Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ - 15
Cập nhật lúc: 17/11/2025 18:26
23
Thanh Thành, nằm ở khu vực gần giữa của Đông Châu đại lục, là đầu mối giao thông then chốt nơi mà các thành trấn quanh đó đi thông đến Huyền Thiên Tông, tông môn lớn nhất Đông Châu. Bởi vậy, tu sĩ lui tới rất nhiều. Trên Đông Châu đại lục tuy có vô số tu sĩ, nhưng kỳ thật đại đa số người, đều là người thường không có linh căn, vô pháp tu luyện.
Xung quanh Thanh Thành có các trấn nhỏ phụ thuộc và hơn trăm thôn xóm, cũng đều là phàm nhân. Chỉ là những phàm nhân này rất nhiều người cũng sẽ kiếm được chút đồ vật hiếm lạ cổ quái, đi vào khu phố sầm uất Thanh Thành, dùng để thử vận may, trao đổi chút đan dược, khí cụ linh tinh của tu sĩ.
Trên đường người rộn ràng nhốn nháo, khắp nơi đều là tiếng rao hàng, tiếng la hét.
Đặc biệt là Võ Đạo Quán Bá Thiên, lại được xây dựng ngay trên con phố náo nhiệt nhất, nơi tam giáo cửu lưu (tất cả các loại người) cái gì cần có đều có. Bởi vậy, từ mới vừa bước vào đầu phố, tai Yến Thiên Ngân đã tràn ngập các loại tiếng rao hàng và ồn ào.
Yến Thiên Ngân có chút bất an khi phát hiện, trên đường có không ít người đều đang nhìn mặt Lận Huyền Chi.
Cậu nhịn không được nói: “Đại ca, nếu không huynh vẫn nên ngồi vào trong đi, chờ lát nữa đến nơi, em sẽ gọi huynh xuống.”
Lận Huyền Chi cũng không thích người khác nhìn hắn, trước kia tu vi hắn cao, uy áp thâm hậu, người có đạo hạnh thấp nhìn thấy hắn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, đâu như bây giờ bị nhìn một cách không kiêng nể gì như vậy.
Vì thế, Lận Huyền Chi liền vào bên trong thùng xe.
Không còn các loại ánh mắt không rõ nguồn gốc, Yến Thiên Ngân cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cái quầy thu mua yêu thú kia nằm ngay cuối con phố này, nơi đó có một sân yêu thú lộ thiên toàn bộ. Nơi này thu phí thuê chỗ theo ngày, khoảng một bạc cho phí thuê chỗ, bất cứ ai cũng có thể đến đây thu mua hoặc buôn bán yêu thú.
Ngựa đi đến khoảng cách yêu thú trường còn một chặng đường khá xa, thì c.h.ế.t sống đều không chịu đi tiếp nữa.
Ngựa phì phì phát ra tiếng trong mũi, chân cọ cọ trên mặt đất, lẳng lặng đứng tại chỗ thị uy.
Yến Thiên Ngân cũng không còn cách nào, đành phải để ngựa dừng lại bên lề đường, nói với Lận Huyền Chi: “Đại ca, chúng ta sắp đến rồi, ngựa đại khái sợ yêu thú, vô pháp đi tiếp nữa.”
Lận Huyền Chi xuống xe, nói: “Chúng ta đi bộ qua đó là được.”
A Bạch cũng nhảy nhót theo xuống, hăm hở (cấp hừng hực) chạy thẳng về phía yêu thú trường—nơi đó, chính là có đệ đệ Hổ Phách của nó!
Lận Huyền Chi với bộ bạch y, dáng người cao gầy, lại vai rộng eo thon, dung mạo như ngọc, nhìn thoáng qua giống như tiên nhân. Mà bên cạnh hắn còn đi theo một thiếu niên thân hình gầy yếu thấp bé lại tướng mạo cực xấu với những vết rạn đáng sợ. Phía trước hai người còn chạy vội một con tiểu hổ con toàn thân thuần trắng có đôi mắt màu tím. Tổ hợp như thế này, tuyệt đối là cảnh tượng thu hút nhất trên cả con phố.
