Trọng Sinh Phản Kích: Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 99: Trâu Già Gặm Cỏ Non
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:02
Thời Cẩm cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo như nước vô tình chạm phải ánh nhìn sâu thẳm như mực kia.
Sức tồn tại trong ánh mắt ấy quá mạnh, khiến cô khó mà làm ngơ.
“Có chuyện gì sao?”
Thời Cẩm bình thản hỏi.
Diệp Thâm chăm chú quan sát gương mặt tinh xảo của cô:
“Em trông rất giống một người bạn của tôi.”
Đang hứng khởi ngắm chữ ký của thần tượng, Diệp Thiển nghe thấy câu nói này của ông chú mình liền cảm thấy tờ chữ ký trong tay chẳng còn mùi vị gì nữa.
Đôi mắt cô nàng dán chặt lên người ông chú.
Cái câu bắt chuyện này, chẳng phải quá cũ rồi sao?
“Haha, Tiểu Cẩm mặt mũi phổ biến, giống bạn của chú mấy phần cũng bình thường thôi.”
Diệp Thiển âm thầm giúp Thời Cẩm gỡ rối.
Diệp Thâm không giải thích thêm, chỉ thu ánh mắt về.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước biệt thự nhà họ Lâm.
Đợi Thời Cẩm rời đi, Diệp Thiển không nhịn được mở miệng:
“Chú à, Thời Cẩm là bạn học của cháu.”
Diệp Thâm nhướng mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Thấy anh chẳng hiểu ý, Diệp Thiển đành nói thẳng:
“Chú đừng có mà trâu già gặm cỏ non.
Hai người không hợp nhau đâu, chú nên sớm dập tắt cái ý nghĩ đó đi.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Thâm quét sang, khiến cô run cả người.
Trước nay vẫn cảm thấy cô cháu gái này có hơi ngốc, bây giờ xem ra quả thật là rất ngốc.
“Từ mai trở đi, sau khi tan học lập tức về nhà học bài.
Bao giờ thi được vào top 100 của khối thì mới được tự do.”
Diệp Thâm ra lệnh, không cho phép phản bác.
Diệp Thiển ngây người!
“Chú công tư bất phân!
Chỉ vì cháu vạch trần tâm tư của chú mà chú đối xử với cháu thế này, quá đáng lắm rồi.”
Diệp Thâm chẳng buồn đáp.
“Thời Cẩm là bạn thân nhất của cháu, chú không lấy lòng cháu thì thôi, còn đối xử với cháu như vậy.
Cả đời này chú đừng mơ làm bạn trai của bạn cháu.”
Diệp Thiển tức tối phản kháng.
Diệp Thâm nheo đôi mắt sâu thẳm:
“Top 50.”
Quả nhiên nên đọc sách nhiều hơn, để trong đầu khỏi toàn mấy thứ linh tinh.
Dù Diệp Thiển có than khóc kêu gào thế nào, số phận “bi thảm” sắp tới của cô cũng không thể thay đổi.
Ở nơi này có người khổ sở, thì ở đầu bên kia thành phố cũng có kẻ sắp gặp xui xẻo.
Một chiếc xe bảo mẫu hạng sang đang chầm chậm chạy về phía khách sạn năm sao lớn nhất thành phố.
Chu Minh liếc nhìn Phong Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng buột miệng nói ra điều mình kìm nén bấy lâu:
“A Cảnh, cậu thấy Thời Cẩm thế nào?”
Chu Minh dò hỏi.
Phong Cảnh vẫn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt Thời Cẩm:
“Cũng không tệ.”
Cũng không tệ?
Tim Chu Minh thắt lại, đây là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Phải biết rằng những minh tinh nổi tiếng, các đại mỹ nhân nức tiếng trong giới giải trí, qua miệng anh cũng chỉ được đánh giá “bình thường” mà thôi.
Vậy mà Thời Cẩm lại được khen “không tệ”.
Anh chắc chắn đã động lòng với cô bé ấy rồi.
Cái dáng vẻ khác thường trước kia, cái phong thái “nam thần ấm áp” kia, chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Tuy Phong Cảnh cũng chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng cô bé ấy còn trẻ hơn nữa.
Nếu để truyền thông và fan biết được đỉnh lưu đang yêu đương, hậu quả thật khó lường!
E rằng cả công ty sẽ bị lật tung.
Không được, tuyệt đối phải ngăn cản ý nghĩ nguy hiểm này.
“A Cảnh, tôi biết cậu còn trẻ, nhưng cô bé ấy nhỏ tuổi hơn cậu nhiều.
Nếu cậu với cô ấy ở bên nhau, người ta sẽ nói cậu ‘trâu già gặm cỏ non’.
Như vậy không tốt cho danh tiếng của cậu đâu.
Bên ngoài còn có biết bao cô gái xinh đẹp, cậu chẳng cần vì một mình cô ấy mà hủy cả tiền đồ.”
Chu Minh khuyên nhủ chân thành.
Đột nhiên anh cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Đôi mắt khẽ nhắm kia, đúng lúc anh nói đến mấy chữ “trâu già gặm cỏ non”, bỗng mở ra, ánh nhìn thâm trầm lạnh lẽo, gắt gao khóa chặt lấy Chu Minh…