Trọng Sinh Phản Kích: Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 178: Quỳ Xuống Cầu Xin Tha Thứ

Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:09

“Cái gì mà kế hoạch sẵn?”

Thời Cẩm nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo, bình thản nhìn cô ta.

“Hôm đó ở cổng trường, chính miệng cô nói với tôi ‘đợi đến khi tôi đường cùng thì đến tìm cô’.

Bây giờ tôi đã đường cùng rồi, tại sao tôi lại rơi vào bước đường này, trong lòng cô rõ nhất.”

Lưu Y Y nghiến răng nói.

“Đương nhiên là tôi rõ.”

“Cô thừa nhận rồi.

Trước kia sao tôi không phát hiện, hóa ra cô thâm hiểm đến vậy.”

Lưu Y Y trừng mắt nhìn.

Thời Cẩm khẽ cười một tiếng:

“Tôi cùng nhà họ Lưu các người sống chung mười năm, trọn vẹn mười năm.

Nhà họ Lưu các người là hạng người gì, tôi có thể không biết sao?

Các người sẽ rơi vào kết cục nào, khó đoán lắm à?”

“Đừng có nói như thể cô là nạn nhân.

Trước kia cô tiếp cận chúng tôi, chẳng phải cũng có mục đích hay sao.

Là mục đích gì, trong lòng cô rõ nhất.”

Lưu Y Y châm chọc, đánh trúng điểm đau của cô.

Đúng vậy, là có mục đích.

Kiếp trước của cô, bất kể là trước khi được nhận tổ quy tông hay sau đó, tất cả đều vì mục đích ấy.

Thứ mà cô từng khao khát, ngay cả trong mơ cũng ao ước có được.

Một thứ mà với nhiều người chỉ cần giơ tay là có, nhưng với một đứa trẻ mồ côi như cô lại xa vời không thể chạm tới.

Vì nó, cô đã nhẫn nhục cầu toàn.

Vì nó, cô đã phải trả giá đắt.

Thế nên, kiếp này, cô sẽ không bao giờ khát vọng, không bao giờ mong cầu thứ mà vĩnh viễn cô không thể có.

“Cô tìm tôi hôm nay, chỉ vì chuyện này?”

Lưu Y Y im lặng.

Thời Cẩm đứng dậy, xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Cô dừng bước, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn.

Trong lòng Lưu Y Y đấu tranh kịch liệt, cuối cùng không thắng nổi thực tế:

“Cô từng nói sẽ cho tôi một cơ hội nữa, có thật không?”

“Đương nhiên.”

Thời Cẩm quả quyết.

“Vậy cô hãy giúp tôi thêm lần nữa, giúp nhà họ Lưu.”

Giọng Lưu Y Y cứng nhắc, sắc mặt lạnh lùng.

Nếu người ngoài nghe, còn tưởng cô ta là người đang ban ơn, chứ không phải cầu xin.

“Cô đang nhờ người giúp, hay là đang ra lệnh tôi?”

“Tôi…”

Lưu Y Y nghiến răng.

Cô ta đã chịu cúi đầu rồi, Thời Cẩm còn muốn thế nào nữa?

Trong lòng Lưu Y Y hận đến nghiến răng keng két, nhưng không dám lộ ra mặt.

Cô ta đè nén nhục nhã cùng hận ý, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn Thời Cẩm:

“Tiểu Cẩm, trước kia là tôi sai, là tôi ngu ngốc, nghe lời người ngoài xúi giục mới phạm phải bao nhiêu lỗi lầm.

Tôi có lỗi với cô.

Nhưng xin cô, nể tình chúng ta từng có bao năm gắn bó, giúp tôi thêm một lần này.

Tôi nhất định sẽ khắc ghi ân tình, sau này chắc chắn báo đáp.”

Nói mãi mà vẫn không thấy đối phương đáp lời, Lưu Y Y hoang mang nhìn cô.

Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?

Như nhìn thấu nghi vấn trong lòng đối phương, Thời Cẩm chậm rãi mở miệng:

“Cô nghĩ những lời vừa rồi của mình, có bao nhiêu thành ý?”

Một đoạn lời sáo rỗng chiếu lệ.

Thật sự cho rằng cô vẫn như xưa, chỉ cần nghe vài câu xin lỗi mềm mỏng thì sẽ vô điều kiện giúp sao?

Đối diện ánh mắt lạnh như băng giá của Thời Cẩm, Lưu Y Y cắn răng, “bịch” một tiếng, quỳ xuống.

“Tôi cầu xin cô, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội.”

Cô ta cúi đầu, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, tận sâu trong đáy mắt là hận ý ngút trời.

Thời Cẩm, đừng để tôi đứng dậy.

Đợi đến ngày tôi có khả năng, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá gấp trăm ngàn lần cho nỗi nhục ngày hôm nay.

Thời Cẩm lạnh lùng nhìn dáng người đang căng cứng, thân thể run rẩy, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đầy giễu cợt.

Cô ta đang nghĩ gì, Thời Cẩm đoán được vài phần.

Nhưng, cô có bận tâm không?

Không.

Không bao giờ!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.