Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 254: Ba Người

Cập nhật lúc: 27/12/2025 16:03

Trình Minh Nguyệt còn tưởng mình bị hoa mắt, lại nhìn kỹ Thịnh An Ninh đang được bảo vệ rất tốt, chuẩn bị lên xe. Sao có thể chứ? Sao cô ta có thể ở Kinh thị, lại còn ở trong cái đại viện này? Lại còn bước ra từ căn biệt thự nhỏ!

Thịnh Hồng Anh càng ghen tị đến đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm Thịnh An Ninh không chớp mắt.

Thịnh An Ninh cũng không ngờ sẽ thấy ba mẹ con bọn họ ở đây, đây chẳng phải là quá trùng hợp sao? Nếu ba người này mỗi ngày đều ở đây, thì những ngày sắp tới sẽ náo nhiệt lắm đây.

Chung Văn Thanh còn nhớ Trình Minh Nguyệt, cũng khá bất ngờ khi thấy ba người này ở đây. Vốn định không thèm để ý, nhưng ngẫm lại nỗi tủi thân của An Ninh, sao có thể không kích thích Trình Minh Nguyệt một chút chứ? Bà cố ý làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Trình Minh Nguyệt: "Ôi, là cô sao? Chúng ta từng gặp ở tỉnh thành, cô còn nhớ không?"

Trình Minh Nguyệt cười cứng ngắc: "Không rõ ràng lắm."

Chung Văn Thanh có chút tiếc nuối: "Sao cô lại không nhớ được nhỉ? Lúc đó chúng ta còn cùng nhau bàn luận về con gái mà, con gái cô bây giờ thế nào rồi? Các người đến Kinh thị bằng cách nào, có họ hàng thân thích nào ở trong đại viện này à?"

Trình Minh Nguyệt muốn trả lời qua loa, nhưng những câu hỏi hùng hổ dọa người của Chung Văn Thanh khiến cô ta căn bản không có cách nào thoái thác được, chỉ có thể c.ắ.n răng trả lời: "Nhà anh cả tôi ở phía sau, chúng tôi qua đây thăm thân, các người bận thì tôi không quấy nhiễu nữa."

Chung Văn Thanh lại không có ý định bỏ qua Trình Minh Nguyệt, cười híp mắt nói: "Vậy thật không tệ nha, con trai và con dâu tôi cũng trở về ăn Tết. Đây, tôi đang đưa con dâu đi bệnh viện kiểm tra một chút, không nói nữa. Sau này đều là hàng xóm, nhớ qua chơi nha."

Nói xong, bà đi tới đỡ cánh tay Thịnh An Ninh lên xe.

Trình Minh Nguyệt đứng tại chỗ, sắc mặt cứng ngắc nhìn Thịnh An Ninh và bọn họ lên xe rời đi. Đợi đến khi chiếc xe khuất bóng, cô ta vẫn chưa hoàn hồn. Cô ta cũng từng nghe nói Chu Thời Huân không phải con của Chu gia, mà bố mẹ ruột là người Kinh thị.

Bởi vì không có điểm chung, cũng không có người quen chung, cho nên cụ thể cô ta căn bản không biết.

Nhìn thấy một màn trước mắt này, cô ta không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ thân phận thật sự của Chu Thời Huân là con trai của gia đình này? Vậy Thịnh An Ninh chẳng phải là đã bay lên cành cao rồi sao?

Cô ta siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, nội tâm không cam lòng.

Người không cam lòng hơn cô ta là Thịnh Hồng Anh. Nhìn chiếc xe chạy xa, cô ta mới nhỏ giọng nói: "Sao lại thế? Thịnh An Ninh sao lại đến đây? Bọn họ sao lại ở đây? Mẹ, lúc trước mẹ không phải nói đời này cô ta chỉ có thể ở trong vũng bùn sao? Sao bây giờ lại sống tốt như vậy?"

Trình Minh Nguyệt cũng không biết, lúc này lòng cô ta rối bời. Người tìm đến bọn họ lúc trước nói rằng, chỉ cần gả con gái cho Chu Thời Huân, không chỉ có thể nhận được một khoản tiền, mà còn có thể giúp người một nhà bọn họ chuyển đến tỉnh thành.

Người kia nhìn cũng không giống người tốt, cũng không giống như là đang giúp Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, ngược lại còn âm trầm, trong ánh mắt đều lộ ra một cổ âm độc và tính toán.

Chuyện vì sao lại biến thành như vậy?

Thịnh Đại Long trong lòng cũng không thoải mái: "Mẹ, mẹ thật sự không biết sao? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta đến Kinh thị cô ta cũng ở Kinh thị."

Trình Minh Nguyệt đã không còn thì giờ nghĩ nhiều: "Trước tiên không nghĩ nữa, chúng ta đi mua đồ đi."

Nếu không mua chút đồ cho Vương Đạt, bọn họ ở đây mỗi ngày sẽ phải nhìn sắc mặt mà ăn cơm.

...

Chung Văn Thanh ở trên xe cũng khá khó hiểu, vì sao người một nhà Trình Minh Nguyệt lại ở đây. Thấy Thịnh An Ninh không có vẻ mặt đau buồn gì, bà mới buôn chuyện với cô: "Tôi biết đó là mẹ ruột của con, tôi từng gặp ở tỉnh thành rồi. Bà ta đối xử không tốt với con tôi cũng biết, con đừng để ở trong lòng, chúng ta sẽ đối xử với con rất tốt."

