Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 25: Chồng Yêu

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:26

Lúc Thời Tinh tỉnh lại vẫn còn đang rúc trong lòng Kỳ Thần Diễn. Cô mơ màng cử động, cánh tay đang ôm cô liền siết lại.

Mí mắt khẽ động, cô mở mắt ra, sau đó đối diện với một đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

Cũng không biết có phải do cô chưa tỉnh táo nên sinh ra ảo giác không, đáy mắt đó vô cùng đau đớn.

Chỉ là giây tiếp theo, lúc cô định nhìn kỹ, ánh mắt đó đã biến mất, trở thành dịu dàng.

Anh xoa mặt cô, “Tỉnh rồi à em?”

Thời Tinh “ừm” một tiếng, “Em muốn đi vệ sinh.”

Kỳ Thần Diễn vội ngồi dậy: “Được, anh bế em đi.”

“Em vẫn nên tự mình đi thì hơn.”

Thời Tinh có chút ngại ngùng, “Em phải thay băng vệ sinh, em sợ anh bế không tiện.”

Kỳ Thần Diễn cũng phản ứng lại, anh không miễn cưỡng, dù sao cũng biết bụng cô lúc này không còn đau nữa.

Thời Tinh vào phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới lại ra ngoài. Kỳ Thần Diễn nửa tựa vào đầu giường, đôi mày mắt tuấn mỹ giăng một lớp mây đen dày đặc.

Thời Tinh sững sờ. Giờ phút này đã tỉnh táo rồi, lại nghĩ đến ánh mắt anh lúc cô vừa mở mắt ra nhìn thấy, chắc không phải là ảo giác.

“Anh sao vậy, không vui à?”

Cô đi đến bên giường, cúi đầu nhìn anh, có chút lo lắng, “Có phải cơ thể em có vấn đề gì không ạ?”

Kỳ Thần Diễn khẽ ngước mắt, giọng nói nhẹ bẫng: “Không phải.”

Anh đưa tay lên, đốt ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay thon thả của cô, khẽ kéo cô ngồi xuống mép giường, nhìn chăm chú vào mắt cô, “Tinh Tinh vừa rồi lại mơ à?”

Thời Tinh khựng lại, “Thế ạ?”

Cô không nhớ rõ lắm.

Nhưng anh vừa nói vậy, cô suy nghĩ một chút hình như đúng là đã mơ.

Mơ thấy gì nhỉ?

Cô cau mày rối rắm: “Em mơ thấy gì ạ?”

Khóe môi Kỳ Thần Diễn mím lại.

Cô mơ thấy gì cô còn hỏi anh?

Anh hừ một tiếng trong mũi, nghiêng người, hơi thở ấm nóng từ từ lại gần cô, giọng nói trầm một cách khác thường: “Tinh Tinh mơ thấy anh.”

Thời Tinh nhìn gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt, khoảng cách càng gần, càng có thể nhìn thấy rõ cảm xúc sâu thẳm trong đáy mắt anh.

Cô do dự gật đầu: “Đúng vậy, chắc là mơ thấy anh.”

Kỳ Thần Diễn cũng nhìn cô chăm chú: “Có biết mình đã mơ thấy gì về anh không?”

Mắt Thời Tinh khẽ chớp: “Gì ạ?”

Khóe môi Kỳ Thần Diễn lạnh lùng cong lên: “Anh làm sao mà biết được, anh chỉ biết, Tinh Tinh trong mơ đã gọi tên anh, sau đó…”

Anh ngừng lại, từng chữ một nói với cô: “Nói hận anh.”

“?”

Đôi môi đỏ của Thời Tinh hé ra, nhất thời không nói nên lời.

Anh vừa nói vậy, cô lại nhớ ra một chút, hình như là mơ thấy một vài quá khứ không mấy tốt đẹp.

Có lẽ là sau khi đứa bé mất đi, lại qua một thời gian rất lâu, cơ thể cô đã dưỡng gần như hồi phục, nhưng trái tim cô đã trống rỗng.

Lần đó, Kỳ Thần Diễn ôm cô, nói: “Tinh Tinh, chúng ta có thêm một đứa con nữa, được không?”

Cô lúc đó không chút do dự, trực tiếp tát một phát vào mặt anh.

Cô nói, “Không muốn, em sẽ không sinh con với anh.”

Cô nhìn anh, từng chữ một nói: “Kỳ Thần Diễn, tôi hận anh.”

Nghĩ đến những điều này, Thời Tinh đột nhiên có chút chột dạ, cô hơi nghiêng đầu, “Thế ạ?”

