Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 61
Cập nhật lúc: 24/12/2025 01:08
"Hiện tại cháu chưa thu mua cái này, sau này cần cháu đảm bảo sẽ quay lại mua."
Có vài người biết tin muộn, lúc đến nơi thì Tô Trường Vinh đã thu mua đủ rồi, không định nhận thêm nữa. Thấy người ta đã gánh đồ đến, Tô Trường Vinh chỉ đành ghi lại tên họ, hẹn lần sau tới sẽ thu mua trực tiếp của nhà họ trước. Tuy nhiên ông cũng dặn dò đồ đạc không được để thối hỏng, nếu không sẽ không nhận.
Lúc trở về, Tôn Thu Phương cứ nhìn Tô Trường Vinh cười mãi.
Tô Trường Vinh kéo xe đẩy, thấy vợ cười tủm tỉm thì cũng vui lây, ông quệt mồ hôi trên trán: "Bà cười cái gì thế?"
Tôn Thu Phương cười nói: "Tôi nhìn ông vừa nãy ứng phó với bà con, thấy ông có phong thái lắm, ra dáng lắm rồi đấy. Đã thu mua xong rồi mà còn biết hẹn người ta lần sau."
Tô Trường Vinh nghe vậy thì hơi ngượng ngùng: "Có gì đâu, chẳng qua tôi đi thu phế liệu nhiều nên thành quen thôi. Tôi làm buôn bán chú trọng hòa khí sinh tài, người ta đem đồ đến cho mình là nể mặt mình, đương nhiên phải giữ thể diện cho người ta chứ."
"Được rồi, ông nói có lý lắm, ông chủ Tô ạ."
Tô Trường Vinh khoái chí cười: "Tôi là ông chủ Tô, vậy bà chính là bà chủ rồi, ha ha ha."
Tôn Thu Phương vốn định trêu chọc chuyện vừa nãy có người gọi ông là ông chủ Tô, không ngờ ông còn tự đắc như vậy, bà bật cười: "Tôi thấy da mặt ông càng ngày càng dày rồi đấy. Thôi không nói nhảm với ông nữa, mau về đi, chiều tôi còn phải dọn hàng."
Tô Trường Vinh nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm xe đẩy, cười nói: "Tuân lệnh."
Chi phí thu mua của Tô Trường Vinh thấp, giá bán ra cũng không tính là cao. Cứ như thế, không những buôn bán đắt hàng mà tiền kiếm được cũng không ít.
Khoai lang bán theo củ, to nhỏ giá khác nhau. Bánh dày bán theo miếng, Tôn Thu Phương cắt thành từng miếng đều tăm tắp, giá cả thống nhất. Ngoài ra, hạt hướng dương lần này làm theo lời Tô Mẫn, chế biến thành mấy vị khác nhau, ngọt mặn đều có. Đồ đạc nhiều, bày ra một cái là kín cả sạp, chất đầy cả xe đẩy.
Tô Trường Vinh nướng khoai và bánh dày, Tôn Thu Phương rang hạt dưa, lạc, Tôn Hải thì phụ giúp bán hàng và thu tiền.
Tô Mẫn những lúc không phải học bài cũng ra phụ giúp rao hàng. Nhìn công việc làm ăn của gia đình ngày càng khấm khá, Tô Mẫn thầm tính toán, nếu kiếm được tiền, sau này có khi mở được cửa hàng. Giống như rất nhiều người giàu có khác, cứ làm ăn từ nhỏ rồi mở rộng dần lên.
Thời tiết dần nóng lên, chuyện đi học của Tô Mẫn cũng được nhắc tới.
Trong huyện hiện tại có hai trường trung học. Một trường do nhà máy quốc doanh mở, bên trong toàn là con em công nhân viên chức. Còn một trường là trường công lập, ai cũng có thể đi học nhưng yêu cầu phải có hộ khẩu thành phố.
Tô Mẫn không phải con em công nhân, lại chẳng phải dân thành phố, muốn vào trung học cũng rất khó khăn.
Tôn Thu Phương đi trường học hỏi thăm vài lần mới biết dân quê cũng có thể học trường công, nhưng phải đóng phí dự thính. Hơn nữa sau này khi thi cử sẽ không được tham gia thi ở đây mà phải về quê thi.
Tôn Thu Phương không hiểu rõ chuyện thi cử lắm, nhưng biết con được đi học là tốt rồi. Cho nên bà về bàn với Tô Trường Vinh, chấp nhận tốn thêm tiền để con được học trường trung học huyện.
Đương nhiên, còn hơn ba tháng nữa mới khai giảng, giờ cũng chưa báo danh được. Tôn Thu Phương cũng không cho Tô Mẫn ra sạp phụ giúp nữa mà bắt cô ở nhà ôn tập bài vở.
Tô Mẫn cũng rất coi trọng việc học. Dù sau này có làm kinh doanh hay phát tài lớn đi chăng nữa, cô vẫn hy vọng mình có thể trở thành một người có tri thức, chứ không phải như kiếp trước, đi đến đâu cũng không có bằng cấp, ngay cả công việc cũng khó tìm. Hơn nữa giờ cô muốn học ở trường huyện, học phí cao hơn người khác, nếu không học cho tốt thì chính cô cũng thấy có lỗi với số tiền gia đình bỏ ra.
Để củng cố kiến thức nền tảng cho vững chắc, vào trường huyện có thể đạt thành tích tốt, Tô Mẫn tự chạy ra hiệu sách mua một cuốn từ điển tiếng Anh và từ điển tiếng Việt về. Ngày nào cũng ở nhà tra từ điển.
Kiếp trước lúc đi làm thuê, cô từng thấy một sinh viên thực tập ở khách sạn ngày nào cũng học như vậy. Lúc ấy cô tò mò hỏi thăm mới biết phương pháp học này tuy vất vả nhưng hiệu quả rất tốt. Học hết mặt chữ, nhớ hết từ vựng thì ngữ văn và tiếng Anh sẽ không còn là vấn đề.
