Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 115
Cập nhật lúc: 24/12/2025 05:10
Cậu Tôn Hải này tuy chân cẳng không tốt lắm, nhưng được cái thông minh, lại tốt nghiệp cấp ba, là người có văn hóa. Mấy ngày nay quan sát thấy cũng là một chàng trai tốt. Ở quê có điền sản, nhà cửa, nếu vun vén khéo thì cuộc sống cũng chẳng kém ai.
Nếu là trước khi Tôn Hải thích Lưu Lệ, có lẽ anh cũng nguyện ý thử xem, nhưng hiện tại trong lòng anh đã có Lưu Lệ, tuy cảm thấy không có cơ hội nhưng anh cũng chẳng còn tâm trí tìm hiểu cô gái khác.
Anh cười nói: "Thím à, cháu mới đi làm, muốn tập trung công việc trước đã, chuyện khác khoan hãy tính."
Thím Lý nghe ra ý tứ anh không muốn, cũng không nói nhiều nữa. Loại chuyện này cũng chỉ là lời nói đưa đẩy, nếu người ta ưng thì là nhân duyên tốt. Nếu không ưng mà cứ ép, dưa hái xanh không ngọt, lại còn làm thấp giá trị con gái người ta.
Tôn Hải tuy thích Lưu Lệ, nhưng cũng biết mình hiện tại tay trắng, cần phải nỗ lực phấn đấu sự nghiệp, còn những chuyện khác thì để sau này tính. Nếu không, cũng uổng phí quyết định chọn đi buôn bán thay vì vào đại học lúc trước.
Sau hai ba tháng học hỏi, Tôn Hải đã học lỏm được vài món. Tuy không so được với món chính tông do bếp trưởng làm, nhưng để mở một quán cơm bình dân thì hoàn toàn dư sức.
Tranh thủ lúc được nghỉ, Tôn Hải làm vài món cho gia đình Tôn Thu Phương nếm thử. Tô Trường Vinh ăn một miếng, giơ ngay ngón tay cái lên khen ngợi.
"Tay nghề của Tiểu Hải chẳng khác gì mấy quán chúng ta đi ăn trước đây. Cậu học kiểu gì mà người ta chịu dạy thế?"
Tôn Hải cười: "Cũng may thôi anh, ngày thường em làm việc chăm chỉ, chủ động bưng bê, dọn dẹp nên cũng quan sát được hết quy trình. Các bác bếp trưởng đối xử với em cũng tốt, không giấu nghề."
"Vẫn là do cậu biết cách ăn ở, nếu người ta không thích mình thì có mà đừng hòng nhìn thấy một tí bí quyết nào. Đây đều là nghề kiếm cơm cả đấy." Tô Trường Vinh thực sự khâm phục cậu em vợ. Chưa nói chuyện khác, đi đến đâu cũng hòa đồng được với mọi người cũng là một loại bản lĩnh.
Tôn Thu Phương ăn một lúc rồi hỏi: "Hương vị học cũng hòm hòm rồi, cậu định làm ở đó bao lâu nữa?"
Tôn Hải cười đáp: "Còn phải ở lại thêm đã chị ạ, tay nghề em mới đến đâu vào đâu đâu, em định học thêm vài tháng nữa. Tiện thể quan sát xem người ta kinh doanh thế nào, học thêm chút cũng không thừa."
"Thế cũng được, cậu định mở quán ở đâu? Đến lúc đó anh chị giúp cậu để ý mặt bằng."
"Em định mở bên phố Tây Ninh. Bên đó nhiều khu nhà xưởng, em định giá bình dân, công nhân có thể qua đó tụ tập ăn uống. Hơn nữa từ đó đi qua một con phố nhỏ là đến trung tâm, em hỏi thăm rồi, mặt bằng bên đó cũng rẻ hơn."
"Hóa ra cậu đã tính toán đâu ra đấy rồi," Tô Trường Vinh vỗ vai em vợ, "Khá lắm, còn giỏi hơn anh nhiều. Lúc trước anh toàn phải nghe theo ý kiến của chị cậu với cái Mẫn đấy."
Tôn Hải ngượng ngùng cười: "Ngày thường rảnh rỗi em cứ suy tính lung tung thôi ạ."
Tôn Thu Phương cười nói: "Tiểu Hải dù sao cũng tốt nghiệp cấp ba, nếu không phải lúc trước thời thế khó khăn, bố xảy ra chuyện, thì nó đã là sinh viên đại học rồi. Đầu óc nó mà không linh hoạt hơn ông thì mới là lạ."
Bà nhìn Tôn Hải: "Cậu cứ học cho giỏi, đợi một thời gian nữa mở quán, anh chị đã bàn rồi, trong nhà còn chút tiền dư, cậu cứ cầm lấy mà dùng. Cậu có năng lực, anh chị không lo cậu không trả được, muốn mở quán thì phải mở cho đàng hoàng, đừng để thiếu trước hụt sau."
Tôn Hải cũng không khách sáo nữa, ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Em cảm ơn anh chị."
Lần thử món này thành công giúp sự tự tin của Tôn Hải tăng lên đáng kể. Anh làm việc trong bếp càng thêm ân cần, ít khi ra ngoài đi lại. Liên tục mấy ngày liền, anh không nói chuyện với Lưu Lệ.
Ban đầu mọi người còn tưởng hai người họ sắp thành đôi, có người sau lưng bàn tán rằng Lưu Lệ xinh đẹp như vậy, không đời nào ưng Tôn Hải. Có ưng ai thì cũng phải là người thành phố, hoặc ít nhất tay chân lành lặn, có chút năng lực. Tôn Hải chỉ là phụ bếp, lương ba cọc ba đồng, mặt mũi tuy sáng sủa nhưng chân lại có tật. Mọi người nhất trí cho rằng dù Tôn Hải có ý thì Lưu Lệ tuyệt đối không.
Dạo này thấy hai người không nói chuyện, mọi người lại đoán già đoán non, có phải Lưu Lệ đã từ chối Tôn Hải nên anh ngại không dám bắt chuyện. Cũng có người bảo, Tôn Hải vốn chẳng có ý đó, chẳng lẽ đàn ông cứ thấy gái đẹp là không bước nổi chân sao?
