Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 201: Tự Bê Đá Đập Chân Mình
Cập nhật lúc: 27/12/2025 15:03
Trương Nhất Mai sửng sốt một chút, cô ta đã hứa với Tiêu Yến là không được bán cô ta, cho nên lúc này khẳng định không thể nói tên Tiêu Yến, c.ắ.n môi dưới không lên tiếng.
Chủ nhiệm Mã lại hỏi: “Nếu cô không muốn nói, vậy tôi hỏi cô một lần nữa, có phải Vương Văn Cương viết không? Cô có thể không biết tầm quan trọng của thư tố cáo, không chỉ phải điều tra người cô tố cáo, mà còn điều tra cả những người nộp đơn tố cáo, xem có vu oan quần chúng cách mạng hay không.”
Trương Nhất Mai vừa nghe sợ đến vội vàng lắc đầu: “Không có không có, không phải nhà tôi Vương Văn Cương viết, anh ta căn bản không biết, là tôi chính mình tìm người viết.”
Chủ nhiệm Mã ngữ khí lại nghiêm khắc hơn một chút: “Là ai? Cô tìm ai viết? Cô có biết hậu quả của việc vu oan không?”
Trương Nhất Mai chịu không nổi kinh hãi, cũng không thể nói ra tên Tiêu Yến, trực tiếp bắt đầu lau nước mắt khóc: “Mẹ chồng tôi vốn tốt lắm, chỉ đi một chuyến nhà hàng xóm, bây giờ biến thành như vậy, cứ nói cái gì xuất huyết não, còn rạch đầu ra, bây giờ biến thành như vậy, chẳng lẽ bọn họ không có trách nhiệm sao?”
Chủ nhiệm Mã nhíu mày: “Vậy cô có hiểu biết qua, di chứng xuất huyết não vốn rất lợi hại không?”
Trương Nhất Mai không lên tiếng chính là khóc, lợi hại hay không cô ta không biết, dù sao cô ta sau này phải chăm sóc một người già không thể tự lo sinh hoạt, gia đình đã đều như vậy, ngày tháng còn thế nào mà qua đây?
Chủ nhiệm Mã và Chung Chí Quốc cũng giống như đi qua loa một cái, rất nhanh từ nhà Trương Nhất Mai đi ra.
Thịnh An Ninh biết hai người còn đi nhà Trương Nhất Mai bên cạnh, chỉ là cụ thể nói cái gì thì không rõ ràng lắm, chờ Chu Triều Dương mua trở về khoai tây cá cá, vui vẻ ôm chậu cơm.
Chu Triều Dương lại từ túi quân đội móc ra bánh bao dùng giấy dầu gói: “Ăn cái này dễ dàng đói, tôi còn mua bánh bao cùng bánh đào giòn, bánh bao còn nóng hổi, là nhân đậu phụ miến thịt, chị cũng nhanh ăn hai cái.”
Thịnh An Ninh cong mắt cười: “Ôi chao em cái tiểu đồng chí này còn rất cẩn thận sao? Dứt khoát hai chúng ta sống chung đi, không cần anh trai em nữa.”
Chu Triều Dương vội vàng khoát tay: “Không thể được, cứ như vậy tôi còn sợ anh ấy quay đầu biết trách tôi, tôi sợ tôi gạt không được sự tình, gần đây đều không dám gọi điện thoại về nhà.”
Thịnh An Ninh nghĩ đến Chu gia có điện thoại, chỉ cần đi bưu cục là có thể gọi điện thoại cho Chu gia, là có thể nghe thấy giọng Chu Thời Huân, đột nhiên có chút chờ mong: “Cũng không biết anh ấy hiện tại có ở nhà em hay không, có phải gọi điện thoại về nhà em anh ấy là có thể nhận được? Chờ tôi tốt lắm, chờ đến lúc đi lại được, tôi liền đi gọi một cái điện thoại thử xem.”
Chu Triều Dương gật đầu: “Ừ, chờ chị tốt lắm, tôi cùng chị đi.”
Thịnh An Ninh lại nói một lần chuyện Chủ nhiệm Mã và Chung Chí Quốc đã đến, Chu Triều Dương nghe xong càng thêm tức giận: “Trương Nhất Mai chính là một đứa không có đầu óc, khẳng định bị Tiêu Yến lợi dụng rồi, cái Tiêu Yến này à, tôi thấy chính là không thể nhìn chị cùng anh ấy tốt, ghen tị thôi.”
“Chị xem cô ta lớn lên cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ, vẻ tiểu nhân gia t.ử khí, còn muốn tìm anh ấy, kia không phải cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao? Anh ấy bị người như vậy thích, cũng thật là xui xẻo.”
Thịnh An Ninh liền nghe Chu Triều Dương các loại hoa thức mắng Tiêu Yến, thậm chí xắn tay áo muốn đi đ.á.n.h nhau: “Em nói cái nữ nhân này thế nào mà tiện như vậy chứ, không được tôi muốn đi đ.á.n.h cô ta một trận.”
Bị Thịnh An Ninh ngăn lại: “Loại tiểu nhân này, chúng ta hiện tại không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, cô ta cũng sẽ khóc nói tôi không biết a, tôi cũng là vì Trương Nhất Mai tốt, tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi không nghĩ qua hại người, đáng thương hề hề mà tỏ ra yếu ớt. Đến lúc đó lại biến thành chúng ta đ.á.n.h người không đúng.”
