Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 137: Bánh Trứng?

Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:37

“Bánh trứng?”

Dưới ánh trăng, một đứa trẻ gầy gò, tóc ngắn, co ro ở góc tường.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, nó liền sáng mắt lên, đứng dậy.

Vội vàng kéo vạt áo Tô Bình với ánh mắt mong mỏi.

Tô Bình thì muốn xỉu luôn rồi, “Tao không phải cho mày tiền bảo mày đi tìm mợ hai mày sao? Sao mày cứ bám theo tao hoài vậy hả?”

Nhậm Tam yếu ớt mở miệng, “Anh cho tiền, em mua vé, mua vé xe cùng chuyến với anh, anh tốt hơn mợ hai.

“Mợ hai sẽ đánh em, không cho em cơm ăn, anh cho em ăn bánh trứng, anh còn cho em màn thầu với tiền nữa……”

Tô Bình đột nhiên nâng cao giọng, “Mày ăn vạ tao đấy à?”

“Tao nói cho mày biết, mày cứ thế này đến lúc người nhà mày báo công an, sẽ bảo tao lừa bán trẻ con, tao có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!”

“Ai da, nếu mà con An biết được, thể nào nó cũng mắng c.h.ế.t tao.”

Tô Bình đau đầu gãi đầu lia lịa, “Thôi được rồi, mày cứ đi theo tao trước đã, lát nữa món sả ớt hết sạch bây giờ.”

Nhậm Tam nghe Tô Bình bảo mình đi theo, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, xách theo cái bao tải trên mặt đất, khập khiễng bước theo sau Tô Bình.

Tô Bình quay đầu lại, hỏi dò, “Chân mày sao vậy?”

Nhậm Tam sợ Tô Bình ghét bỏ mình, chịu đau giả vờ không để ý, “Sáng nay đuổi theo anh, bị rách chân thôi, không sao đâu, mai là khỏi ấy mà.”

Tô Bình nhìn xuống đôi giày dưới chân nó, một đôi giày giải phóng cũ rách của người lớn, rộng hơn cả mấy số, năm đầu ngón chân của nó lòi ra hết ba cái.

Tô Bình thở dài, quay lưng lại ngồi xổm xuống, “Lại đây, tao cõng mày, nhanh lên, bọn họ sắp ăn hết rồi, đừng để tao đánh mày đó!”

Nghe Tô Bình đe dọa, Nhậm Tam lập tức trèo lên lưng Tô Bình.

Đầu nhẹ nhàng tựa vào tấm lưng rộng lớn đó, Nhậm Tam suýt nữa òa khóc, giống hệt lưng bố trong ký ức.

Cũng rộng lớn, cũng ấm áp.

Đến cửa nhà bà ngoại, Tô Bình giấu Nhậm Tam ở đống củi ngoài sân, dặn dò nó đừng chạy lung tung, lúc này mới giả vờ như không có chuyện gì đi vào nhà.

Lý Ngọc Lan thấy Tô Bình bước vào, vội vàng vẫy tay, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Thằng Bé, mau lại đây, ngồi cạnh bà ngoại này.”

Một bàn thức ăn thịnh soạn sánh ngang ngày Tết, mọi người không cần ai mời cũng tự động vùi đầu ăn.

Ăn được khoảng năm phần no, tốc độ ăn của mọi người lúc này mới chậm lại, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của anh em Tô An, cũng như những dự định sắp tới.

Đều là người nhà, Tô An cũng không giấu giếm mọi người, “Bà ngoại, các cậu, lần này chúng con về, một là muốn thăm mọi người, hai là muốn đón mẹ lên thành phố A, buổi chiều bà ngoại cũng nói, ăn cỏ ăn trấu cũng muốn được ở bên mẹ, con với anh cũng nghĩ vậy.”

Vương Tiểu Thúy nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô An, mắt đỏ hoe nhìn Tô An, “Mẹ đi, mẹ đi theo con.”

Vương Vĩnh Chính lo lắng liếc nhìn chị mình, “Nhưng mà, mẹ các cháu lên đó, chỗ ở, sinh hoạt, đều không phải chuyện nhỏ đâu, thằng Tô Kiến Quân bên đó thì sao?”

Tô An cười cười, “Cậu ơi, chuyện này cậu cũng đừng lo, chúng con về tìm mẹ, đương nhiên là đã có chuẩn bị rồi.”

“Tháng trước, hộ khẩu của con với anh đã tách khỏi bên Tô Kiến Quân rồi, chúng con bây giờ có chỗ ở rồi, mẹ đi, đương nhiên là ở cùng chúng con, không cần phải đi nhìn sắc mặt Tô Kiến Quân nữa.”

Tô Bình vội vàng gật đầu, “Cậu ơi, chúng con có nhà rồi, nhà của con, của An An và của mẹ, không có mẹ kế, cũng không có bố.”

“Con có thể đi làm, An An nói qua Tết, con sẽ đi làm, con có thể kiếm tiền, An An đi học, mẹ ở nhà.”

