Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 25
Cập nhật lúc: 24/12/2025 01:03
Tô Trường Quý cũng không ngờ sẽ gặp anh cả ở huyện lỵ. Hắn đứng dậy chào hỏi đồng nghiệp mấy câu rồi kéo Tô Trường Vinh ra một góc: "Anh cả, sao anh lại lên thành phố? Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?"
Anh cả hắn trước giờ chưa từng rời khỏi thôn, cùng lắm chỉ ra đến trấn, sao lại lên tận huyện thế này.
Tô Trường Vinh cười bảo: "Chị dâu chú với cái Mẫn T.ử cũng lên cả rồi, đang ăn cơm bên kia kìa, chú có muốn sang ăn cùng không?" Hắn chỉ tay về phía bàn Tô Mẫn.
Tô Trường Quý nhìn theo, quả nhiên là chị dâu và cháu gái, bực bội nói: "Anh cả, sao cả nhà lại kéo nhau lên đây thế? Sao không qua chỗ em chơi?"
Tô Trường Vinh nghe vậy đáp: "Haizz, chuyện này một chốc một lát cũng không nói rõ được. Anh với chị dâu chú ra ở riêng, giờ lên thành phố kiếm sống. Đã lên được một tháng rồi, sợ làm phiền chú nên không đi tìm."
"Anh nói khách sáo thế làm gì." Tô Trường Quý vẻ mặt trách cứ. "Em ở trên phố, chẳng lẽ không có chỗ cho anh cả đặt chân? Mọi người giờ làm gì trên này, tìm được việc chưa?"
"Hà hà," Tô Trường Vinh cười gãi đầu, "Anh với chị dâu chú giờ đi lượm đồng nát bán, thu nhập cũng khá, sống cũng ổn lắm."
"Cái gì? Nhặt đồng nát á?" Mặt Tô Trường Quý lập tức sa sầm xuống. "Anh cả, sao anh lại làm cái nghề đấy? Ai da, thời buổi này ai lại đi làm cái nghề đó chứ. Không được, anh chị đừng làm nữa, hôm nào em hỏi thăm xem chỗ nào tuyển người giúp cho."
Tô Trường Vinh thấy em trai như vậy vội nói: "Không sao đâu, giờ đang tốt mà, anh với chị dâu chú cũng không có tay nghề, chú đừng bận tâm. Hơn nữa nghề này không trộm không cướp, đâu có mất mặt." Dù sao hắn thấy cũng tốt chán.
Tô Trường Quý trong lòng lại rất khó chịu. Nhặt đồng nát thì là việc t.ử tế gì chứ, là cái nghề bị người ta coi thường, chẳng hơn gì đi ăn xin, thà về quê làm ruộng còn đẹp mặt hơn.
Hắn nhíu mày nói: "Anh cả, anh nghe em đi, nếu không được thì về quê làm ruộng, cái nghề nhặt đồng nát này thật không hay ho gì đâu. Thôi được rồi, hôm nay em có bạn ở đây, không tiện nói chuyện nhiều. Mai anh đưa chị dâu với Mẫn T.ử qua nhà em ăn cơm tối, lúc đấy anh em mình nói chuyện kỹ hơn, biết chưa?"
Tô Trường Vinh vốn đang rất vui, bị Tô Trường Quý nói cho một trận, trong lòng có chút hụt hẫng, lại thấy em có bạn đang chờ nên không tiện nói nhiều, đành gật đầu. Chờ Tô Trường Quý quay lại bàn tiệc, hắn mới trở về chỗ mình.
Vừa ngồi xuống, Tôn Thu Phương đã ngạc nhiên hỏi: "Sao Trường Quý không qua đây nói chuyện với mình thế?"
"Chú ấy có bạn bên đó mà." Tô Trường Vinh vẻ không vui nói.
"Mình làm sao thế, vừa nãy còn hớn hở lắm mà, sao giờ lại ỉu xìu vậy?"
"Haizz, tôi cũng chẳng biết sao nữa, vừa nãy Trường Quý cứ chê công việc của mình không tốt, bảo là khó coi, tôi nghe mà thấy khó chịu." Tô Trường Vinh nhớ lại ánh mắt khinh thường của em trai khi nhắc đến chuyện nhặt đồng nát, lòng đầy ấm ức. Người ngoài coi thường hắn thế nào cũng được, nhưng bị anh em ruột thịt coi thường như vậy, hắn cảm thấy không chấp nhận nổi.
Tô Mẫn nghe xong, nhìn sang phía Tô Trường Quý đang uống rượu với bạn. Cô biết, Tô Trường Quý là sinh viên duy nhất trong thôn, lại bám rễ được ở thành phố, nên có cái vẻ thanh cao của người đọc sách, tự nhiên là coi thường mấy công việc tầng đáy xã hội này. Nhưng chú ấy lại không nghĩ rằng, đâu phải ai cũng tốt số như chú ấy, được đi học, được vào thành phố, có cơ quan ngon lành.
Cô lo cha mình nghe lời này mà nản chí, vội khuyên: "Cha, cha đừng giận, chú ba nói không tốt là ý của chú ấy, chỉ cần mình thấy tốt là được. Cha không thấy bao nhiêu người đang lo ăn từng bữa à, mình không phạm pháp lại kiếm ra tiền, không thẹn với lương tâm, việc gì phải nhìn sắc mặt người khác."
Tôn Thu Phương cũng không vui nói: "Mẫn T.ử nói đúng đấy, dù sao đây cũng là việc làm t.ử tế, giờ khó khăn lắm mới kiếm được tiền, không thể vì Trường Quý chê bai mà bỏ được."
"Haizz, thôi được rồi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ có bảo không làm nữa đâu." Tuy hắn quả thật có d.a.o động trong thoáng chốc, nhưng bảo bỏ hẳn thì chưa đến mức đó.
Tô Mẫn nói: "Cha, sau này người giàu càng ngày càng nhiều, người thời nay 'cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ', chúng ta có tiền thì ai dám coi thường công việc của mình?"
