Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 26: Tình Cảm Của Người Kín Đáo Lặng Lẽ Nảy Sinh
Cập nhật lúc: 27/12/2025 14:10
Thịnh An Ninh từ nhỏ tính cách đã rất tùy hứng, nghĩ gì làm nấy, từ trước đến nay sẽ không ủy khuất bản thân, cũng sẽ thản nhiên đối diện với điều mình thích. Cô ấy chưa bao giờ để ý ánh mắt người khác, chỉ cần bản thân vui vẻ là tốt rồi.
Ăn xong bữa sáng trong không khí tốt đẹp, Thịnh An Ninh dọn dẹp bát đũa bưng đi rửa, Chu Thời Huân cũng đứng dậy đi theo. Anh ấy hồi phục rất tốt. Thịnh An Ninh còn bội phục sức chịu đựng và khả năng chữa lành của Chu Thời Huân, dù sao bây giờ cũng không có bơm giảm đau, cũng không được truyền các loại t.h.u.ố.c kháng viêm.
Liếc mắt một cái nhìn Chu Thời Huân đang đi bên cạnh: "Tuy anh hồi phục không tệ, nhưng vẫn phải cẩn thận, đừng để rách miệng vết thương."
Chu Thời Huân ừ một tiếng, không quá để ý: "Tôi đi dạo một chút, đến khu nhà xác đi một vòng."
Thịnh An Ninh lập tức hứng thú: "Anh có phải muốn đi xem có phát hiện gì không? Tôi có thể cùng đi với anh không?"
Chu Thời Huân nhìn đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ bát quái của Thịnh An Ninh, liền biết cô ấy đã nghĩ sự tình phức tạp rồi, gật đầu: "Có thể, chính là đi xem thôi."
Thịnh An Ninh chạy chậm đưa nồi inox vào nhà bếp, thêm nước ngâm vào đó, lại vội vàng chạy đi tìm Chu Thời Huân.
Nhà xác nằm ở góc tây bắc của bệnh viện, xung quanh lại có tùng bách xanh um, càng khiến nơi đó toát lên vẻ âm u, lạnh lẽo.
Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân đi chầm chậm như đang tản bộ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh nói kẻ chủ mưu phía sau có khi nào đang làm việc ở nhà xác không?"
Chu Thời Huân rũ mắt nhìn dáng vẻ cẩn thận lại thận trọng của Thịnh An Ninh, không nhịn được nhếch khóe môi, hết sức phối hợp gật đầu: "Có lý, chúng ta cẩn thận một chút."
Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân đã nói như vậy, càng cẩn thận hơn nhìn bốn phía, giống như bất cứ lúc nào cũng có người sẽ đi ra.
Kết quả Chu Thời Huân chỉ đi một vòng xung quanh, không thấy bất luận kẻ nào, cửa nhà xác cũng khóa.
Đợi đến khi Chu Thời Huân đi trở về, Thịnh An Ninh có chút kỳ quái: "Như vậy là xong rồi? Anh có phát hiện gì không?"
Chu Thời Huân lắc đầu: "Không có. Chính là tường vây của bệnh viện nên sửa lại rồi, nếu không đợi đến mùa thu, đứa nhỏ gần đó còn sẽ đến trộm táo tàu."
Thịnh An Ninh có cảm giác xấu hổ vì bị trêu đùa trí thông minh, đi qua kéo ống tay áo Chu Thời Huân: "Anh có phải vẫn đang hoài nghi lời tôi nói không?"
Bởi vì tức giận, đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt có sức sống.
Chu Thời Huân lại lắc đầu: "Không phải. Tôi nghĩ người tiếp xúc với Lý Khắc Đạt không phải nhân viên công tác của bệnh viện, cũng không phải nhân viên công tác của nhà xác, bất quá chỉ là để mê hoặc chúng ta, hoặc là cố ý truyền lại cho chúng ta một tin tức, có người muốn hại tôi."
Thịnh An Ninh có chút không hiểu: "Tại sao vậy?"
Chu Thời Huân cũng không rõ ràng lắm: "Tôi đã bảo Tống Tu Ngôn đi thăm dò rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả."
Thịnh An Ninh ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Chu Thời Huân, lúc này mới phát hiện Chu Thời Huân rất cao, chiều cao một thước sáu lăm của nguyên chủ cũng vừa mới đến vai anh ấy.
Nheo nheo mắt: "Có phải là kẻ địch anh g.i.ế.c trước kia, sau đó người nhà người ta đến báo thù rồi?"
Chu Thời Huân không biết tại sao Thịnh An Ninh lại có loại suy nghĩ thần kỳ này, lắc đầu: "Không phải, không có khả năng này."
Bọn hắn thuộc loại tác chiến BD, không tồn tại ân oán cá nhân, càng không phải trở thành đối tượng bị trả thù.
Thịnh An Ninh ồ một tiếng, chẳng lẽ thật sự là tôi nghĩ nhiều rồi?
Chu Thời Huân lại liếc mắt một cái nhìn Thịnh An Ninh, ánh mắt luôn không tự chủ được bị biểu cảm sinh động trên mặt cô ấy hấp dẫn, nuốt nuốt cổ họng, thu hồi tầm mắt: "Ngày mai xuất viện, về trước một chuyến đến khu nhà người nhà, sau đó trở về thôn Ngưu Loan, có thể không?"
