Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 138
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:02
Ra đời mấy năm nay, Tô Trường Vinh cảm thấy mình đã nhìn thấu mọi chuyện mà trước đây ông không hiểu.
Tô Trường Phú nghe anh trai nói một tràng là biết không vay được tiền rồi. Cảm thấy uất ức dồn nén từ hôm qua đến giờ bùng nổ.
Hắn đỏ mặt tía tai: "Được lắm, còn anh em cái nỗi gì, anh em như cái bẹn bà đẻ! Giờ không giúp tôi thì sau này các người có chuyện gì cũng đừng tìm đến chúng tôi!"
Lý Ngọc Lan thấy chồng nói lẫy, sợ hỏng việc định can. Nhưng chưa kịp thì Tô Trường Phú đã chỉ tay vào mặt anh trai: "Tô Trường Vinh, đời này anh không có con trai, sau này c.h.ế.t đi cũng là con trai tôi thắp hương cho anh. Giờ anh đắc ý, đợi đấy mà xem lúc về già anh thế nào, trông chờ vào con vịt giời nó lo tang ma cho anh á, nằm mơ đi!"
Tô Trường Vinh nghe xong mặt xanh mét: "Cút, cút ngay cho khuất mắt tao! Lão t.ử đây đếch cần con trai mày thắp hương. Tao nuôi con gái thì sao, con gái tao sau này nhất định hiếu thảo và có tiền đồ hơn con trai mày gấp vạn lần, cứ chống mắt lên mà xem!"
Tôn Thu Phương cũng nghiến răng: "Mộ hai người cỏ mọc um tùm rồi thì vợ chồng tôi vẫn sống sờ sờ ra đấy. Làm anh em kiểu gì mà không vay được tiền là trở mặt, ai nợ nần gì ai chứ."
Tô Trường Phú tức không nói nên lời. Bị thằng ba làm cho khó chịu đã đành, giờ đến ông anh cả bất tài vô dụng cũng cưỡi lên đầu lên cổ mình, hắn nuốt không trôi cục tức này!
"Được, cứ chờ xem, ông đây không tin là không sống bằng các người!" Nói xong hắn quay ngoắt bỏ đi.
Lý Ngọc Lan vội chạy theo, đi được vài bước còn quay lại nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía vợ chồng anh cả.
Tôn Thu Phương cũng "phì" một tiếng đáp trả.
Sáng sớm đã cãi nhau một trận, tâm trạng ai cũng tệ. Tô Trường Vinh lẳng lặng xếp màn thầu lên bếp hấp, thở dài.
Nếu thằng hai là người t.ử tế, chịu khó như Tiểu Hải thì ông làm anh cả giúp đỡ một tay là chuyện đương nhiên. Nhưng thằng hai từ bé đã quen ỷ lại, có con trai rồi càng cho rằng cả nhà phải phục vụ nó. Tính cách như thế ông không muốn giúp. Ông cũng không phải tượng đất mà chịu đựng mãi được. Giúp người khác còn được tiếng thơm, giúp bọn họ khéo lại làm ơn mắc oán.
Tôn Thu Phương thấy chồng ủ rũ, tưởng ông để bụng lời thằng em về chuyện không có con trai nối dõi, không ai hương khói. Bà thấy xót xa. "Trường Vinh, là lỗi tại tôi không sinh được con trai cho ông. Hay là... tôi đi bệnh viện khám xem có chữa được không, đẻ thêm đứa nữa?"
"Bà nói luyên thuyên cái gì thế?!" Tô Trường Vinh ngẩng lên, mày nhíu chặt. "Tôi chẳng đã bảo rồi sao, có Mẫn T.ử là đủ rồi, đẻ đái gì nữa!"
"Thế không phải ông buồn vì lời chú Phú à? Tôi tưởng ông lo không ai thắp hương."
Tô Trường Vinh bĩu môi: "Ai lo cái chuyện hão huyền ấy. Sống kiếm được nhiều tiền là sướng rồi, c.h.ế.t rồi biết đâu mà lo. Với lại, tôi tin Mẫn T.ử sẽ không bỏ mặc bố mẹ. Hôm nay tôi đã tuyên bố với chú ấy rồi, con gái tôi sau này chắc chắn hơn đứt con trai chú ấy, giờ mình đẻ con trai chẳng phải tự vả vào mặt mình à? Tôi không tin con gái tôi lại kém con người ta. Vợ chồng mình cố gắng nuôi dạy con cho tốt, sau này kiếm chàng rể tốt về cho họ lác mắt chơi."
Tôn Thu Phương đang áy náy nghe chồng nói thế thì bật cười: "Lườm ông một cái, ông tính xa thế, giờ đã lo kén rể rồi."
Tô Mẫn tuy không biết chú thím đến làm gì nhưng đoán chắc chẳng có chuyện tốt lành.
Trưa tan học về, cô ngó nghiêng khắp nơi, quả nhiên không thấy ai.
Hỏi nhỏ mẹ mới biết sáng nay hai bên đã đại chiến một trận, chú thím cô thua trận phải cụp đuôi bỏ về.
Nghe xong, Tô Mẫn giơ ngón cái: "Bố mẹ uy vũ quá."
Tôn Thu Phương đắc ý: "Mẹ có lý thì sợ gì." Rồi nhìn đồng hồ: "Con ra quán cậu ăn cơm đi, cậu bảo hôm nay cả nhà mình qua đó ăn, mẹ chưa nấu cơm đâu. Con ăn xong mang về cho bố mẹ một ít là được."
"Vâng ạ." Tô Mẫn cười hì hì nhận lời, chạy biến ra quán cơm của cậu. Đến sớm còn giúp được một tay.
Cứ tưởng quán cậu đang bận tối mắt tối mũi chờ cô đến giải cứu, ai ngờ đến nơi thấy khách đông nghịt nhưng cậu vẫn thong dong xào nấu. Bên trong có một cô gái nhanh nhẹn bưng bê, dọn bàn, thu tiền rồi đưa cho cậu trả lại tiền thừa.
