Trọng Sinh Phản Kích: Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 163: Tìm Chứng Cứ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:08
Diệp Thiển mở máy tính, mười ngón tay nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím, lập tức hiện ra một tập tin thông tin.
“Người đầu tiên đăng bài cắt ghép bịa đặt, chính là hắn.
Hắn tên là Lý Lạc, là nhân viên phòng tuyên truyền thuộc công ty Ảnh Tuyến Media.
Hiện tại, ở hắn chưa phát hiện ra điểm gì bất thường.”
Diệp Thiển lại gõ thêm vài phím, màn hình chuyển cảnh:
“Người mặt dày trên mạng, dám ‘đào’ thông tin cá nhân của cậu.
Là một sinh viên năm ba khoa máy tính của Đại học Hán Thành, tên Triệu Khiêm Hoằng.
Về máy tính thì cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng ở trước mặt tôi, chỉ mất vài phút là có thể xâm nhập máy của hắn.
Cậu không biết đâu, tên này bẩn thỉu cực kỳ.
Trong máy toàn mấy cái video từ đảo quốc, ghê tởm muốn chết, làm tôi nôn cả ra.”
Thời Cẩm nhìn cô ấy hăng say kể chuyện mình phá tường lửa thế nào, cài virus trong máy người ta ra sao.
Tự tin, ngông cuồng...
Dù có trang điểm khói đậm thế nào, thì ánh sáng trên người Diệp Thiển vẫn chẳng thể che giấu.
“Giúp tôi trích xuất camera ở cổng trường, cùng với camera trên đường phố, có làm được không?”
Thời Cẩm dặn dò.
Diệp Thiển vô cùng tự tin giơ tay làm một ký hiệu “OK”.
Sau đó đôi tay nhanh chóng gõ bàn phím.
Trên màn hình hiện ra từng dòng mã code dày đặc, khiến người ta hoa cả mắt.
Thời Cẩm không hiểu đẳng cấp trong giới hacker, nhưng trình độ của Diệp Thiển hẳn không tệ.
Mười phút sau, Diệp Thiển dừng tay, nhẹ nhàng gõ phím cách.
Cảnh quay giám sát liền hiện trên màn hình, chiếu thẳng video ngày hôm qua.
“Người nhiều quá, nhìn không rõ lắm.”
Diệp Thiển nhíu mày.
“Đổi sang video ở đường phố.”
Diệp Thiển ngậm kẹo mút, gõ vài phím.
Hình ảnh đổi hướng, nhưng cũng chẳng rõ ràng.
Chủ yếu vì bên ngoài có quá nhiều người vây quanh, che mất nhân vật trung tâm.
“Giờ phải làm sao?
Sớm biết có kẻ cắt ghép bịa đặt để câu view, thì tôi đã tự quay video từ trước rồi.”
Diệp Thiển sốt ruột.
Thời Cẩm vỗ vai cô:
“Cậu với tôi đều không phải thần tiên, đâu thể đoán trước mọi chuyện.”
“Chúng ta lên diễn đàn trường thử hỏi, xem có ai quay lại được video không.
Nếu có thì mọi vấn đề đều được giải quyết.”
“Cũng đáng thử.”
Nhưng Thời Cẩm không đặt nhiều kỳ vọng, việc tìm video chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Chỉ khi nào đến bước đường cùng, mới buộc phải mò kim dưới biển.
Ánh mắt Thời Cẩm rơi xuống hồ sơ của Lý Lạc, dừng lại ở dãy địa chỉ dài dằng dặc.
Quả đúng như dự liệu của cô, không có ai quay lại video cả.
Diệp Thiển thất vọng ra mặt.
Đến chiều, Lâm Gia Thành vội vàng trở về, đi thẳng lên lầu hai tìm Thời Cẩm, mặt mày giận dữ.
Ông ta đang định bùng nổ thì chợt thấy Diệp Thiển trong phòng, lập tức nén lại.
“Tiểu Thiển, chú có chuyện muốn bàn với Tiểu Cẩm.”
Diệp Thiển lo lắng nhìn Thời Cẩm.
Vừa rồi sắc mặt của Lâm Gia Thành thật sự đáng sợ, cô hơi lo cho Thời Cẩm.
Thời Cẩm mỉm cười:
“Không sao, cậu về đi.”
“Tôi đợi cậu dưới nhà.”
Cô tuyệt đối không về.
Nếu cô rời đi, Lâm thúc thúc sẽ chẳng còn kiêng dè gì nữa.
Lúc đó nổi giận đánh Thời Cẩm thì biết làm sao.
Dù thế nào, cô cũng phải ở lại, để ông ta còn kiêng dè chút.
Dù gì cô cũng đã hứa với tiểu thúc, sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Cẩm.
Diệp Thiển vừa rời đi, Lâm Gia Thành lập tức không kìm được cơn giận trong lòng:
“Con ngay lập tức đi xin lỗi nhà họ Lưu cho ta!”
Thời Cẩm nhướng mày:
“Các người đã làm gì?”
Trong mắt Lâm Gia Thành thoáng qua một tia kinh ngạc, dường như không ngờ cô lại nhạy bén như thế.
“Không nói rõ ràng, đừng mong tôi đi đâu cả.”
Thời Cẩm ngồi trên chiếc ghế mềm, tư thái lười nhác, thong dong bình tĩnh.