Lận Huyền Chi lại không mấy để ý, một đường nắm tay Yến Thiên Ngân, bước vào giữa sân yêu thú lộ thiên.
“Ngao—” A Bạch vừa nhảy vào, liền mở miệng kêu một tiếng.
Tiếng kêu này quả là tác hại lớn, cả sân yêu thú đột nhiên liền náo nhiệt lên. Một con yêu hồ không đứng vững liền ngã xuống khỏi vai chủ nhân. Một con khổng tước khác đang chải chuốt lông chim cho mình, lập tức mổ rụng cả lông.
Trong lúc nhất thời, cả sân yêu thú gà bay ch.ó sủa, náo nhiệt phi phàm.
Kẻ khởi xướng là A Bạch lại chẳng hề quan tâm đến những yêu thú bị tư thế oai hùng của nó dọa sợ, xông thẳng đến quầy hàng nằm ở phía trong cùng.
Phía sau quầy hàng, một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mặc áo xanh nhẹ nhàng, đang ôm một con tiểu bạch hổ, cầm một cọng cỏ đuôi ch.ó không ngừng chọc vào mũi nó để trêu đùa. Còn con tiểu bạch hổ kia, lại bày ra một khuôn mặt khó chịu (xú mặt) mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, không thèm để ý đến người này.
“Ngao ngao!” A Bạch nhảy lên cái bàn thấp lè tè màu đen bày trước mặt nam tử, kêu lên về phía Hổ Phách.
Hổ Phách c.ắ.n đứt cọng cỏ đuôi chó, quét đuôi hất tay nam tử ra, nhảy qua gầm gừ về phía A Bạch.
“Ngao ô——!”
A Bạch và Hổ Phách chạm đầu vào nhau, đang bày tỏ sự tưởng niệm và thân mật đối với đối phương.
Nam tử nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi nhịn không được nhướng mày, rất có hứng thú nhìn hai con tiểu hổ đang liên hệ tin tức này.
“Ngươi đó là người hôm qua thu con cọp của gia đệ ta sao?” Một giọng nói cơ hồ làm cơ thể người mềm nhũn truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Nam tử kia chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy dung mạo của Lận Huyền Chi, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Dù đã nhìn quen đủ loại mỹ nhân, cả nam lẫn nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người mà hắn không thể tìm ra bất cứ tì vết nào. Khí chất siêu phàm thoát tục, thanh lãnh thanh nhã, độc lập giữa thế gian.
Mà bên kia, Lận Huyền Chi trong lòng cũng hơi kinh ngạc, bởi vì thanh niên tu sĩ này, kiếp trước hắn đã từng có một đoạn nhân quả.
Người này tên là Cơ Vân Úy, là Thiếu chủ Cơ gia. Kiếp trước, khi Lận Huyền Chi gặp hắn, Cơ Vân Úy đang bị Cơ gia và mấy đại tông môn Tây Châu liên hợp truy sát.
Nguyên nhân không gì khác, đó là vì Cơ Vân Úy không hiểu sao lại phát bệnh, chỉ trong một đêm đã gi*ết sạch 1298 con yêu thú của Cơ gia, tàn nhẫn mổ lấy yêu đan trong cơ thể chúng, từng viên từng viên luyện hóa, dùng đan hồn đó cho hồn thú Cửu Vĩ Hồ của hắn lúc bấy giờ.
Cơ gia và toàn bộ tông môn chính thống Tây Châu đều có thể nói là tổn thất t.h.ả.m trọng, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Cơ Vân Úy.
Lận Huyền Chi nhận lời gửi gắm của tông môn lúc ấy, được xem như người dẫn đầu được phái đến hiệp trợ. Hắn lúc đó chỉ nghĩ rằng kẻ tàn nhẫn độc ác hành hạ đến ch*ết yêu thú như vậy, nhất định là một kẻ điên rặt, giữ lại chính là một mối họa lớn. Do đó, hắn tự mình động thủ đ.á.n.h bại người này, áp giải vào phòng giam.
