Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 53
Cập nhật lúc: 24/12/2025 01:07
Tôn Thu Phương lại nhớ đến lời Cao Hồng nói về chi phí nuôi con gái, nào là mua quần áo mới, nào là thuê gia sư dạy kèm, trong lòng bà cũng thấy rung động. Tuy nhà nghèo một chút, nhưng bà chỉ có mỗi mụn con gái bảo bối này, cũng muốn trong khả năng của mình cho con cuộc sống tốt nhất.
Trước kia bà đâu biết con gái lại có thể nuôi chiều đến thế, sau này phải học theo người ta. Sống ở thành phố thì phải để con gái giống một cô chiêu thành phố đàng hoàng. Bà xoa đầu Tô Mẫn, khẽ thở dài.
Tô Mẫn lúc này lại đang nghĩ chuyện khác. Vốn dĩ về thẳng thành phố thì tốt, nhưng nghe cha bảo muốn đi thăm cô út, trong lòng cô thấy rất khó chịu.
Nói ra thì cô ít tiếp xúc với Tô Lan, nhưng mấy lần gặp gỡ hiếm hoi ấn tượng đều rất tệ.
Con gái trong thôn thường rất khó gả lên trấn, nhất là cái thôn hẻo lánh như thôn Tô gia. Nhưng hồi trước cô út Tô Lan nhờ Tô Tam Căn làm việc trên trấn nên hay qua lại, lại thêm nhan sắc xinh đẹp nên được gả lên trấn. Nhưng từ khi lấy chồng, cô út hoàn toàn cắt đứt với nhà mẹ đẻ. Lễ tết cũng chỉ về ăn bữa cơm rồi đi, ngày thường tuyệt nhiên không bén mảng tới. Ngay cả bà cụ lên trấn định xin xỏ chút đồ cũng không được việc.
Lúc trước khi cha cô bị bệnh, cầu cạnh khắp nơi không vay được tiền. Cô cũng từng đi cầu xin cô út Tô Lan, nhưng Tô Lan biết chuyện liền đuổi thẳng cổ cô ra ngoài. Cô ta lạnh lùng nói: "Đời này tôi không nợ ai cả, nhà họ Tô đừng hòng moi được của tôi một xu." Nói xong đóng sầm cửa lại.
Nên từ đó về sau, trong lòng Tô Mẫn không còn coi người này là cô ruột nữa. Giờ sống lại, mọi chuyện chưa xảy ra, nhưng trong lòng cô vẫn không muốn thân thiết với bà cô này. Có điều ý muốn của cô không thể đại diện cho suy nghĩ của cha mẹ.
Tô Trường Vinh lại rất coi trọng cô em gái này, nhà có ba anh em trai, chỉ có mỗi cô em gái, đương nhiên là thương yêu hết mực.
"Cô út có thích nhà mình đâu, qua đấy làm gì ạ?" Tô Mẫn không nhịn được nói.
Tô Trường Vinh nắm tay con, không vui: "Đừng nói linh tinh, cô con sao lại không thích con?"
"Lần nào cô về cũng vội vội vàng vàng rồi đi, chẳng bao giờ nói chuyện với con, thế không phải là không thích ạ?"
"Haizz, cô con trước kia chịu khổ nhiều, trong lòng có oán hận cũng là lẽ thường." Tô Trường Vinh nhớ lại chuyện xưa, trong lòng cũng xót xa. Hồi nhỏ bà nội không thích con gái, Lan từ nhỏ đã sống không tốt. Đến sách cũng chẳng được học, chỉ ở nhà làm việc. Bà nội mất xong, mẹ hắn lại tái phát bệnh cũ, suốt ngày lải nhải con gái là thứ không đáng tiền, nếu không vì những chuyện đó thì Lan lấy chồng xong cũng không đến mức từ mặt gia đình.
Nhà chồng Tô Lan ở một con phố sâu bên trong trấn. Bên đó ít người, chỉ lưa thưa vài hộ, không náo nhiệt như phố trung tâm. Nhưng so với thôn Tô gia xa xôi thì hoàn cảnh tốt hơn nhiều.
Chồng Tô Lan tên là Lý Cường, làm việc trong đội xây dựng của chính quyền, ngày thường đi các công trường làm việc, cũng coi như có bát cơm sắt. Nên nhà họ Lý cũng xây được ngôi nhà ngói gạch đỏ một tầng khang trang.
Khi gia đình Tô Trường Vinh đến, nhà họ Lý đang tấp nập tiếp khách chúc Tết. Thấy Tô Trường Vinh đến, bố Lý Cường vội gọi vọng vào bếp: "Lan ơi, anh cả bên ngoại đến chơi này."
Vừa gọi ông vừa mời cả nhà Tô Trường Vinh vào nhà.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra. Dáng người đen gầy, trông rất thật thà.
"Cường, mau ra đây tiếp anh vợ này." Bố Lý cười gọi con trai lại.
Lý Cường thấy cả nhà Tô Trường Vinh đến thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Nhưng vẫn vội vàng ra tiếp khách, rồi gọi vọng vào bếp mấy câu.
Khi Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương ngồi xuống bàn thì Tô Lan từ bếp đi ra.
Tô Lan trông rất mặn mà, dù đã lấy chồng sinh con, con cái bảy tám tuổi rồi mà vẫn đẹp hơn bạn bè đồng trang lứa. Nhưng khi nhìn thấy Tô Trường Vinh, trên mặt cô ta chẳng có nụ cười nào. "Sao hôm nay anh lại đến, mai em về rồi mà."
Tô Trường Vinh thấy em gái thì rất vui, cười ha hả: "Anh với chị dâu hôm nay lên thành phố luôn, mai không có nhà nên tiện đường ghé qua thăm cô chú."
"Lên thành phố? Lên thành phố làm gì?" Lý Cường ngạc nhiên chen vào.
