Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 146

Cập nhật lúc: 27/12/2025 14:31

Bà lão trừng mắt nhìn Thịnh An Ninh: "Chưa từng thấy ai tính toán chi li như cô, một cây dưa chuột thì đáng gì? Đã là hàng xóm láng giềng với nhau, thảo nào người ta đều nói cô không tốt, cái kiểu người như cô thì kết giao được với ai?"

Thịnh An Ninh ha hả cười: "Vậy khỏi cần bà phải bận tâm, bây giờ tôi đã trở về. Trước kia bà trộm rau của tôi, tôi không quản, sau này bà còn dám đến nhổ trộm một cây rau mầm của tôi, tôi sẽ không tha cho bà đâu."

Bà lão tức đến mức vừa c.h.ử.i bới vừa rời đi.

Thịnh An Ninh cũng không thèm để ý, hứng nước ngồi xổm trong sân đ.á.n.h răng rửa mặt, tiện thể nghe bà lão tiếp tục mắng Trương Nhất Mai, rõ ràng là có ý chỉ gà mắng ch.ó: "Mấy giờ rồi mà cô còn không mau làm cơm, ngày nào cũng làm bộ làm tịch như hồ ly tinh, muốn ra ngoài quyến rũ ai hả."

"Nhìn cái bộ dạng c.h.ế.t tiệt của cô xem, lớn lên như yêu tinh hồ ly, vừa nhìn đã biết là đồ tiện nhân không thể sống thiếu đàn ông."

Thịnh An Ninh đương nhiên biết người này chỉ gà mắng ch.ó là đang nói mình, nhưng cô cũng không thể tự mình chạy đến nhận lời mắng c.h.ử.i, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bà lão đang c.h.ử.i bới trong sân bên cạnh.

Bà lão vừa thấy ánh mắt của Thịnh An Ninh, bỗng chốc im bặt, không biết tại sao, ánh mắt lạnh như băng mang theo một cỗ cảnh cáo của cô con dâu nhà bên khiến bà ta không tự chủ được mà cảm thấy kinh hãi và sợ hãi.

Nhanh ch.óng lủi thủi trở về phòng.

Thịnh An Ninh rửa mặt xong, đứng trước cửa nhìn rau trong sân, càng nhìn càng thích, thầm nghĩ quay đầu phải t.ử tế đi cảm tạ Tần Hồng Hà một chút.

Cô lại bắt đầu nghĩ xem bữa sáng ăn gì, Chu Thời Huân có trở về ăn cơm hay không, thì Tần Hồng Hà bưng một cái chậu men nhỏ đi tới, phía trên còn đậy một miếng vải hoa vụn màu xanh lam.

Chưa vào sân đã cười híp mắt nói: "Sáng sớm tôi thức dậy đã nghe phòng truyền đạt ở cổng nói tối qua hai đứa trở về rồi, nghĩ cô vắng nhà lâu như vậy, bếp lạnh nồi nguội chắc chắn không có gì ăn, nên buổi sáng tôi làm chút bánh nướng mang đến cho cô."

Thịnh An Ninh có chút ngượng ngùng: "Không sao đâu ạ, tôi còn đang nghĩ đến cả sân rau này đây, tôi ăn chút dưa chuột cà chua là được rồi."

Tần Hồng Hà đã đi tới trước mặt: "Thế thì làm sao ăn no được? Hai đứa không ở nhà lâu như vậy, cái lò cũng chưa dọn ra, tôi chỉ sợ chính cô cũng không biết làm, mau, dọn dẹp một chút ăn lúc còn nóng đi."

Thịnh An Ninh không tiện từ chối nữa, dẫn Tần Hồng Hà vào nhà, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhỏ.

Bánh nướng bằng bột mì trắng mà Tần Hồng Hà làm bên trong còn cho thêm tóp mỡ và hành lá, hai mặt cháy vàng óng ánh, mềm xốp mặn mà, hương vị vẫn là phi thường không tệ.

Thịnh An Ninh an toàn không tốn sức chút nào ăn xong hai cái bánh, nhịn không được kinh ngạc cảm thán rằng khẩu phần ăn của mình bây giờ càng ngày càng lớn.

Tần Hồng Hà vui vẻ nhìn Thịnh An Ninh ăn: "Đây đều là bột mì mới của năm nay, ăn ngon không? Mấy ngày trước tôi đi trấn mua vài cân mỡ khổ lợn về luyện ra không ít tóp mỡ, làm bánh nướng hay làm nhân bánh đều rất tốt, hay là đợi Tiểu Chu trở về, đến nhà tôi ăn sủi cảo đi."

Thịnh An Ninh vội vàng xua tay: "Không cần không cần, chúng ta tự mình làm cơm là được, tôi mang về có gạo có bột mì còn có dầu nữa, trong sân lại có rau."

Tần Hồng Hà quá nhiệt tình khiến cô cũng có chút không chịu nổi.

Tần Hồng Hà thấy Thịnh An Ninh kiên trì, cũng không miễn cưỡng nữa: "Vậy được, để hôm khác vậy, dù sao gần đây bọn họ đều rất bận, mỗi ngày không phải không trở về nhà, thì cũng là nửa đêm mới về đến nhà."

Còn về phần bận cái gì, cô ấy cũng không biết, bởi vì rất nhiều công tác là không thể nói khi về nhà, hỏi thì chính là giữ bí mật.

Tần Hồng Hà nói rồi đột nhiên cười rộ lên: "Ông Lý nhà tôi mấy tháng nay luôn đi thành phố họp và gửi tài liệu, người cũng trở nên kiểu cách hơn, cô xem trước kia vài ngày không gội đầu, quần áo nếu không phải tôi giục thay, đều không biết cởi ra giặt giũ."

