Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 29: Bảo Bối
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:27
Thời Tinh còn nhớ, cô gái đó tên là An Nhiên.
Là cháu gái họ xa của bà nội Kỳ Thần Diễn. Sau khi Thời Tinh bị bỏng, bà nội Kỳ Thần Diễn đã đón An Nhiên từ nước ngoài về, đẩy đến cho Kỳ Thần Diễn để anh chăm sóc, thực chất là muốn Kỳ Thần Diễn và An Nhiên vun đắp tình cảm.
Kỳ Thần Diễn từ chối, nhưng hôm đó lúc lái xe rời khỏi nhà cũ của nhà họ Kỳ, đã đ.â.m phải An Nhiên.
An Nhiên bị thương nặng, dẫn đến tử cung bị cắt bỏ, tức là sau này cô ta không còn khả năng sinh con nữa.
Bà nội của Kỳ Thần Diễn ép Kỳ Thần Diễn phải chịu trách nhiệm, bất chấp sự từ chối của Kỳ Thần Diễn mà đưa An Nhiên đến nhà của Kỳ Thần Diễn, trước mặt Thời Tinh dọa chết.
Đó là lần đầu tiên Thời Tinh nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng nhất của Kỳ Thần Diễn. Dù đối mặt với việc bà nội dọa chết, anh cũng chỉ cười lạnh nói: “Nếu bà nội thật sự muốn chết, cháu cũng không ngăn được. Bà nội cứ coi như là cháu bất hiếu đi, xuống Âm Tào Địa Phủ mách tội với Diêm Vương nhiều một chút, bảo Diêm Vương gia cũng sớm thu lại cái mạng của cháu đi.”
Một câu nói này, trực tiếp khiến sắc mặt bà nội anh tái mét.
Kỳ Thần Diễn đây không những không quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà, mà còn nguyền rủa chính mình c.h.ế.t sớm.
Sau này Thời Tinh nghĩ, lời nói lúc đó của Kỳ Thần Diễn có lẽ ông trời đã nghe thấy, thật sự cảm thấy anh quá bất hiếu, nên mới sớm để anh rời khỏi nhân thế.
Mà sau khi nói xong những lời đó, Kỳ Thần Diễn cũng không để ý đến bà nội nữa, đưa Thời Tinh rời khỏi ngôi nhà đó.
Nhưng cho dù Kỳ Thần Diễn có cứng rắn đến đâu, những ngày đó, An Nhiên cũng như một bóng ma không tan, luôn luôn xuất hiện trước mặt cô và Kỳ Thần Diễn.
Bà nội Kỳ Thần Diễn thấy việc đưa đến nhà Kỳ Thần Diễn không thành, liền lại đưa đến công ty, để An Nhiên làm trợ lý của Kỳ Thần Diễn.
Bà nói với Kỳ Thần Diễn: “Mày phải biết, dù thế nào đi nữa, Nhiên Nhiên là bị mày đ.â.m phải mới mất đi cơ hội làm mẹ. Nếu mày ngay cả việc để nó làm một trợ lý cũng không đồng ý, mày thật sự là muốn cái mạng già này của tao!”
“A Diễn à, mày phải biết tao đã nhượng bộ một bước rồi, mày cũng đừng quá đáng quá. Nếu không, cục cưng gan ruột kia của mày, tao cũng có thể khiến nó biến mất bất cứ lúc nào!”
Kỳ Thần Diễn cuối cùng vẫn giữ An Nhiên ở lại công ty làm một trợ lý.
Có lẽ anh cảm thấy đối với anh mà nói, điều này không ảnh hưởng gì.
Nhưng anh đã quên, Thời Tinh của lúc đó, mỗi lần gặp An Nhiên, lại thêm một phần đau khổ.
Nét mày nét mắt của An Nhiên thực ra có vài phần tương tự với Thời Tinh, hơn nữa cũng không biết có phải là ảo giác của Thời Tinh không, từ sau khi An Nhiên đến Kỳ thị làm việc, cô cảm thấy An Nhiên và cô càng ngày càng giống nhau.
Mấy lần, cô cũng nhìn thấy bộ dạng Kỳ Thần Diễn nhìn An Nhiên ngẩn người.
