Trọng Sinh Làm Giàu - Chương 31

Cập nhật lúc: 25/09/2025 11:00

Ở nhà họ Quý vừa diễn ra chuyện gì, Tô Đan Hồng đương nhiên không hề hay biết.

Mẹ Quý đi rồi, cô lại tiếp tục bận rộn trong bếp. Quý Kiến Quân có thể ở lại tới mùng năm, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.

Cho nên cô phải vỗ béo cho anh ấy thật tốt. Trong nhà thịt thà quá trời, anh mà không ăn thì con Mực được chén no nê hết, cô thì không ăn được nhiều thịt lắm.

Quý Kiến Quân gọi điện thoại xong vừa về tới cổng đã ngửi thấy mùi thơm lừng.

Vào phòng bếp quả nhiên thấy vợ đang làm đồ ăn ngon cho mình. "Anh về rồi?" Tô Đan Hồng mỉm cười.

"Đang làm món gì ngon vậy?" Quý Kiến Quân cười hỏi.

"Thịt kho tàu, canh thịt dê, còn có củ cải hầm thịt bò, sườn chiên." Tô Đan Hồng nghiêng người nhìn chồng: "Đây toàn là món anh thích ăn đó."

Quý Kiến Quân cười, nhắc đến vụ cây ăn quả: "Anh với lão Tần đã nói chuyện với nhau rồi, ông ấy vẫn còn bán, đầu năm sẽ chở lại đây một mớ cây. Anh cũng đã dặn ông ấy những loại mình cần rồi." "Mấy loại cây sáng nay chúng ta đã bàn đều chọn cả rồi chứ?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Ừ, lão Tần tính giá phải chăng cho chúng ta, đều là giống cây tốt." Quý Kiến Quân gật đầu đáp: "Đầu xuân năm sau sẽ chở tới."

"Vâng." Tô Đan Hồng gật đầu, tiếp tục chiên thịt viên. Kiến Quân nhà cô quả không hổ là người lính, một bữa ăn của anh ấy phải bằng hai thanh niên nhà thường.

"Vợ ơi, chắc tốn kém lắm nhỉ." Quý Kiến Quân có chút do dự. "Anh nói gì lạ vậy? Em đã bảo anh rồi mà, trong nhà mình có tiền mà. Không tin thì anh mở ngăn tủ ra xem, hơn một ngàn đồng đó, đủ dùng là cái chắc." Tô Đan Hồng cười đùa. Có tiền thì phải biết tiêu chứ, vốn dĩ cô không có ý định mua núi hay trồng cây, chỉ tính đợi Kiến Quân trở lại đơn vị, cô sẽ cùng chị Hồng lên thành phố Giang Thủy mua nhà.

Thành phố Giang Thủy cách đây không xa, có xe khách chạy thẳng, cả đi lẫn về mất một ngày. Đương nhiên, chuyện này còn phải nhờ cậy chị Hồng, người có nhiều mối quen biết ở thành phố.

Hiện giờ việc mua nhà đành phải tạm gác lại, trước tiên cứ mở vườn trái cây đã.

Quý Kiến Quân mỉm cười, không nhắc lại chuyện này nữa.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt năm ngày Tết đã kết thúc.

Mấy ngày Tết, hai vợ chồng có ghé qua nhà họ Tô dùng bữa, rồi mới về. Suốt mấy ngày nay, hai vợ chồng cứ dính nhau như sam, mẹ Quý nghe ngóng được chuyện này, trong lòng vui mừng khôn xiết. Bà nghĩ, tình hình cứ thế này thì năm sau Đan Hồng sẽ có tin vui phải không? Quý Kiến Quân trở lại đơn vị, cả người ít nhất cũng béo lên năm ký, hơn nữa tinh thần phấn chấn, mặt mũi hồng hào, nhìn vào là biết mọi chuyện suôn sẻ.

"Kiến Quân, có một nhiệm vụ cậu có muốn nhận không? Nếu hoàn thành không chỉ lập công mà còn được năm mươi đồng trợ cấp." Lúc anh báo cáo với thủ trưởng, cấp trên hỏi anh.

"Nhận!" Quý Kiến Quân do dự một lát rồi dứt khoát đáp.

Lại nói về Tô Đan Hồng ở nhà. Quý Kiến Quân vừa đi, căn nhà trở nên vắng vẻ hẳn, chỉ còn một mình cô. Cô uể oải đến hai ngày sau mới lấy lại được tinh thần.

Bức tranh "Bách điểu triều phụng" mà cô bắt đầu thêu từ trong Tết. Cả ngày không có việc gì làm nhiều, cô tập trung chủ yếu vào việc thêu thùa. Chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày, cô đã hoàn thành bức "Bách điểu triều phụng" công phu.

Tranh thủ hôm nay trời còn sớm, cô mạnh dạn cầm bức thêu lên trấn trên. Chân Miêu Hồng ngạc nhiên khi thấy cô tới, lại nhìn thấy bức "Bách điểu triều phụng" trong tay cô, đặc biệt là hình ảnh phượng hoàng sáng chói, chị Hồng trợn tròn mắt: "Đan Hồng, chắc không có bức thêu nào làm khó được em nữa rồi?"

Tô Đan Hồng cười: "Chị Hồng quá khen rồi."

Chân Miêu Hồng lắc đầu, nhìn phẩm thêu trước mắt, luyến tiếc thu lại ánh nhìn, nói: "Em gái, trong lòng đã định giá rồi phải không?"

"Hoa văn này tốn nhiều thời gian và công sức để hoàn thành, cho nên em định giá một nghìn ba trăm đồng." Tô Đan Hồng nói, trên thực tế là khoảng một nghìn một, hơn hai trăm thì càng tốt.