Cô trước nay vẫn luôn như vậy, lúc giả ngoan bán ngốc liền làm ra vẻ ngây thơ vô số tội, ánh mắt đơn thuần vô cùng, hỏi anh: “Em nói vậy thật à?”

Cô chau mày, “Không đúng đâu, chắc không phải em mơ thấy hận anh, mà là mơ thấy chúng ta ‘làm hận’, nên mới nói như vậy.”

Kỳ Thần Diễn: “...”

Suýt chút nữa bị cô làm cho tức cười.

Làm hận không phải là hận à?

Cô không biết, lúc nghe cô nói câu đó tim anh đã đau đến mức nào.

Trước đây cô ghét anh thì thôi, bây giờ cô đã phát triển đến mức hận anh rồi!

Cô còn giả vờ ngoan ngoãn cái gì!

Kỳ Thần Diễn hít sâu một hơi, kiềm chế ý muốn tóm cô vào lòng đánh m.ô.n.g cô, khẽ nghiến răng: “Vậy, Tinh Tinh hận anh đến mức nào?”

Ngón tay trắng nõn của Thời Tinh lén lút sờ lên đùi anh, dùng móng tay cào cào lên chiếc quần tây của anh, yếu ớt nói: “Chỉ là trong mơ mơ thấy anh làm em đau lắm thôi mà, có hơi tức giận nên mới cố ý nói như vậy, không phải thật sự hận anh đâu, anh đừng nhỏ mọn như vậy.”

“Anh nhỏ mọn?”

Kỳ Thần Diễn hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay không yên phận của cô, khẽ “xì” một tiếng: “Thời Tinh Tinh, em đặt tay lên lương tâm mà nói xem, nếu anh ở trong mơ nói hận em, em bây giờ có lẽ đã đòi ly hôn với anh rồi đúng không?”

Thời Tinh lại chột dạ, chớp chớp mắt, “Cái đó thì đúng.”

“Xin lỗi mà.”

Thời Tinh chớp chớp mắt, chủ động lại gần anh, một tay choàng lấy cổ anh, dùng mặt khẽ cọ cọ vào má anh, giọng nói mềm mại dỗ dành anh: “Đừng giận nữa được không, chồng yêu~”

Hai chữ ‘chồng yêu’ khiến trái tim Kỳ Thần Diễn khẽ run, khoảnh khắc đó, quả thực đã mềm lòng.

Kỳ Thần Diễn bất lực.

Cô đúng là ăn chắc anh rồi.

Biết làm thế nào để hoàn toàn nắm thóp anh.

Thời Tinh thấy sắc mặt anh dịu đi vài phần, biết chiêu này có hiệu quả, cô tiếp tục, cọ xong má anh lại hôn hôn lên khóe môi anh, “Chồng yêu, em thật sự là đang mơ, hơn nữa em cũng không biết tại sao lại luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ như vậy.”

Cô lại càng không biết mình từ bao giờ lại có thói quen nói mê, lại còn lần nào cũng bị anh nghe thấy.

Kỳ Thần Diễn nhắm mắt lại, “Vậy trong lòng em, rốt cuộc anh tệ đến mức nào?”

Sẽ ép cô bỏ con, sẽ lúc cùng cô… làm cô đau đến mức phải nói hận anh?

Nói ra thì, ngay cả chính anh cũng hận bản thân mình trong mơ của cô rồi.

Thời Tinh suy nghĩ một chút, thăm dò nói: “Em đương nhiên sẽ không cảm thấy anh tệ, nên anh nói xem, có khả năng nào, những giấc mơ em mơ không phải là mơ, mà thực ra là kiếp trước của chúng ta không?”

Ánh mắt Kỳ Thần Diễn khẽ động, nắm lấy vai cô bắt cô lùi ra, nhìn cô không chớp mắt: “Kiếp trước?”

Thời Tinh không dám nhìn vào mắt anh lắm, lông mi hơi cúi xuống, “Ừm, dù sao những giấc mơ đó quá kỳ lạ, lại rất chân thực, em thật sự cảm thấy rất giống như đã từng xảy ra, có lẽ chính là kiếp trước thì sao?”

Kỳ Thần Diễn nhìn hàng mi không ngừng rung động của cô, giọng nói bất giác có chút khó khăn: “Vậy em còn mơ thấy gì về anh nữa?”

Là tin rồi.

Thời Tinh hít thở chậm lại, khẽ ngước mi lên, trong mắt như chứa đầy nước hồ thu, long lanh nhìn anh, “Còn mơ thấy, em muốn rời xa anh, nhưng anh không cho phép, nhốt em lại.”