Chính là Tiêu Yến loại tiểu bạch liên này, Thịnh An Ninh gặp nhiều hơn.
Chu Triều Dương không phục: “Không thể đ.á.n.h không thể mắng, chúng ta cứ như vậy nhận, có phải quá nhu nhược?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “À không, chúng ta có thể hủy đi thứ cô ta để ý nhất, cô ta không phải muốn thi đại học sao? Tôi liền làm cô ta không thể tham gia thi đại học, cô ta nếu là thi, chúng ta cũng đi tố cáo. Vô trung sinh hữu vẫn là học từ cô ta.”
Xem xem ai độc ác hơn, dù sao thì cô ta An Ninh cũng không phải người tốt, cứ để Tiêu Yến không thi đậu đại học, trực tiếp thay đổi cả đời cô ta.
Ngẫm lại cũng rất hả hê.
Chu Triều Dương nghe xong thì kêu lên hay quá: “Chị dâu, cái chủ ý này thật tốt quá, chúng ta cứ làm như vậy, đến lúc đó em còn phải đi nói cho Tiêu Yến biết là em tố cáo, tức c.h.ế.t cô ta.”
An Ninh phân tích, nếu Tiêu Yến muốn thi đại học, phải xin danh ngạch từ Bí thư chi bộ thôn, mà ở điểm thanh niên trí thức trong thôn, người muốn thi đại học nhiều lắm, danh ngạch có hạn, chẳng phải ai có bản lĩnh, có quan hệ thì người đó đi sao?
Chỉ cần tung tin Tiêu Yến muốn thi đại học, còn lợi dụng thủ đoạn không thích hợp để cạnh tranh danh ngạch, không cần tôi và Chu Triều Dương ra tay, những thanh niên trí thức kia có thể lột da Tiêu Yến rồi.
An Ninh nói xong với Chu Triều Dương, cười híp mắt nói: “Chúng ta đều là người văn minh, đ.á.n.h nhau thì không tốt.”
Chu Triều Dương kinh ngạc nhìn An Ninh, cảm giác dáng vẻ cười xấu xa của cô bây giờ giống như tiểu ma quỷ: “Chị dâu, em bội phục chị lắm, những chuyện này chị cũng có thể nghĩ đến, vậy chúng ta cứ xem cô ta đắc ý thêm vài ngày nữa.”
An Ninh cũng không phải Thánh Mẫu, cũng không có tấm lòng rộng lượng kiểu “chỗ nào tha được thì tha”, dù sao ai khiến tôi không thoải mái, tôi cũng tuyệt đối không để đối phương không thoải mái.
Đã muốn thu thập, vậy thì trực tiếp đ.á.n.h rắn vào bảy tấc, dù sao cũng đã làm người xấu rồi.
Tiêu Yến không nghĩ đến thư tố cáo của Trương Nhất Mai, sau khi bị điều tra một phen, lại còn có bác sĩ chuyên gia từ thành phố đến, kiểm tra cơ thể của bà Vương, không chỉ không có tác dụng, cuối cùng tất cả còn khen An Ninh phẫu thuật làm tốt lắm, hơn nữa phán đoán kịp thời, không để bệnh nhân gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Không chỉ không phê bình An Ninh, ngược lại còn khiến chuyên gia cảm thấy hứng thú hơn với An Ninh, thậm chí còn tìm hiểu chi tiết tư liệu của An Ninh, biết cô chỉ tham gia lớp huấn luyện ngắn hạn ba tháng ở bệnh viện quân khu, tất cả đều cảm thấy không thể tưởng ra.
Lần này Lỗ Viễn Đạt cũng đến, nghe nói ca phẫu thuật này là An Ninh làm, cũng nhảy dựng, trước kia nhìn miệng vết thương An Ninh từng khâu lại, đã cảm thấy có chút không thể tưởng ra.
Không ngờ cô gái này lại còn có thể mở hộp sọ để phẫu thuật, đối mặt với sự nghi ngờ và tò mò của mọi người, anh ta giúp đỡ hòa giải: “Đồng chí Tiểu Thịnh trước kia đã theo Ông ngoại học qua một ít, lúc đến bệnh viện chúng tôi, trình độ đã rất tốt, cho nên điều này cũng không kỳ lạ, dù sao người yêu của Lão Trình cũng là một bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng.”
Nói như vậy, nhưng một điểm thuyết phục cũng không có, y thuật cái thứ này, chẳng lẽ còn di truyền?
Thế nhưng ca phẫu thuật quả thực là An Ninh làm, điểm này lại không thể phủ nhận, tiếp theo liền bắt đầu cuộc đua giành người, tất cả mọi người đều hy vọng An Ninh đến bệnh viện của mình.
Lỗ Viễn Đạt trực tiếp xua tay: “Các ngươi đều đừng nghĩ đến chuyện tốt đẹp nữa, nếu cô ấy đồng ý đi, nhất định cũng là đến bệnh viện quân khu của chúng tôi, mặc kệ thế nào, cô ấy cũng coi như là nửa học trò của tôi.”
Bệnh viện thành phố tranh nhau mời An Ninh đến, kết quả này là điều Tiêu Yến không nghĩ đến, tức đến mức nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, cảm giác là tự mình vác đá đập chân mình rồi!
--------------------