Thịnh An Ninh cười: "Vâng, tôi không sao đâu, bây giờ ngoài đứa nhỏ quan trọng ra, người khác đều không ảnh hưởng được đến cảm xúc của tôi."

Chung Văn Thanh lúc này mới yên tâm: "Là tốt rồi."

Nói xong lại có chút kỳ lạ: "Bọn họ đến đại viện là đến nhà ai vậy? Mẹ con họ gì?"

Trình Minh Nguyệt dẫn theo con trai con gái đến, rất có thể là tìm thân thích bên nhà mẹ đẻ.

An Ninh vẫn đang suy nghĩ nhà họ Trình có thân thích nào ở Kinh thị, sao trong ký ức nguyên chủ lại không có? Cô thuận miệng trả lời: “Họ Trình, tên Trình Minh Nguyệt.”

Chung Văn Thanh không rõ ràng lắm về những người sống ở phía sau đại viện, bởi vì cả đại viện ở không ít người, bà cũng rất ít ra cửa đi ra ngoài trò chuyện, cho nên có rất nhiều người không quen biết.

Tài xế nghe xong thì ngược lại biết một điểm: “Phía sau có một người tên Trình Minh Trung, là cổ trưởng cổ Hậu cần Cung cấp, người cũng không tệ, nghe tên thì chắc là tìm anh ta rồi.”

Nghe được cái tên Trình Minh Trung, An Ninh cố gắng tìm được một chút bóng dáng từ ký ức của nguyên chủ, Trình Minh Nguyệt quả thật có một người anh trai, chỉ là rất sớm đã tòng quân rời nhà, sau này thì định cư ở Kinh thị.

Nguyên chủ chỉ là nghe nói qua, chưa từng gặp người này, cho nên cũng không để người này ở trong lòng.

An Ninh khá bất ngờ, bất quá Trình Minh Nguyệt mang theo con cái đến vào lúc này, có thể là vì chuyện đi học.

Đi bệnh viện kiểm tra một phen, giống như An Ninh suy nghĩ, đứa nhỏ mấy ngày nay liền bắt đầu vào khung chậu, có thể sẽ sinh ra vào trong tháng Giêng.

Chung Văn Thanh tìm bác sĩ phụ khoa nổi tiếng nhất bệnh viện, nghe xong còn truy hỏi một câu: “Trước mười lăm có thể sinh không?”

Bác sĩ gật đầu: “Phải biết không sai biệt lắm, như vậy, các ngươi qua mùng năm thì qua đây nằm viện, lại đây, cô nằm xuống tôi xem cho kỹ.”

An Ninh lại đi tới trước giường bệnh nằm xuống, bác sĩ đi tới, thái độ rất ôn hòa, nhẹ giọng nói để cô thả lỏng, sờ một vòng quanh bụng cô, dùng ngón tay đo đạc.

Biểu cảm dần dần nghiêm túc lên, kiểm tra xong xuôi, chờ An Ninh mặc quần áo xong ngồi dậy, mới rất nghiêm túc nói với Chung Văn Thanh: “Các ngươi phải làm tốt tâm lý chuẩn bị, có thể là hai đứa, cũng có thể là ba đứa nhỏ, nếu như là ba đứa nhỏ, dinh dưỡng có đủ hay không, đến lúc đó sẽ không có ngoài ý muốn gì chứ? Đều không tốt nói.”

Chung Văn Thanh kinh ngạc đến mức tay đều đang run rẩy, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Cô nói cái gì? Ba đứa?”

Bác sĩ gật đầu: “Tôi sờ thì là như vậy, đương nhiên cũng có thể sẽ có sai số, cho dù là hai đứa, con dâu cô lớn lên quá gầy, đến lúc đó sinh con cũng tốn sức, cho nên các ngươi làm tốt chuẩn bị.”

An Ninh rất là nghe không rõ Chung Văn Thanh và bác sĩ đang nói cái gì, trong đầu tất cả đều là ba đứa nhỏ.

Ba đứa!

Cô tưởng hai đứa đã rất lợi hại rồi, kết quả có thể là ba đứa.

Vừa nghĩ đến ba củ cải nhỏ vây quanh bên người cô xoay tròn, không biết là nên vui vẻ, hay là nên buồn bã.

Cái này... Chu Thời Huân có chút lợi hại nha.

Chung Văn Thanh tiêu hóa một hồi tin tức vui vẻ này, đỡ An Ninh đi ra ngoài, lúc này càng là cảm thấy An Ninh là một vật phẩm dễ vỡ.

Chu Thời Huân vẫn chờ ở ngoài cửa, nhìn hai người đi ra tư thế cứng ngắc lại kỳ quái, biểu cảm càng là kỳ quái.

Không nói được là vui vẻ hay là kích động.

Anh ấy vội vàng đi qua đỡ An Ninh bên khác: “Bác sĩ nói thế nào?”

An Ninh suy nghĩ một chút, tận lực dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói: “Bác sĩ nói có thể là ba đứa.”

Chu Thời Huân trực tiếp sửng sờ ở tại chỗ, nửa ngày cũng không có phản ứng.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.