Yết hầu Kỳ Thần Diễn bất giác trượt lên xuống, nuốt xuống vài phần cay đắng. Thời Tinh nói xong nghiêng đầu, “A Diễn, anh nói xem, nếu em thật sự muốn rời xa anh, anh có phải cũng sẽ giống như trong mơ của em, nhốt em lại không?”

Nếu không phải lần đó anh nhốt cô lại, cô cũng sẽ không vì để trốn đi mà cuối cùng trúng kế bị bỏng.

Kỳ Thần Diễn khẽ nghiến răng, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.

“Anh sao nỡ nhốt Tinh Tinh lại chứ?”

Anh tự giễu cười cười, nói: “Tinh Tinh muốn đi, anh có lẽ cũng không giữ được.”

Nhưng anh nghĩ lại, có lẽ anh thật sự có thể làm ra chuyện đó.

Dù sao, trước đây anh cũng chưa từng nghĩ đến việc ép buộc chiếm hữu cô, nhưng chính cô lại tự mình đ.â.m sầm vào lòng anh, rồi lại nói muốn đi.

Anh làm sao mà nhịn được?

Thời Tinh vì câu trả lời của anh có chút kinh ngạc, “Anh cứ thế đơn giản để em rời đi à?”

Kỳ Thần Diễn quay đầu: “Nếu không thì sao?”

Thời Tinh: “...”

Cô bĩu môi: “Anh không yêu em một chút nào!”

Kỳ Thần Diễn bị cô làm cho tức cười, “Cái người trong mơ của em yêu em, không phải em nói hận anh ta sao?”

“Em…”

Thời Tinh nhất thời không nói nên lời. Kỳ Thần Diễn lại nói: “Vậy nếu anh giống như anh ta, vì để giữ em lại mà nhốt em lại, em có hận anh không?”

Thời Tinh cắn môi. Kỳ Thần Diễn lại cúi người lại gần cô, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài của đối phương.

Anh nói: “Huống hồ, Tinh Tinh tại sao lại còn phải hỏi anh như vậy chứ, dù sao anh đã sớm trả lời em rồi. Em quên anh đã nói, Tinh Tinh nếu muốn đi, anh sẽ trói Tinh Tinh lại, đến chết…”

Lời còn chưa nói xong, Thời Tinh đã ôm bụng dưới, mày chau lại thật chặt, “Đau quá đi~”

Kỳ Thần Diễn lại ngả người ra sau tựa vào đầu giường, khẽ “hờ” một tiếng: “Vậy thì cứ đau đi.”

Cô có đau hay không, anh không biết sao?

Thời Tinh chớp mắt, đôi mắt lập tức ươn ướt, cô cũng không nói gì, chỉ ôm bụng cúi người xuống, vai khẽ run rẩy.

Kỳ Thần Diễn sững sờ, lại ngồi thẳng dậy lại gần cô: “Thật sự đau à?”

Tại sao anh không cảm nhận được?

Không linh nữa rồi à?

Thời Tinh vẫn không nói gì, chỉ run rẩy ngày càng dữ dội.

Kỳ Thần Diễn hoảng rồi, vội đưa tay ra ôm cô: “Đừng sợ đừng sợ, anh cho người đến tiêm thuốc giảm đau cho em…”

Vừa chạm vào cô, cô ngước mắt lên, trong mắt không có một giọt nước mắt nào, toàn là nụ cười.

Cô chủ động nhào vào lòng anh ôm lấy anh, mềm mại áp vào người anh, “A Diễn dễ bị lừa thật.”

Kỳ Thần Diễn thật sự bị cô làm cho tức cười.

Anh hít sâu một hơi, vò tóc cô, “Thời Tinh Tinh, em cứ hành hạ anh đi.”

“Em quả thực rất muốn hành hạ anh.”

Thời Tinh khẽ chớp hàng mi dài, ánh mắt long lanh như nước, “A Diễn, có cho em hành hạ không?”

Kỳ Thần Diễn khẽ “hờ” một tiếng: “Em bây giờ như vậy, định hành hạ anh thế nào?”

“Anh không hiểu sao?”

Thời Tinh nghiêng đầu lại gần tai anh, dùng đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m dái tai hơi lạnh của anh, “Chuyện ‘làm hận’ này, đâu phải chỉ có một cách.”

Cô giọng nói mềm mại câu dẫn anh: “A Diễn đưa em về nhà, em dạy A Diễn, được không~”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.