Trọng Sinh Phản Kích: Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 65: Núi Vòng Sông Uốn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:59
“Ra cái thể thống gì thế này! Kéo cô ta xuống ngay.”
Hiệu trưởng tức đến mức râu tóc dựng ngược, trợn trừng mắt.
Chủ nhiệm Vương lập tức dẫn theo hai giáo viên bước lên.
Nhưng trên bậc thang lại có hai nam sinh đứng chặn đường.
Dưới sân, tiếng huýt sáo vang lên từng đợt.
Không ít ánh mắt dồn cả về phía Thời Cẩm, khiến người ta nhất thời không rõ rốt cuộc ai mới là kẻ vô tội.
Kỷ Ân Thăng thấy mục đích đã đạt được, định tiếp tục sỉ nhục Thời Cẩm.
Cô ta vừa há miệng thì đột nhiên phát hiện micro không còn hoạt động.
Đúng lúc đó, trong hệ thống phát thanh vang lên một đoạn đối thoại vô cùng rõ ràng.
“Xin lỗi.”
Giọng nói này, chẳng phải chính là của Kỷ Ân Thăng vừa rồi còn hùng hồn sôi nổi hay sao.
“Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ.”
“Xin lỗi.”
“Thì ra cậu đang xin lỗi à.”
Giọng Thời Cẩm vang lên.
“Được rồi, tôi đã xin lỗi rồi.”
Đoạn đối thoại này được phát đi phát lại liên tục.
Từng tiếng “xin lỗi” như một câu thần chú, qua hệ thống phát thanh, truyền vào tai từng thầy cô và học sinh trong trường.
Mỗi một tiếng xin lỗi, giống như một cái tát vang dội, giáng mạnh lên mặt cô ta.
Mặt Kỷ Ân Thăng như bị tát đến sưng đỏ.
Dưới sân bỗng vang lên một tràng cười ầm ĩ, tiếng cười chế nhạo vang vọng khắp sân thể dục.
Mặt Kỷ Ân Thăng đỏ bừng, những tiếng cười đó chẳng khác nào từng lưỡi d.a.o sắc bén.
Từng nhát từng nhát đ.â.m vào người, khiến cô ta mất hết thể diện, xấu hổ đến muốn độn thổ.
“Hahaha, buồn cười c.h.ế.t mất.”
“Vừa rồi còn thề sống thề c.h.ế.t là sẽ không xin lỗi.
Chớp mắt đã nghe thấy tiếng xin lỗi vang vọng.
Thật đúng là trò cười.”
“Kỷ Ân Thăng định biến chúng ta thành khỉ để đùa, ai ngờ cuối cùng lại tự biến mình thành con khỉ trên sân khấu.”
“Người ta bảo để kiếp sau mới gặp lại, ai ngờ phía sau đã âm thầm nhận thua xin lỗi rồi.”
“Nếu tôi là cô ta thì chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Mất mặt đến tận nhà bà ngoại.”
…
Từng tiếng cười, từng lời châm biếm, đều lọt trọn vào tai cô ta.
Kỷ Ân Thăng vừa thẹn vừa giận, quay người chạy xuống bục, lấy tay che mặt, len lỏi qua đám đông, bỏ chạy thảm hại.
Ba người Lâm Uyển Nhi trừng mắt thật mạnh về phía Thời Cẩm, rồi quay người đuổi theo.
Mặt hiệu trưởng tức đến mức tái xanh.
“Đi đến phòng phát thanh, xem ai đang phá rối ở đó. Mau cắt cái này đi.”
Các giáo viên tất bật chạy đi, nhưng đám học sinh bên dưới thì lại vô cùng náo nhiệt, phấn khích.
Diệp Thiển giơ ngón cái về phía Thời Cẩm với gương mặt thản nhiên:
“Đỉnh thật đấy! Cậu làm thế nào vậy?”
Người thì đang ở đây, vậy mà vẫn điều khiển được hệ thống phát thanh, thủ đoạn này đúng là cao tay.
Diệp Thiển chỉ thấy cô lấy điện thoại ra, bấm vài cái, tiếng phát thanh liền ngừng hẳn.
Hai giáo viên vừa chạy tới phòng phát thanh, nghe bên ngoài yên lặng, đều sững sờ.
Hai người đẩy cửa phòng phát thanh ra, vốn dĩ học sinh trực ban phải ở đó nhưng lại không thấy đâu.
Sau đó mới tìm thấy cậu ta đang… tiêu chảy trong nhà vệ sinh.
“Dật Vân, vị hôn thê của cậu lợi hại thế này, e là khó đối phó đấy.”
Hoàng Dật Vân không vui, trừng mắt liếc hắn một cái:
“Cô ta không phải vị hôn thê của tôi.”
“Cậu đây là không hài lòng với vị hôn thê của mình à?
Chẳng lẽ đã si mê Lâm Uyển Nhi rồi?”
“Tôi thấy cô ấy còn xinh hơn Lâm Uyển Nhi nhiều.
Cậu đổi sang một vị hôn thê xinh đẹp hơn mà lại không vui sao?”
Người bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Hoàng Dật Vân khinh bỉ hừ một tiếng.
Xinh đẹp thì có ích gì!
Một đứa con gái sống ở khu ổ chuột ngoại ô phía tây, ai biết thân thể có còn “sạch sẽ” hay không.
Hoàng Dật Vân tôi đây chẳng hứng thú gì với việc cưới một “đồ bỏ đi”.
Đúng lúc Thời Cẩm và Diệp Thiển đi ngang qua, nghe được cuộc trò chuyện của mấy người này.
Khóe môi cả hai đồng loạt nhếch lên, nở một nụ cười lạnh đầy ý trào phúng.
Từ miệng bọn họ nói ra, cứ như tất cả phụ nữ trên đời đều mặc cho họ chọn lựa vậy.
Thật nghĩ mình là… tờ tiền, ai cũng thích chắc?