Trọng Sinh Phản Kích: Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 60: Mách Lẻo
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:58
“Cô…”
Dù bình tĩnh đến mấy, Thư Ảnh cũng bị cái miệng của Diệp Thiển làm tức không nhẹ.
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông vào học vang lên, xung quanh các học sinh tản đi.
Bốn người Lâm Uyển Nhi trong ánh mắt của mọi người, chật vật rời khỏi.
Diệp Thiển liếc nhìn Thời Cẩm một cái:
“Cậu chính là cô con gái mà nhà họ Lâm vừa đón về à.
Nhìn cũng được đấy, nhà họ Lâm vớ được món hời rồi.”
“Bạn học, vào lớp rồi.”
Đậu Nhất Tiêu nhìn cô gái duy nhất còn đứng giữa lớp, có chút đau đầu.
Cô gái này anh biết, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Vì danh tiếng của cô quá lớn, là người của nhà họ Diệp ở Tứ Cửu Thành.
Trong cả học viện, ngoài cô ra, không ai ăn mặc thành bộ dạng “ma quái” như vậy.
“Chán quá.”
Diệp Thiển lẩm bẩm hai tiếng, vung mái tóc dài sặc sỡ bỏ đi.
Theo bước chân cô, tiếng xích sắt va vào nhau leng keng vang lên.
“Đó chính là Diệp Thiển, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.”
“Tôi còn suýt tưởng Diệp Thiển quen Thời Cẩm.”
“Năm ngoái đã nghe nói về cô ấy, nhưng chưa bao giờ thấy mặt.”
“Nghe nói, cô ấy một học kỳ chẳng tới trường ngày nào…
À không, chỉ tới đúng một ngày.”
“Diệp Thiển và Diệp Tiêu, họ không phải là anh em chứ?”
“Cậu nghĩ gì thế.
Diệp Thiển là người của nhà họ Diệp ở Đế Đô, còn gia thế của Diệp Tiêu, so với cô ấy chỉ là cặn bã, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.”
“Diệp Thiển sao lại tới Hán thành chúng ta?”
“Tôi nghe nói, Diệp Thiển hình như bị nhà họ Diệp đuổi ra ngoài, là con riêng.”
Trong lớp, các bạn học rôm rả bàn tán, chẳng ai để ý đến Đậu Nhất Tiêu đang giảng trên bục.
Đậu Nhất Tiêu nhịn rồi lại nhịn, thấy đám nhóc này càng nói càng hăng, giọng càng lúc càng to, anh quay người lại, đập mạnh lên bàn.
Chớp mắt, cả lớp im phăng phắc.
“Bây giờ là giờ học, muốn tán chuyện thì để lúc ra chơi.”
Thấy bọn họ cuối cùng cũng yên lặng, Đậu Nhất Tiêu tiếp tục giảng.
Nhưng mới nói được vài câu, bên dưới lại vang lên tiếng xì xào.
Mặt anh sầm xuống, trong lòng thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, ở góc cuối lớp, một giọng nói lạnh lẽo át hẳn mọi tiếng bàn tán:
“Câm miệng!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Thời Cẩm.
Lần này, trong lớp không ai dám lên tiếng nữa.
Nhà họ Lâm
Tần Quân Uyển đang cắm hoa trong vườn nhỏ, thấy con gái trở về thì mỉm cười hỏi:
“Uyển Nhi, con về rồi à.”
“Vâng.”
Giọng Lâm Uyển Nhi nghẹn ngào đáp lại.
Nhận ra con gái có gì đó không ổn, Tần Quân Uyển lập tức đặt kéo xuống:
“Sao thế? Có ai bắt nạt con à?”
“Hu hu…”
Lâm Uyển Nhi ôm chầm lấy Tần Quân Uyển, khóc nức nở:
“Mẹ ơi, tại sao mẹ không phải mẹ ruột của con…”
Tần Quân Uyển giật mình, trong lòng chùng xuống:
“Có phải có ai ở sau lưng nói xấu con không?”
Lâm Uyển Nhi khẽ lắc đầu, không nói gì.
“Có phải Thời Cẩm bắt nạt con không?”
“Không… không phải.
Mẹ, đừng trách em ấy, là lỗi của con.
Con vốn không nên ở đây, khiến em gái không vui.”
Lâm Uyển Nhi nức nở.
Sắc mặt Tần Quân Uyển trầm xuống:
“Nó đã làm gì con?”
Lâm Uyển Nhi vẫn lắc đầu phủ nhận.
Bị mẹ truy hỏi mãi, Lâm Uyển Nhi cuối cùng đành bất lực nói ra “sự thật”:
“Ân Sinh là bạn của con… cô ấy… cô ấy bị em gái kiện ra tòa.
Ân Sinh đúng là có sai, nhưng chuyện nhỏ như thế… cũng không đáng làm vậy.
Con chỉ muốn em ấy nhường một bước, nhưng… nhưng em ấy lại trước mặt tất cả bạn học, đối… đối xử với con…”
Nói đến đây, Lâm Uyển Nhi bật khóc nức nở, tiếng khóc khiến người hầu nghe thấy đều nhìn sang, trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ hoài nghi.