Thịnh An Ninh không có ý kiến: "Vậy phải xem bác sĩ có đồng ý xuất viện không đã, nếu miệng vết thương hồi phục không tệ thì chắc là có thể." Người duy nhất khiến cô ấy lo lắng, sau phẫu thuật năm ngày là có thể xuất viện, nhưng người ta xuất viện đều là ở nhà tĩnh dưỡng, Chu Thời Huân còn phải giày vò chạy khắp nơi.
Từ đường nhỏ nhà xác đi ra, Thịnh An Ninh liền phát hiện Chu Thời Huân đi nhanh hơn hai bước, kéo dài khoảng cách gần hai thước với cô ấy, lại nhìn những người đi đường thỉnh thoảng đi qua xung quanh.
Hơi dở khóc dở cười, Chu Thời Huân đang giữ khoảng cách an toàn nam nữ với cô.
Cái niên đại này, ở cái nơi nhỏ bé này, cho dù là vợ chồng đã kết hôn, người sóng vai cùng nhau đi cũng rất ít.
Thịnh An Ninh đi căn tin rửa chén, bảo Chu Thời Huân về trước phòng bệnh.
Khi Chu Thời Huân trở về phòng bệnh, Tống Tu Ngôn đã ở đó, ngồi ở mép giường bệnh đọc cuốn sách mà anh ấy đã xem tối qua. Thấy anh ấy bước vào, Tống Tu Ngôn chỉ vào phần ghi chú trên sách: "Tiếng Anh của cậu tiến bộ nhanh thật đấy, những chỗ này dịch rất chuẩn xác, thảo nào hồi ở trường, thầy cô đều khen cậu."
Chu Thời Huân đi tới kéo cánh tay Tống Tu Ngôn, lôi người ta dậy khỏi giường bệnh: "Ngồi lên ghế đi."
Tống Tu Ngôn khịt mũi: "Tật xấu, trên người tôi đâu có vi khuẩn."
Anh ta lầm bầm than phiền nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi tới ngồi xuống ghế. Thấy Chu Thời Huân cúi người kéo kéo tấm ga trải giường, rồi ngồi ở dưới giường bệnh khác, anh ta mới phản ứng lại, chiếc giường bệnh vừa nãy anh ta ngồi là cThượng Hảinh An Ninh nghỉ ngơi buổi tối.
Tống Tu Ngôn kéo khóe môi, tặng Chu Thời Huân một nụ cười đầy ẩn ý.
Chu Thời Huân coi như không thấy: "Điều tra tới đâu rồi?"
Tống Tu Ngôn gõ gõ mặt bàn: "Nhưng thật ra cũng tra được chút manh mối, chỉ là rất kỳ quái, không biết có liên quan gì đến cậu không. Lý Khắc Đạt có một người chị, gả tới Kinh thị, cách đây không lâu chị và anh rể về thăm nhà, bây giờ vẫn chưa đi."
"Anh rể của Lý Khắc Đạt họ Khang, đi làm ở Cục Tài nguyên Đất đai Kinh thị, hơn bốn mươi tuổi, không có bất kỳ giao thiệp nào với cậu, cậu chắc cũng không quen biết."
Anh ta quen biết Chu Thời Huân mười hai năm, cho nên vẫn rất hiểu rõ vòng luẩn quẩn của Chu Thời Huân.
Chu Thời Huân nhíu mày, anh ấy quả thật không quen người ở Kinh thị: "Ngoài bọn họ ra, không còn bất kỳ điều gì bất thường khác sao?"
Tống Tu Ngôn lắc đầu: "Không có, y thuật của Lý Khắc Đạt không tệ, tiếng tăm ở khu vực lân cận cũng rất tốt, chỉ là năm đó không chịu đứng về phe nào, vẫn luôn không được trọng dụng, coi như là một người thẳng tính. Theo lý mà nói, người như vậy sẽ không chẩn đoán sai, lại càng không thể nào diễn kịch cùng người khác được."
Chu Thời Huân cũng không nghĩ ra: "Trước đây tôi cũng không quen biết Lý Khắc Đạt, cậu giúp tôi điều tra thêm bối cảnh của người anh rể này đi."
Tống Tu Ngôn một hơi đồng ý: "Cái này không khó, tôi bảo anh cả tôi giúp việc là được, dù sao càng không có khả năng thì lại càng có khả năng, chính cậu cũng cẩn thận một chút."
Chu Thời Huân gật đầu: "Biết rồi, ngày mai tôi xuất viện, ngày kia sẽ về thôn Ngưu Loan một chuyến."
Tống Tu Ngôn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Cuối cùng cũng chịu trở về rồi à? Tôi nói cậu nghe, cậu chính là quá tốt với bọn họ, nếu không cậu và La Thái Hà không phải cũng thành đôi rồi sao, cô nương nhà người ta đã đợi cậu nhiều năm như vậy."
Chu Thời Huân nhíu mày chuẩn bị mở miệng, thì thấy Thịnh An Ninh cầm hộp cơm đi vào, trong lòng anh ấy bỗng nhiên có chút chột dạ, mím khóe môi không lên tiếng.
Tống Tu Ngôn đứng dậy cười chào Thịnh An Ninh: "Chào chị dâu."
Trong lòng anh ta cũng có chút chột dạ, không biết Thịnh An Ninh có nghe thấy không, dù sao hai người họ đã kết hôn, mà còn bàn tán về cô gái khác, chung quy là không tốt.
--------------------
