Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 180: Kế Thừa Mẹ Nó, Con Cái Và Căn Nhà

Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:40

"Chính anh mở to hai mắt nhìn xung quanh xem, nhà nào mà chẳng sống như thế? Cũng chỉ có anh là làm bộ làm tịch, đánh rắm nhiều (lắm lời), anh chính là ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Anh không thể vì con cái mà suy nghĩ một chút sao?"

"Cái con mẹ kế lòng dạ hiểm độc của tôi còn nói, đánh là thân mắng là yêu! Tôi sao không đi đánh người khác, mà cứ chuyên môn đánh anh hả? Chứng tỏ tôi yêu anh đó! Anh còn muốn ly hôn với tôi, sao anh có thể làm cái chuyện làm tôi đau lòng như vậy chứ!"

"Anh đã có ba đứa con, lại không thể sinh được nữa, tôi còn không chê anh, anh còn có cái gì mà làm yêu (làm bộ làm tịch)?"

"Cái cuộc sống này nhà nào mà chẳng thế? Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa (ý nói vợ chồng cãi nhau rồi lại làm lành), ngay cả vì con cái, anh nhịn nhịn một chút là qua rồi! Làm người không nên quá ích kỷ!"

Tô An trừng mắt hạt châu, vừa mắng vừa đi về phía Triệu Đại Hưng, khiến Triệu Đại Hưng và mẹ hắn ta không ngừng lùi lại, trên mặt toàn là hoảng sợ. Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh nhìn cảnh này, tròng mắt đều suýt trừng ra ngoài, trong mắt toàn là không thể tin được. Bây giờ rất nhiều người bị viêm màng não, bọn họ nghi ngờ Tô An bị viêm màng não, thật sự giống như người điên! Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương đã trải qua những gì vậy chứ?

Tô An như mắng mệt, lúc này mới quay người nhìn về phía vợ chồng Tô Kiến Quân: "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì nhanh cút đi, đừng có đến phá hoại tình cảm vợ chồng chúng tôi, phá hoại gia đình tôi nữa!"

Tô Kiến Quân bị rống đến nỗi thẹn quá hóa giận: "Tô An, mày nói chuyện với lão tử kiểu gì vậy? Mày còn có một chút giáo dưỡng nào không hả?"

Tô An quay đầu nói với Vương Tiểu Thúy và Tô Bình: "Mẹ, anh, mở cửa sổ ra, mỗi người khiêng một cái, ném từ lầu 3 xuống đi!"

Tô Bình nghe xong lời em gái, không chút do dự, bước nhanh về phía Tô Kiến Quân. Lợi dụng lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng, anh ôm lấy Tô Kiến Quân như ôm bình gas, khom lưng kéo hắn ta, vác lên vai rồi chạy về phía ban công. Tô Kiến Quân ra sức giãy giụa, sợ đến nỗi ngũ quan đều vặn vẹo, hai tay không ngừng đ.ấ.m vào lưng Tô Bình, trong miệng phát ra tiếng gầm rú hỏng mất.

Vương Tiểu Thúy chỉ sững sờ một chút, đại não phản ứng không kịp với không khí hiện trường, lập tức cũng đi về phía Kỷ Thanh Thanh, duỗi tay muốn bắt Kỷ Thanh Thanh. Kỷ Thanh Thanh mặt mày sợ hãi nhìn Tô Kiến Quân bị Tô Bình vác đi, sợ đến nỗi vừa chạy vừa bò về phía cửa, giày rơi cũng không dám nhặt: "A a a a, g.i.ế.c người! Cứu cứu mạng! Đồ điên! Toàn là đồ điên! A a a a ~"

Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương thấy Tô Bình vác Tô Kiến Quân, đều đã chạy đến bên cửa sổ, càng sợ đến nỗi hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, phát ra tiếng thét chói tai của chuột đồng, hoảng sợ đến nỗi tròng trắng mắt cũng nhảy ra ngoài.

Khóe miệng Nhậm Tam co giật, nhận được ánh mắt của Tô An, vội vàng đuổi theo Tô Bình. Anh Tô Bình của cậu bé chưa kịp phản ứng đâu, căn bản là không hiểu ý của chị An An là muốn dọa dọa hai vợ chồng này thôi. Nếu không ngăn lại, anh Tô Bình thật sự sẽ ném Tô Kiến Quân từ lầu 3 xuống đó.

________________________________________

Hai tay Tô Kiến Quân bấu chặt lấy một cái đinh trên tường, mở miệng kêu như gặp quỷ. "A a a a a a, cứu mạng! Cứu mạng! Thanh Thanh, Thanh Thanh, mau cứu anh! Anh đi! Anh đi! Anh không dám nữa! Mau buông anh xuống! A a a, Thanh Thanh ~"

Đáng tiếc "Thanh Thanh" của hắn đã chạy như bay ra khỏi cửa, miệng há hốc vì hoảng sợ, nhảy xuống từng bậc thang bốn năm bậc, phía sau còn có Vương Tiểu Thúy đang theo đuổi không buông. Trong chốc lát, cả khu nhà đều là tiếng kêu thảm thiết vang trời.

Mắt thấy Tô Bình đã đẩy cửa sổ ra, gió lạnh ào ào thổi vào từ bên ngoài, Tô Kiến Quân cảm giác mình đã lên cầu Nại Hà rồi sao? Một quả tim đều suýt nhảy ra khỏi cổ họng, sợ đến nỗi hắn hé miệng gào thét hung bạo cũng đã không kêu thành tiếng được nữa, hoàn toàn thất thanh vì sợ hãi.