Lúc đó, Thời Tinh mặc dù đã biết Kỳ Thần Diễn rất yêu cô, chỉ yêu cô, anh đối với An Nhiên trước nay chưa từng có sắc mặt tốt, thậm chí ở công ty chưa bao giờ cho phép An Nhiên bước vào văn phòng của anh.
Nhưng Thời Tinh nhìn thấy bộ dạng Kỳ Thần Diễn nhìn An Nhiên ngẩn người, vẫn sẽ cảm thấy tim đau nhói khó chịu.
Cô nghĩ, có phải Kỳ Thần Diễn đang nhìn An Nhiên, cũng nghĩ đến dáng vẻ trước đây của cô không.
Liệu có một ngày, Kỳ Thần Diễn sẽ chán ghét những vết sẹo xấu xí đầy người này của cô, ghê tởm bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của cô, mà thích An Nhiên ngày càng giống cô của trước đây không.
Nỗi đau này khiến cô muốn trốn chạy.
Cô không chịu nổi nữa.
Nên cô đã nhân lúc Kỳ Thần Diễn đến công ty, trốn đi…
Thời Tinh chìm vào hồi ức, đứng bất động ở cửa nhà vệ sinh, như người mất hồn.
Mà cô rời đi quá lâu, Kỳ Thần Diễn lo lắng ra ngoài tìm cô, liếc mắt đã thấy cô đang đứng ngẩn người ở cửa nhà vệ sinh. Anh cau mày tiến lên: “Sao vậy Tinh Tinh, đứng đây làm gì?”
Thời Tinh đột nhiên ngước mắt, lúc nhìn thấy Kỳ Thần Diễn, đồng tử khẽ co lại.
Có một khoảnh khắc, cô tưởng rằng mình vẫn còn ở kiếp trước, nên lúc nhìn thấy Kỳ Thần Diễn lại gần, cô hoảng hốt lùi lại một bước, né tránh bàn tay anh đang đưa về phía cô.
Tay Kỳ Thần Diễn cứng đờ giữa không trung, ngừng lại, rồi lại tiến về phía trước, nắm lấy tay cô, khẽ hỏi cô: “Sao vậy bảo bối?”
Thời Tinh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lông mi cô khẽ ngước lên, đối diện với sự lo lắng và bất an trong đáy mắt Kỳ Thần Diễn, khoảnh khắc đó hốc mắt liền đỏ lên.
“A Diễn.”
Cô gọi anh.
Giọng Kỳ Thần Diễn dịu dàng đáp: “Ừm, anh đây.”
Thời Tinh cắn chặt môi, nhào vào lòng anh ôm chặt lấy eo anh, “Em vừa mới gặp một người.”
Giọng cô đã mang theo tiếng nức nở, tim Kỳ Thần Diễn thắt lại, “Ai?”
Anh tưởng lại là người nhà họ Thời hay thậm chí là Hạ Thăng, nhưng những người đó có khiến cô buồn đến vậy không?
Tuy nhiên Thời Tinh không nói, cô chỉ lại gọi anh: “A Diễn.”
Lòng bàn tay Kỳ Thần Diễn đặt lên gáy cô, khẽ vuốt ve mái tóc cô, giọng dỗ dành, “Anh đây mà bảo bối.”
“Nếu, em nói là nếu…”
Thời Tinh vùi đầu vào vai anh, giọng nghèn nghẹt hỏi anh: “Nếu có một ngày, em bị lửa thiêu bị bỏng, trở nên rất khó coi, rất xấu xí. Anh lại gặp một người trông rất giống em, anh có thích cô ấy không?”
Tay Kỳ Thần Diễn đang vuốt ve tóc cô ngừng lại.
Nếu?
Tại sao cô lại nghĩ đến cái nếu này?
Anh không nói những lời như “có anh ở đây sao em lại có thể bị bỏng được”, mà là ngừng lại một chút, khẽ nói: “Tinh Tinh của anh cho dù bị lửa thiêu bị bỏng, trong mắt anh cũng là ngôi sao đẹp nhất, sao có thể xấu được?”