"Bây giờ trở nên kiểu cách lắm, mỗi lần đi thành phố đều gội đầu rửa mặt, còn nhất định phải mặc áo sơ mi trắng, tổng cộng chỉ có nhất kiện áo sơ mi trắng, trở về liền giặt sạch sẽ gọn gàng, trước kia chưa bao giờ như vậy."

Nói xong, cô ấy lại cảm thấy thập phần vui mừng.

Thịnh An Ninh nghe xong liền cảm thấy bất đúng. Một người đàn ông bình thường không chú ý đến hình tượng, đột nhiên bắt đầu để ý đến ăn mặc, chú ý đến vẻ ngoài, vậy chắc chắn là có vấn đề.

Không chừng là bên ngoài có người rồi.

Lời này tôi không thể nói thẳng với Tần Tuyết Mai, chỉ là nói một câu: "Vậy thì cũng tốt. Bất quá Lý Xử Trưởng trông trẻ trung, ăn mặc một chút chắc chắn sẽ đặc biệt đẹp trai, thu hút các cô nương thích đấy."

Tần Hồng Hà ha ha cười lên: "Anh ta ấy à, cho dù có sửa soạn lại thì cũng là một người quê mùa, ai mà thèm để mắt đến anh ta chứ. Hơn nữa không phải tôi nói, ai cũng có thể có những chuyện vớ vẩn đó, nhưng lão Lý nhà tôi thì tuyệt đối sẽ không có."

Thịnh An Ninh thấy Tần Hồng Hà nói quá chắc chắn, cũng không thể nói thêm, liền nghe Tần Hồng Hà khoe chồng mình chăm lo gia đình ra sao.

Đang nói chuyện thì chủ đề chợt chuyển, Tần Hồng Hà lại bắt đầu nói về mẹ chồng Trương Nhất Mai ở nhà bên cạnh: "Cô có nghe thấy động tĩnh của mẹ chồng Trương Nhất Mai không? Dù sao cũng là một người không dễ chọc, cô đừng để ý đến bà ta, bà ta mà nói gì thì cứ coi như không nghe thấy."

Thịnh An Ninh cũng không phải cái tính cách chịu thiệt rồi nhịn, cho nên không đồng tình với quan điểm của Tần Hồng Hà: "Cái đó không thể được. Tôi không chiếm tiện nghi của bà ta, cũng không chọc ghẹo bà ta, nhưng bà ta mà muốn chiếm tiện nghi của tôi thì không được."

Tần Hồng Hà tặc lưỡi một cái rồi im lặng. Chị ấy vốn định khuyên Thịnh An Ninh, nhưng cuối cùng vừa nghĩ, tính cách Thịnh An Ninh vốn đã đủ ngang ngược rồi, chẳng qua là bây giờ chịu khó cùng Chu Thời Huân sống t.ử tế, mới coi như là yên ổn một chút.

Hồi trước, cô ấy đã từng cãi nhau với hàng xóm láng giềng nào đâu chứ.

Tần Hồng Hà đợi Thịnh An Ninh ăn xong bữa sáng, lại trò chuyện một hồi, mới đứng dậy rời đi. Ra khỏi cửa phòng, chị ấy lại sợ Thịnh An Ninh không biết trồng rau, bèn dặn cô: những cây rau này nếu khô thì phải tưới nước vào sáng sớm và chiều tối, không thể tưới nước lúc giữa trưa trời nóng, sẽ làm rau bị úng c.h.ế.t.

Thịnh An Ninh nghe mà ngây người, trồng một luống rau mà còn lắm điều cầu kỳ đến thế.

Tần Hồng Hà thấy Thịnh An Ninh một khuôn mặt mờ mịt, dứt khoát khoát tay: "Thôi thôi, lát nữa tôi qua đây giúp cô xem mỗi ngày, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi. À còn áo len nữa, sợi len cô mua vẫn chưa bắt đầu đan áo len đúng không? Bây giờ nên bắt đầu rồi, chỗ chúng ta trời lạnh sớm lắm, tháng Tám là sáng tối đã lạnh rồi."

Thịnh An Ninh lúc này mới nhớ tới chuyện mình còn mua sợi len, vội vàng gật đầu.

Tiễn Tần Hồng Hà đi, Thịnh An Ninh giặt hết ga giường và rèm cửa đã thay ra. Buổi trưa, cô tháo lò sưởi dọn ra sân, rồi làm qua loa một chút cơm.

Lúc cô bận rộn trong tiểu viện nhà mình, nhà Trương Nhất Mai vẫn không yên ổn, không phải con cái khóc lóc, thì là mẹ chồng c.h.ử.i mắng, hoặc là Trương Nhất Mai đ.á.n.h con cái để trút giận, đúng là gà bay ch.ó chạy.

Mà một bên khác thì trong nhà vẫn luôn không có động tĩnh, cũng không thấy có người nào đi ra.

Mãi cho đến tối, Chu Thời Huân cũng không trở về. Thịnh An Ninh mở máy ghi âm nghe đài phát thanh, cầm miếng vải đỏ mua về may yếm. Cô biết đại khái kiểu dáng, chỉ là việc kim chỉ làm không quá được.

Cô may xong một cách vô cùng qua loa, để gần người so đo thử, cảm giác vẫn ổn.

Cô lại vội vàng cởi hết quần áo, khoái chí mặc vào, hình như còn khá tốt!

Cô chỉ tập trung cúi đầu nhìn, không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không nghe thấy có người đẩy cửa đi vào…

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.