Chân Miêu Hồng sửng sốt, hiển nhiên cái giá này cao hơn dự kiến của chị. Chị khẽ cắn môi, rồi lập tức đồng ý: "Được!"

"Cảm ơn chị Hồng." Tô Đan Hồng gật đầu nói.

Chân Miêu Hồng đưa cho cô một nghìn ba trăm đồng: "Đan Hồng, em đếm lại xem."

"Đủ rồi." Tô Đan Hồng đếm một lượt, gật đầu.

Chân Miêu Hồng nói: "Lần trước chị có nói với em chuyện mua nhà, em suy nghĩ đến đâu rồi? Căn nhà ở tiểu khu kia quả thật không tồi, chị Hồng đây cũng tính mua một căn."

Vốn dĩ chị ấy cũng đang cân nhắc, nhưng nhờ ngọn gió may mắn là Tô Đan Hồng đây, bức thêu này chị cũng sẽ lời được một khoản kha khá, đủ để mua một căn nhà rồi.

Bức "Bách điểu triều phụng" này bán ra chắc chắn sẽ lời được bốn, năm trăm đồng!

"Căn nhà đó tầm khoảng bao nhiêu tiền hả chị?" Tô Đan Hồng do dự một chút, hỏi.

Kỳ thực cô rất muốn mua.

"Căn hộ có nhiều cỡ khác nhau, tùy theo diện tích mà phân chia. Có loại 80 mét vuông, loại 95 mét vuông, và căn lớn nhất là 108 mét vuông, thiết kế ba phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp, một phòng tắm cùng một ban công rộng rãi." Chị Hồng nói: "Chị thì tính mua căn 108 mét vuông đó." "Hơn hai ngàn đồng lận sao?" Tô Đan Hồng ngỡ ngàng thốt lên.

Chị Hồng cười khẽ, hạ giọng nói: "Cậu em họ chị là trưởng phòng bán hàng bên đó, mỗi căn hộ được giảm chừng 200 đồng. Chị chỉ nói riêng với em thôi chứ không mách cho người ngoài đâu đấy."

Tô Đan Hồng gật đầu lia lịa: "Em biết chị Hồng luôn chiếu cố em, nhưng ngặt nỗi bây giờ em không có dư dả mấy."

Chị Hồng thoáng ngạc nhiên: "Không phải em nói đã đủ tiền rồi ư? Mà em định mua ngay căn 108 đó luôn sao?"

"Trong nhà em có chút việc đột xuất, đang cần tiền gấp." Tô Đan Hồng giải thích đơn giản. Chị Hồng hiểu rõ nhà ai cũng có hoàn cảnh riêng, nên không hỏi sâu. Chị ấy ngập ngừng một lát, rồi nói ngay: "Còn thiếu bao nhiêu? Chị đây vẫn còn 500 đồng tiền mặt, em cứ mượn tạm để mua căn này đi. Cậu em họ chị bảo khu đó là khu trọng điểm của thành phố Giang Thủy, giá nhà chắc chắn sẽ tăng vùn vụt, mua bây giờ là không sợ lỗ đâu!"

"Không biết tổng cộng cần bao nhiêu tiền ạ, chị? Chị Hồng cứ cho em một con số cụ thể, em về xem lại, nếu thiếu có thể hỏi mượn thêm ba mẹ em. Chị cũng đang gấp tiền mua nhà, nên không cần phải cho em mượn đâu." Tô Đan Hồng vội vàng lắc đầu. "Chị đã hỏi kỹ cậu em họ rồi, giá cho em với chị đều như nhau, là 2200 đồng. Giá gốc vốn là 2400, nhưng cậu ấy dành ưu đãi nhân viên cho chúng ta đó." Chân Miêu Hồng cười tủm tỉm nói.

"Dạ được, chị Hồng xem khi nào rảnh, em sẽ đi cùng chị." Tô Đan Hồng chần chừ một chút rồi đáp lời. "Vậy thì ngay mai luôn đi! Cậu em họ chị đang giục lắm rồi, phải tranh thủ mua sớm khi giá còn tốt thế này, chứ đợi qua mùa xuân là không còn được vậy đâu." Chân Miêu Hồng suy nghĩ giây lát, rồi nói. "Vâng ạ!" Tô Đan Hồng dứt khoát gật đầu đồng ý.

Hai ngàn hai trăm đồng tuy là một khoản tiền lớn, nhưng cô vẫn có thể xoay sở được. Chẳng qua là số tiền tích cóp gần như đã vét sạch, cô phải tranh thủ thêu thêm một bức tranh nữa, nếu không sợ đến lúc đó lại không đủ tiền trả giống cây.

Sáng sớm hôm sau, Tô Đan Hồng đổ cho Tiểu Hắc một bát đầy thức ăn, cẩn thận dặn dò nó xong xuôi mới khóa cửa ra ngoài. Chân Miêu Hồng đã chờ sẵn ở cổng rồi.

"Trời ơi, chị cứ tưởng em quên mất giờ hẹn, làm chị thót tim!" Chân Miêu Hồng cười phá lên, rồi giục: "Năm phút nữa là xe lăn bánh rồi đấy!"

"Đường hơi xa, lại khiến chị Hồng phải đợi lâu." Tô Đan Hồng mỉm cười ngại ngùng đáp.

"Chuyện nhỏ mà! Miễn là chúng ta đến kịp giờ là được rồi." Chân Miêu Hồng phất tay nói.

Thế là hai người phụ nữ vội vã lên chuyến xe buýt hướng thẳng vào nội thành.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.