Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 191
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:13
"Sao, có người viết thư cho cháu à?" Ông cụ Tiết cố tình hỏi. Thực ra ông nắm rõ như lòng bàn tay cuộc sống của cháu trai ở huyện lỵ, đương nhiên biết nguyên nhân khiến thằng cháu quý hóa thay đổi tâm tính.
Tiết Miễn đỏ mặt tía tai, mãi mới rặn ra được một câu: "Thì là bạn học thôi, ông nhớ giữ hộ cháu là được."
"Thế thì cháu cũng phải hứa với ông, sang bên đấy phải làm ông nở mày nở mặt trước cái lão họ Lý kia, cho lão ấy thấy giống nhà họ Tiết ta hơn đứt giống nhà họ Lý."
Ông cụ Tiết thẳng thắn ra điều kiện.
Tiết Miễn nghiến răng: "Thành giao." Già đầu rồi mà còn kèn cựa nhau từng tí một, hai ông này đúng là không bao giờ chịu thôi.
Tô Mẫn không biết Tiết Miễn đang mòn mỏi chờ thư mình.
Thực tế là sau khi kẹp thư vào sổ, cô quên béng chuyện đó luôn, toàn tâm toàn ý cùng Liêu Chiêu Đệ nghĩ cách kiếm tiền.
Năm ngoái hai đứa đi bán kem vì cùng đường bí lối. Giờ cô đã có chút vốn liếng, muốn làm cái gì đó lợi nhuận cao hơn mà đỡ phải dầm mưa dãi nắng.
Ở nhà nghĩ nát óc mấy ngày trời mà vẫn chưa ra ý tưởng gì hay ho.
Liêu Chiêu Đệ cũng sốt ruột, sang năm là thi cấp ba rồi, không đủ tiền học phí và sinh hoạt phí thì có nguy cơ thất học. Giờ cô bé đã quyết tâm phải đi học, không chỉ mình cô bé mà cả các chị cũng phải được đi học.
Tô Mẫn tạm thời chưa nghĩ ra cách, đành nhập một ít kem về cho Liêu Chiêu Đệ đi bán trước, còn mình thì vừa trông cửa hàng giúp mẹ vừa vắt óc suy nghĩ.
Một tuần trôi qua vẫn chưa đâu vào đâu, Tô Mẫn nghĩ cứ ru rú trong nhà mãi cũng không ổn, phải ra ngoài đi dạo tìm cơ hội thôi.
Nghe con gái bảo muốn ra ngoài chơi, Tôn Thu Phương vui vẻ rút 10 đồng đưa cho: "Cầm lấy mà mua nước uống cho đỡ khát."
Tô Mẫn xua tay: "Mẹ, con có tiền rồi." Nói xong cô bung dù chạy biến.
Bên ngoài nắng chang chang, Tô Mẫn đi bộ một lúc cũng thấy oải. Cô che ô rảo bước nhanh vào trung tâm thương mại gần đó tránh nóng.
Thời này trung tâm thương mại chưa lắp điều hòa, nhưng quầy nào cũng có quạt, lại toàn quạt công nghiệp cỡ lớn nên vừa bước vào là thấy mát rượi.
Tô Mẫn thở phào khoan khoái, thầm nghĩ sau này có điều kiện nhất định phải lắp điều hòa trung tâm ở nhà.
Tuy trời nóng nhưng trong này vẫn tấp nập người, đa phần là thanh niên nam nữ đi dạo mát.
"Hàng xuất khẩu chuyển sang nội tiêu, đại hạ giá đây!"
Phía quầy quần áo vọng lại tiếng rao lanh lảnh.
Tô Mẫn tò mò đi tới, thấy một đám đông đang vây quanh quầy hàng chọn lựa, không khí sôi động chẳng kém gì chợ vỡ.
Nhìn các cô gái trẻ hào hứng ướm thử quần áo, Tô Mẫn cũng chen vào xem.
"Em gái mua áo đi, hàng này vốn để xuất khẩu đấy, xưởng sản xuất dư ra mới mang ra đây bán rẻ."
Cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi đon đả mời chào.
Tô Mẫn cầm một chiếc áo lên xem, thấy kiểu dáng chẳng khác gì đồ bình dân, được cái chất vải có vẻ nhỉnh hơn chút đỉnh.
Nhưng mọi người dường như chẳng quan tâm lắm đến kiểu dáng hay chất lượng, chỉ nghe mác "hàng xuất khẩu" là sướng rơn. Thời buổi này giao thương quốc tế chưa mở rộng như sau này, người dân vẫn còn sính ngoại lắm. Không mua nổi hàng nhập khẩu thì dùng hàng xuất khẩu cũng oách rồi.
Nhìn đống quần áo kiểu dáng lỗi thời, Tô Mẫn mân mê một chiếc xem xét kỹ lưỡng. Cô nhân viên thấy cô ngắm nghía mãi không mua bèn giục: "Em có mua không, hàng xuất khẩu đấy, mang sang nước ngoài bán cho tây mặc, ở trong nước hiếm lắm."
Tô Mẫn nghe mà buồn cười, đúng là "treo đầu dê bán thịt chó", cái huyện lỵ bé tẹo này còn có bán thì chỗ nào mà chả có.
"Em xem chút thôi ạ." Tô Mẫn cười đặt chiếc áo xuống rồi bỏ đi.
Xem ra dù giàu hay nghèo, phụ nữ thời nào cũng không cưỡng lại được nhu cầu làm đẹp. Nghĩ đến những thương hiệu thời trang xa xỉ nước ngoài ồ ạt đổ bộ vào trong nước sau này, Tô Mẫn chợt nảy ra ý tưởng.
Dù sao cô cũng là người sống lại một đời, cho dù không rành rẽ về hàng hiệu thì cũng nắm được xu hướng thời trang của mười mấy năm tới. Hay là thử buôn quần áo xem sao, món này bán chạy thì lãi gấp đôi, ăn đứt bán kem.
Nghĩ là làm, Tô Mẫn chẳng màng nắng nôi, che ô chạy thẳng đến khu nhà xưởng tìm xưởng may.
Huyện lỵ này chỉ có độc một xưởng may, trước kia là xưởng quốc doanh, hoạt động lâu năm rồi nhưng mẫu mã thì quê một cục. Tô Mẫn nhớ mang máng xưởng này sau khi cổ phần hóa được ông giám đốc cũ mua lại, nhưng ông ta bảo thủ không chịu đổi mới mẫu mã, trong khi bên ngoài thời trang thay đổi chóng mặt thì ông ta vẫn trung thành với mấy kiểu cũ rích. Kết quả là hàng tồn kho chất đống không bán được. Vì xưởng này quá nổi tiếng nên hồi đi làm cô thường nghe mấy cô mấy dì lớn tuổi bàn tán.