Anh khẽ thở dài, bảo cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, nâng mặt cô lên nhìn đôi mắt đã ươn ướt của cô, cúi đầu, đôi môi mỏng hôn lên mí mắt đỏ hoe của cô, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Những ngôi sao trên trời đều tương tự nhau, nhưng đối với anh, chỉ có ngôi sao trong lòng anh đây là độc nhất vô nhị, em hiểu không?”
Người giống cô đến đâu, cũng không phải là cô.
Anh sao có thể vì một gương mặt mà đã thích được.
Lông mi Thời Tinh khẽ rung động, từ từ gật đầu, “Em hiểu.”
Cô tin vào tình yêu của anh dành cho cô, chỉ là vào lúc đó, sự tự ti và nhạy cảm của cô đã khiến cô không có cách nào chấp nhận được bản thân mình.
Kỳ Thần Diễn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lại hỏi, “Vậy Tinh Tinh rốt cuộc đã nhìn thấy người nào, có thể nói cho anh biết không?”
Thời Tinh cúi đầu, “Một người, trông có hơi giống em.”
Kỳ Thần Diễn chau mày, “Người quen à?”
“Em không quen.”
Thời Tinh nói, nhưng tiếp đó lại nói: “Có lẽ anh quen.”
Kỳ Thần Diễn sững sờ, “Anh quen?”
Lúc này, được Kỳ Thần Diễn ôm trong lòng qua cơn khó chịu, Thời Tinh mới nhận ra mà bắt đầu ghen bóng ghen gió.
Cô lẩm bẩm: “Chắc là em họ xa xa rồi lại xa nữa của anh gì đó.”
“...”
Lúc Kỳ Thần Diễn đang nghi hoặc, một giọng nữ mang theo sự kinh ngạc từ cách đó không xa truyền đến, “Anh Thần Diễn?”
Thời Tinh qua vai Kỳ Thần Diễn, nhìn thấy An Nhiên lại từ trong phòng riêng đi ra, giờ phút này đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng của Kỳ Thần Diễn!
Thời Tinh cắn môi.
Chỉ một bóng lưng mà cô ta cũng nhận ra được Kỳ Thần Diễn?
Kỳ Thần Diễn cũng thuận theo tiếng nói quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô gái cách đó không xa thì cau mày, nhất thời không nhớ ra đây là ai?
Mà người phụ nữ lúc anh quay đầu lại đã nở một nụ cười rạng rỡ hơn, nhanh chân đi về phía anh, “Anh Thần Diễn, thật sự là anh, không ngờ lại gặp anh ở đây, anh…”
Nhìn cô gái đang đến gần, Kỳ Thần Diễn đang nghi hoặc rốt cuộc là ai, thì Thời Tinh đã giọng điệu âm dương quái khí gọi anh: “Anh~Thần~Diễn~”
Mí mắt Kỳ Thần Diễn giật một cái, lại nhìn về phía Thời Tinh.
Thời Tinh một tay kéo khẩu trang của mình xuống, choàng lấy cổ Kỳ Thần Diễn, nhón chân, đôi môi đỏ liền áp lên môi Kỳ Thần Diễn, sau đó ngậm lấy môi anh, dùng sức cắn xuống.
Kỳ Thần Diễn khẽ “hít” một tiếng, tiếp đó cô buông ra, Kỳ Thần Diễn nghe thấy giọng nói vô cùng diệu dàng giả tạo của cô, “~ Chồng yêu~”
Cô gái kia cũng vào lúc đó đi đến sau lưng họ.
Hai người đồng thời nghe thấy giọng nói ngọt đến c.h.ế.t người của Thời Tinh: “Lúc nãy anh cắn lưỡi em đau quá đi.”
Kỳ Thần Diễn: “...”
Ai cắn ai chứ?
Mày anh giật mạnh, khóe môi lại nở một nụ cười, “Vậy sao?”
Kỳ Thần Diễn véo cằm Thời Tinh, lại gần cô, giọng nói dịu dàng: “Nào, bảo bối há miệng ra, lưỡi đưa ra đây, để chồng xem cắn thành ra thế nào rồi?”