bĩu môi:

– Dì hai, con chính là không muốn học đại học ở tỉnh Dự Nam. Nơi này có trường nào tốt đâu, con muốn đi thì chắc chắn là đi kinh thành. Chị Hiểu Lan không phải cũng học đại học ở kinh thành sao!

Lương Hoan chắc là cung Nhân Mã.

Tất cả các trường đại học ở tỉnh Dự Nam đều trúng tên, Lương Hoan một câu đã b.ắ.n chúng thành con nhím.

Lương Hoan lại một câu, cũng b.ắ.n trúng Lưu Phân.

Đúng vậy, Hiểu Lan học đại học ở kinh thành, Hiểu Lan còn đi Mỹ nữa!

Nhưng Hiểu Lan thi được 600 mấy điểm, Lương Hoan đến 400 điểm còn không được… Lưu Phân nghẹn đến phát hoảng. Hiểu Lan là niềm tự hào của bà, Lương Hoan lần này đã phủ nhận hết nỗ lực của Hiểu Lan, cứ như thể Hiểu Lan có thể đi học đại học ở kinh thành là do ai đó đi cửa sau vậy.

Làm gì có cửa sau nào!

Lưu Phân không muốn vòng vo với Lương Hoan, nói thẳng cho cô ta biết:

– Hoan Hoan, nếu con muốn đến kinh thành học đại học, năm nay là không được rồi. Con học lại một năm nữa cố gắng lên, dì hai chúc con sang năm thi đỗ vào trường mình yêu thích.

Sắc mặt Lương Hoan biến đổi, giọng lại càng đáng thương hơn:

– Dì hai, có phải dì vẫn còn giận mẹ con không? Đó là chuyện của bà ấy và ba con làm, dì không thể tính lên đầu con được. Con muốn vào đại học có gì sai, con lại không phải muốn vào Đại học Thanh Hoa, đó là của chị Hiểu Lan, con không tranh với chị ấy, con chỉ muốn vào một trường đại học bình thường thôi!

Đại học thì không có trường nào là bình thường.

Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, thí sinh đều là dựa vào bản lĩnh của mình mà thi.

Lưu Phân quả thực không còn lời gì để nói.

Sao có những người lại nói không thông đạo lý như vậy?

– Hoan Hoan, yêu cầu này của con dì hai không làm được. Xin lỗi, dì phải làm con thất vọng rồi.

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều. Lưu Phân nói gì Lương Hoan cũng không nghe vào, bà chỉ có thể cúp điện thoại. Bà Vu ở bên cạnh đang làm sủi cảo, đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối:

– Tôi đã biết mà, cuộc điện thoại này của cô coi như công cốc. Nhà đó lại càng hận cô hơn.

Không liên lạc được còn có cái cớ, bây giờ liên lạc được mà không giúp, người ta chẳng phải càng tức giận hơn sao?

Họ sẽ không quan tâm Lưu Phân có khó xử hay không, chỉ cho rằng Lưu Phân có thể giúp mà không giúp thôi.

Lưu Phân đau đầu:

– Hận thì hận đi, con làm việc không phụ lòng lương tâm của mình, cũng không phụ lòng ông ngoại bà ngoại của Hiểu Lan, mặc kệ họ!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.