Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 10
Cập nhật lúc: 24/12/2025 01:01
Bà nội Tô nghe anh nói vậy, tức khắc tức đến xanh cả mặt: "Trường Vinh, sao mày lại không hiểu chuyện thế hả?"
"Không phải ba cháu không hiểu chuyện đâu," Tô Mẫn xen vào, "Ba cháu ngày thường vất vả như thế, hiện tại công việc không trông mong được gì, sau này còn phải giúp chú hai làm việc nhà, sao cái gì tốt cũng đều để cho nhà chú hai hưởng hết vậy? Bà nội, bà đi hỏi thử chú ba với cô út xem, xem họ có chịu làm như thế không."
"Cái con ranh con này, không có phần mày nói chuyện." Bà nội Tô hung hăng trừng mắt một cái, nhưng lại không lao tới đ.á.n.h nữa.
Tôn Thu Phương nói với Tô Trường Vinh: "Hôm nay đã nháo đến mức này rồi, nếu còn ở lại, sau này trong nhà thế nào cũng lại có chuyện. Trường Vinh, mình phải tỏ thái độ đi, nếu mình không chịu đi, em sẽ dẫn Mẫn T.ử đi."
"Phản rồi, phản rồi, chúng mày đều đòi đi hết, muốn làm trò cười cho thiên hạ phải không hả?"
Ông lão Tô cũng tức giận dậm chân bình bịch.
Tô Trường Phú vội vàng khuyên ông lão Tô vài câu, rồi quay sang Tô Trường Vinh với vẻ mặt đau lòng: "Anh cả, sao anh hồ đồ thế, chúng ta đều là người một nhà, anh việc gì phải tính toán chi li với em như vậy. Anh chị không có nhà cửa, ra ngoài thì ở đâu? Người không biết lại tưởng em làm em mà đuổi anh ra khỏi cửa đấy. Sau này cả nhà chúng ta chẳng phải thành trò cười sao?"
Tô Mẫn nghe những lời đạo đức giả này của chú hai Tô Trường Phú, nhớ lại kiếp trước hắn ta cũng dùng vẻ đạo đức giả như vậy để chiếm đoạt tiền tiết kiệm của cả nhà, xây nhà trên trấn, rồi đến lúc ba cô bị bệnh cần vay tiền thì lại bày ra bộ mặt đau khổ than nghèo kể khổ. Một kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, trước mắt sao có thể diễn ra cái bộ dạng này được chứ.
Cô cười nhạt nói: "Chú hai, lúc này chú nói không tính toán rõ ràng với ba cháu, thế sau này khi ông bà trăm tuổi già đi, chú có còn nói được câu này không? Tiền nong của ông bà ở đâu, chắc chắn là cho chú hết, sau này chú có chia lại cho ba cháu không?"
"Mày sao dám trù ẻo ông bà hả?" Sắc mặt Tô Trường Phú cũng thay đổi.
Lúc này đang là giữa trưa, trong thôn rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt.
Mọi người vây quanh nhìn, thấy người một nhà đang cãi nhau, có người cũng lên tiếng hỏi han sự tình.
Bà Ba hàng xóm nghe Tôn Thu Phương khóc lóc kể lể những chuyện này xong, cũng lên tiếng khuyên bà nội Tô: "Nhà thằng Trường Vinh đều đã thành gia lập thất, con cái cũng lớn rồi, ở chung một chỗ cũng chật chội. Chi bằng cho chúng nó ra ở riêng, dù sao cũng cùng một thôn không xa xôi gì, sau này cũng không lo không chăm sóc được ông bà."
Bên cạnh cũng có mấy người phụ nữ trong thôn nói vào: "Đúng đấy, trong thôn này nhà ai đông anh em mà chẳng chia ra ở riêng. Mọi người ở chung một chỗ cũng bất tiện, tôi thấy dọn ra cũng tốt, sau này xây được nhà to rồi lại dọn về."
"Phải đấy, Trường Vinh muốn dọn ra thì cứ để nó dọn ra, người một nhà việc gì phải làm căng."
Bà nội Tô nghe người trong thôn đều nói vậy, trên mặt cũng có chút không nhịn được.
Bà ta biết cách làm của mình khác với mọi người trong thôn, nhưng nhà người khác đâu có giống tình huống nhà bà. Nhà người ta dù có sinh con gái nhưng ít nhất sau này còn đẻ được con trai. Đằng này con dâu cả nhà mình, về sau chỉ có mỗi mụn con gái ấy, chia ra ở riêng thì sau này chẳng ai nối dõi tông đường cho chúng nó, chẳng phải là uổng công sao. Hơn nữa lại hời cho thằng con rể họ khác, thế thì thiệt thòi quá.
Đương nhiên, lời này bà cũng không tiện nói ra trước mặt mọi người, chỉ đành nghẹn một cục tức trong lòng, hận không thể nuốt sống cả nhà thằng con cả.
Vẫn là ông lão Tô sĩ diện, thấy mọi người đều đang bàn tán chuyện nhà mình, cũng không tiện tiếp tục làm ầm ĩ vì chuyện này, đành phải thỏa hiệp nói: "Nếu thằng Trường Vinh đã muốn đi thì tao cũng không cản. Có điều sau này vẫn là người một nhà, nếu trong nhà có khó khăn gì thì cũng phải qua giúp đỡ một tay."
Tô Trường Vinh thấy họ đồng ý, trong lòng nhẹ nhõm, tự nhiên cũng không phản đối yêu cầu này: "Cái này là đương nhiên, đều là anh em ruột thịt, con cũng đâu phải đoạn tuyệt quan hệ với chú hai."