Nhậm Tam nhanh chóng tiến lên kéo lấy một cánh tay của Tô Bình: "Anh Tô Bình, anh từ từ ~"

Hai tay Tô Kiến Quân điên cuồng vẫy trong không trung, cứ như vẽ ra tàn ảnh Quan Âm nghìn tay, giống như lừa chạy tán loạn. Thấy Nhậm Tam chạy tới, hắn cho rằng Nhậm Tam là đến ngăn cản Tô Bình. "Mau, mau, hắn điên rồi..."

Không ngờ câu tiếp theo của Nhậm Tam là: "Anh Tô Bình, chờ một chút, cửa sổ bên kia cũng phải đẩy ra mới có thể ném được ra ngoài."

Nói xong Nhậm Tam làm bộ giúp mở cửa sổ, người lại như đứng không vững vậy, đổ về phía Tô Bình. Tô Bình duỗi tay đỡ Nhậm Tam, Tô Kiến Quân chỉ cảm thấy lực đạo trên tay buông lỏng, sau đó bốn cái chân không chạm đất nhanh chóng vùng vẫy chạy trốn về phía cửa!

Khóe miệng Tô An co giật, lén lút giơ ngón cái về phía Nhậm Tam.

Quay đầu nhìn mẹ con Triệu Đại Hưng đang ôm nhau run rẩy phát ra tiếng thét chói tai của chuột đồng, Tô An vừa muốn nói gì, liền nghe tiếng thét chói tai của Tô Kiến Quân đã đi xa lại chậm rãi từ xa đến gần đổ ngược về.

Nhìn về phía cửa, Vương Tiểu Thúy không đuổi theo Kỷ Thanh Thanh, lại vác Tô Kiến Quân lên đây. Tô An vẻ mặt cứng đờ nhìn Vương Tiểu Thúy đang đứng ở cửa, mặt mày vui vẻ. Vương Tiểu Thúy thấy biểu cảm của Tô An không đúng, hậu tri hậu giác, phản ứng lại, cánh tay đang ôm lấy Tô Kiến Quân buông lỏng.

"Phịch" một tiếng, Tô Kiến Quân từ vai Vương Tiểu Thúy, mặt úp xuống nền sàn xi măng. Nghe tiếng va chạm trầm đục đó, Tô An da đầu tê rần, đã có chút đáng thương Tô Kiến Quân.

Nhưng ý chí cầu sinh của Tô Kiến Quân vô cùng mãnh liệt, căn bản không rảnh lo ngũ tạng lục phủ sắp trật khớp, bò dậy, đỉnh một khuôn mặt đầy m.á.u mũi, nhảy bay nhanh.

________________________________________

Vương Mãn Anh hàng xóm nghe tiếng ồn ào bên ngoài, dù không ngừng báo cho mình không nên lo chuyện nhàn rỗi, nhưng sự tò mò lại khiến bà không thể kìm lòng mà mở cửa. Vừa mở cửa liền thấy Tô Kiến Quân mặt đầy m.á.u phóng về phía bà, sợ đến nỗi bà "phịch" một tiếng nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Run run cài chốt cửa, cả người dựa vào phía sau cửa há miệng thở dốc.

"Xong rồi, xong rồi! Lần này sẽ không thật sự, thật sự g.i.ế.c người chứ?"

Ô ô ô, bà muốn chuyển nhà.

Đứng trên lầu, từ cửa sổ nhìn Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh tè ra quần (sợ đến mức tè ra quần) lao ra khỏi cổng khu tập thể. Tô An lúc này mới vẻ mặt không vui lẩm bẩm nói.

"Đáng tiếc, để bọn họ chạy mất rồi. Nếu không từ trên lầu ném xuống ngã chết, chúng ta liền có thể toàn thể làm chứng, nói là Triệu Đại Hưng làm. Chờ hắn bị bắt đi b.ắ.n chết, tôi liền có thể kế thừa mẹ nó, kế thừa căn nhà của hắn, còn có thể kế thừa con cái của hắn!"

Nhậm Tam ánh mắt liếc về phía Triệu Đại Hưng, nói: "Còn có thể kế thừa công việc nữa!"

Hai người nói không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương nghe rõ. Thời tiết khắc nghiệt mùa đông, hai mẹ con kia phải chịu đựng cái gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên (cả nóng lẫn lạnh). Chân lạnh mềm, ngón tay và môi đều run rẩy, trán và sau lưng lại đổ mồ hôi.

Tô An tức giận quát vào hai mẹ con: "Ôm nhau ở đó run cái gì hả? Triệu Đại Hưng nhanh đi làm đi! Cái này còn chưa nghỉ đâu! Ba ngày hai bữa xin nghỉ, cả gia đình này còn muốn ăn muốn uống không hả?"

"Còn có bà lão bà kia nữa, nhanh đi mua thêm gà, thịt đi! Cái này sắp giao thừa rồi, trong nhà bao nhiêu khách khứa đâu! Trông ra thể thống gì? Có biết sống không hả?"

"Không có tiền, không có tiền thì đi mượn đi! Đi ứng trước tiền lương! Cái này còn muốn tôi dạy các người sao?"

"Tôi nói cho các người biết, trước đêm giao thừa, tôi không muốn nổi giận cũng không muốn thấy m.á.u nữa! Các người đều phải thành thật cho tôi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.