Vương Vĩnh Chính có hơi tò mò, Tô Kiến Quân sao có thể để hai đứa con lớn như vậy đi được.

Tô An cũng không giấu giếm mọi người, lựa chọn kể lại tình hình gần đây một cách nửa kín nửa hở, nhất thời trên bàn cơm tiếng thốt lên kinh ngạc, tiếng thở dài, tiếng mắng chửi vang lên không ngớt.

Sự chú ý của Tô Bình lại không nằm ở chủ đề của mọi người, hắn bưng bát ăn cơm ngấu nghiến, mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa.

Ngoài cửa, Tú Vân và Kiến Vinh đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ăn cơm, Tô Bình có hơi lo lắng, cái bánh trứng kia hình như còn chưa ăn đâu.

Nuốt sạch cơm trong bát, Tô Bình lại ra nồi múc thêm một bát cơm đầy, dùng muỗng nén chặt, sau đó chạy đến bàn gắp không ít thức ăn, giả vờ như đi ra cửa tìm Tú Vân và bọn chúng.

Ra cửa cùng lúc tiếp đón Tú Vân và Kiến Vinh vào nhà gắp thức ăn, mình thì giả vờ thờ ơ đi lại mấy vòng ở cửa, thấy không ai chú ý, bưng bát liền chạy ra phía sau nhà.

Đến cạnh đống củi phía sau nhà, Tô Bình hạ giọng gọi, “Bánh trứng ~, bánh trứng mau ra đây, là tao đây.”

Nhậm Tam vẫn cầm cái bao tải rách đó, chui ra từ đống củi, “Em không gọi là bánh trứng, em tên Nhậm Tam.”

Tô Bình cầm bát đẩy đến trước mặt nó, “Được được, Tiểu Tam, đói bụng rồi phải không? Ăn mau đi!”

Nhậm Tam ngửi thấy mùi thơm trong không khí, sớm đã vô thức nuốt nước bọt, thấy Tô Bình cầm bát đẩy đến trước mặt mình, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ném cái bao tải trong tay xuống, ôm bát ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu vào bát nhanh chóng đưa cơm vào miệng.

Tô Bình thấy nó ăn dữ như vậy, an ủi nói, “Từ từ thôi, từ từ thôi, đừng vội, lát nữa ăn xong, tao lại quay về múc thêm.”

Nhậm Tam rất nghe lời, tốc độ ăn cơm rõ ràng chậm lại, sau đó nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tô Bình nghe thấy tiếng nức nở cố gắng kìm nén đó, trong lòng thắt lại, “Mày, mày khóc à?”

Nhậm Tam nức nở nói, “Anh tốt hơn mợ hai em, tốt hơn bà em, anh cho em ăn bánh trứng, còn cho em ăn màn thầu trắng, còn cho em cơm với thịt nữa, anh còn cho em tiền, anh tốt y như bố em vậy, ô ô ô, lúc bố em còn sống, em cũng được ăn thịt, cũng được ăn trứng gà, nhưng lâu quá rồi em quên mất, bố em mất rồi, em liền không bao giờ được ăn nữa, thịt ngon thật.”

Tô Bình nhìn đứa trẻ con trước mắt, trong mắt dần nhiễm vẻ thương xót, “Mợ hai mày với bà mày đối xử không tốt với mày à? Bố tao cũng đối xử không tốt với tao, cũng không cho tao ăn trứng gà với thịt, không sao đâu, chờ mày lớn lên, là có thể tự mình kiếm tiền mà ăn.”

“Đúng rồi, mày bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em sinh vào lúc ăn cháo Lạp Bát, ăn xong cháo Lạp Bát, em liền tròn mười ba.”

Tô Bình trợn tròn mắt, “Mày đã mười ba tuổi rồi à? Tao còn tưởng mày mười mấy tuổi thôi, mày gầy hơn em gái tao nữa, mày phải ăn nhiều cơm vào.”

Nhậm Tam rũ mắt, “Không có mà ăn.”

“Làm việc vất vả mới cho một củ khoai tây, bọn họ tức giận là đánh em, em trai em gái không nghe lời cũng đánh em, dượng hai với mợ hai cãi nhau cũng đánh em, có khi em đói quá, liền ban đêm lén đi trộm đồ ăn ở đất nhà người khác ăn, ăn sống luôn.”

Mấy lời nói này khiến Tô Bình trong lòng nặng trĩu, miệng làm sao cũng không thốt nên lời bảo hắn trở về.

“Mày không có người thân nào khác sao? Người bên ngoại mày đâu?”

Nhậm Tam lắc đầu, “Em chưa từng gặp mẹ em, cũng chưa từng nghe nói về bà ngoại, bố em bảo mẹ em sinh em ra thì mất rồi, em là do bố em dùng sữa dê nuôi lớn, khi em bảy tuổi, bố em cũng mất rồi, mợ hai với bà em bảo muốn chăm sóc em, liền dọn đến nhà em ở, nhưng các bà ấy đối xử với em chẳng tốt chút nào.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.