Thế nhưng không ngờ rằng, khi Cơ Vân Úy chiến bại, hắn đã sớm không còn ý chí chiến đấu, và nguyên nhân là con hồn thú Cửu Vĩ Hồ kia, vì để Cơ Vân Úy không phải chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo, đã lựa chọn hồn phi phách tán.
Cơ Vân Úy nói: “Ngươi chỉ thấy ta một hơi giết 1298 con yêu thú của Cơ gia, lại không thấy bọn chúng đã làm gì những con yêu thú khác, khi lừa ta vào tiểu động thiên bán mạng cho gia tộc, chúng đã từng miếng từng miếng nuốt thịt gặm xương A Cửu của ta, rồi chia yêu đan, uống máu, tra tấn đến nỗi cả hồn phách của nó cũng không được an bình. Ngươi nói, chẳng lẽ chúng không đáng chết sao?”*
Lận Huyền Chi tuy có chút đồng tình với trải nghiệm của hắn, nhưng tâm hắn lúc ấy vẫn hướng về tông môn, nói: “Ma đạo chi chiến sắp bắt đầu, những yêu thú ngươi giết vốn có thể chống đỡ sức chiến đấu của ma thú và ma tu. Bất kể vì nguyên nhân gì, ngươi đều không thể tha thứ.”*
“Không thể tha thứ thì không thể tha thứ vậy,” Cơ Vân Úy trong mắt hoàn toàn trống rỗng, hắn nhìn thẳng vào cuối thủy lao, thiêu sống nói: “Bây giờ ta đã báo thù, A Cửu cũng không còn nữa, ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, ta chết đi cũng tốt, trong lòng sẽ không còn thấy khổ.”*
Cuối cùng, Lận Huyền Chi gi*ết Cơ Vân Úy, nhưng lại mặc cho hồn phách của hắn đi đầu thai. Chuyển thế sau, chỉ mong Cơ Vân Úy có thể một lần nữa đạt được hạnh phúc kiếp sau.
Các đại tông môn thế gia với hàng trăm cặp mắt dõi theo, Lận Huyền Chi không thể thay đổi kết cục của Cơ Vân Úy, nhưng hắn lại có thể thỏa mãn một chút tư tâm của mình.
Và kiếp này, Lận Huyền Chi không ngờ rằng hắn sẽ sớm nhìn thấy Cơ Vân Úy đến vậy.
Kiếp trước ngày này, hắn chỉ đưa tiền cho Yến Thiên Ngân, để cậu một mình đến trường yêu thú chuộc lại con tiểu bạch hổ kia, bản thân hắn không hề tự mình đi qua, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội quen biết Cơ Vân Úy.
Hiện giờ... Đồng tử Lận Huyền Chi hơi rùng mình, hắn quyết định sẽ không để vị người có thiên phú cực cao về ngự thú này, lại lần nữa trở thành kẻ điên đáng thương của kiếp trước.
Đây không hẳn là Lận Huyền Chi động lòng trắc ẩn, mà hắn dường như xuyên qua Cơ Vân Úy, thấy được cái bản thân tuyệt vọng bi thương đến cực điểm ngày xưa.
“Đúng là bán cho ta,” Cơ Vân Úy cười tiêu sái, dùng ánh mắt sáng móc câu phong lưu mà không hạ lưu lướt qua gương mặt Lận Huyền Chi, nhướng mày kiếm, nói: “Đứa nhỏ này hôm qua ôm hai con hổ con, vội vàng chạy tới, nói là muốn bán một ngàn kim, nhưng nơi này chẳng có mấy người biết hàng, xoay sở một lúc lâu cũng không ai muốn. Ta thấy hắn đáng thương, liền mua một con, rồi đặt trước một con khác. Các ngươi hôm nay đến, là để bán con hổ con còn lại, hay là để chuộc đi con này?”
Lận Huyền Chi nói: “Nói giá đi, ta muốn chuộc lại cả hai con hổ con.”
Cơ Vân Úy chớp chớp mắt, nói: “500 vàng, ngươi chuộc đi con ta đặt trước là được, tiền lời ta cũng không cần. Chỉ là con còn lại, là đệ đệ ngươi đã bán cho ta, ngươi muốn chuộc đi, thì không dễ dàng như vậy đâu.”
