Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 75
Cập nhật lúc: 27/12/2025 14:18
Thịnh An Ninh thấy vẻ mặt Chu Triều Dương lo lắng không giống giả vờ, cô cũng ngồi xổm xuống giúp em ấy sắp xếp đồ đạc: “Em đừng vội, nghĩ kỹ xem có phải đã đựng trong cái túi xách này không.”
Chu Triều Dương lục lọi đến mức sắp khóc, trong cuốn nhật ký không chỉ có ảnh mà còn có phong thư cuối cùng anh hai viết cho cô, cô đỏ mắt nhìn Thịnh An Ninh: “Hôm qua tôi đã để nó trong cái túi này rồi.”
Bỗng dưng cô nhớ ra có lẽ mình đã quên nó trong phòng ở Thị Nhất Chiêu, cô bật dậy: “Làm phiền cô trông đồ giúp tôi một chút, tôi quay về tìm xem sao.”
Cô ấy chẳng đợi Thịnh An Ninh nói gì, đã vội vàng chạy đi mất.
Thịnh An Ninh đành chịu, giúp cô ấy nhét đồ đạc vào túi xách, xách túi đi sang một bên ngồi chờ.
Chờ gần hai tiếng đồng hồ, Chu Triều Dương mồ hôi nhễ nhại quay về, vành mắt đỏ hoe: “Xong rồi, không tìm thấy, không biết làm mất ở đâu nữa.”
Nói rồi, cô ấy hơi chán nản ngồi xuống bên cạnh Thịnh An Ninh.
Lòng hiếu kỳ của Thịnh An Ninh giờ đã hoàn toàn bị khơi dậy, không nhìn thấy tấm ảnh cô cũng thấy sốt ruột: “Em nghĩ kỹ lại xem, em có đi cùng người khác không, hay là chỉ có một mình em thôi?”
Chu Triều Dương vỗ trán một cái: “Có, anh cả tôi! Tôi ở cùng với anh cả, anh ấy có nhìn thấy cuốn nhật ký của tôi, nhưng anh ấy lấy nhật ký của tôi làm gì chứ?”
Thịnh An Ninh đã bị tình tiết "chồn hoang đổi Thái t.ử" tẩy não, thấy ai cũng nghi ngờ được: “Anh cả em à? Anh ấy cũng rất giống chồng tôi sao?”
Chu Triều Dương thành thật lắc đầu: “Không giống, anh cả tôi trông khá bình thường, không đẹp trai bằng anh hai tôi. Đừng thấy hai người là sinh đôi, ra ngoài không ai tin đâu.”
Trong lòng Thịnh An Ninh đã có một suy nghĩ vô cùng táo bạo: “Anh cả em trông thế nào chứ, nhìn em xinh đẹp thế này, anh cả em dù bình thường thì cũng bình thường đến mức nào?”
Chu Triều Dương vẫn lắc đầu: “Mẹ tôi nói anh cả tôi giống người bên nhà ông ngoại, còn tôi, anh hai và chị tôi thì giống cô tôi và bố tôi.”
Thịnh An Ninh không nói nữa, chỉ chăm chú đ.á.n.h giá Chu Triều Dương, muốn tìm ra điểm nào đó trên khuôn mặt cô ấy hơi giống Chu Thời Huân.
Nhìn hồi lâu, hình như cũng không có.
Chu Triều Dương bực bội đến mức muốn khóc: “Trong cuốn nhật ký không chỉ có ảnh, mà còn có phong thư cuối cùng anh hai viết cho tôi.”
Thịnh An Ninh nhìn dáng vẻ Chu Triều Dương: “Anh hai em đâu?”
Chu Triều Dương lập tức vỡ òa, sụt sùi khóc, đưa tay lau nước mắt: “Hy sinh rồi, không lâu sau khi anh ấy viết phong thư cuối cùng cho tôi thì anh ấy hy sinh. Anh ấy bảo tôi phải học tập thật tốt, nhất định phải trở thành người có ích cho xã hội.”
Thịnh An Ninh nhìn Chu Triều Dương khóc nhè, cũng không biết khuyên thế nào, càng không ngờ người đàn ông giống Chu Thời Huân kia đã không còn nữa.
Hèn chi Chu Triều Dương thấy Chu Thời Huân lại kích động như vậy.
Đợi Chu Triều Dương bình tĩnh lại một chút, Thịnh An Ninh bắt đầu dò hỏi.
Nhờ sự thông minh của mình, Thịnh An Ninh đã khéo léo moi được không ít thông tin hữu ích từ Chu Triều Dương: Bố mẹ làm gì, trong nhà có mấy đứa con.
Bố là Chu Nam Quang, sau khi giải ngũ đã được mời về làm giáo viên tại học viện quân sự, mẹ là Chung Văn Thanh, nghỉ hưu ở nhà rảnh rỗi.
Anh cả Chu Lục Minh đi làm ở Cục Lưu trữ Bắc Kinh, anh hai Chu Loan Thành đã hy sinh, chị gái Chu Bắc Khuynh là giáo viên đại học.
Nhưng ông nội Chu Song Lộc lại là người lập được chiến công hiển hách, địa vị cực kỳ cao.
Tóm lại một câu, gia đình này trông có vẻ bình thường, nhưng lại vô cùng khó lường.
Thịnh An Ninh bây giờ chỉ muốn biết anh cả mà Chu Triều Dương nhắc đến trông như thế nào, nhưng hỏi thẳng thì không tiện, cô nhíu mày bắt đầu suy nghĩ. Trời ơi, tình tiết nhận người thân cẩu huyết này sắp xuất hiện rồi.
Cuối cùng cô cân nhắc một chút rồi hỏi Chu Triều Dương: “Sinh nhật anh hai em là khi nào?”
Chu Triều Dương nói ra một ngày, Thịnh An Ninh suýt nữa nhảy dựng lên, quả nhiên y như Chu Thời Huân, thôi được rồi, không cần hỏi nữa.
Tám chín phần mười đây chính là gia đình thật sự của Chu Thời Huân.
Chu Triều Dương thấy Thịnh An Ninh cứ mãi chìm vào suy tư, cô ấy dụi mắt: “Mẹ tôi vì anh hai tôi hy sinh nên tinh thần luôn không tốt, tóc cũng bạc hết rồi.”
Thịnh An Ninh qua loa an ủi: “Đúng vậy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đặt lên người ai cũng chịu không nổi.”
Bất tri bất giác nói chuyện với Chu Triều Dương đến chạng vạng, cô bảo cô ấy nhanh ch.óng đi nghỉ ngơi, còn cô thì phải đi bệnh viện một chuyến.
Chu Triều Dương vẫn rất thích nói chuyện phiếm với Thịnh An Ninh, đã nói hết những lời nghẹn trong lòng mấy năm nay, hơn nữa có thể nhìn thấy người giống Nhị Ca, trong lòng cũng có chút an ủi.
Cô ấy dụi dụi mắt, xách đồ lên lầu.
Thịnh An Ninh có chút hưng phấn đi bệnh viện, chuyện này thật sự quá trùng hợp, Tống Tu Ngôn lại còn quen biết Chu Triều Dương, vậy thì điều tra sẽ rất nhanh.
Rất nhanh có thể trình diễn một màn hình ảnh cảm động người thân đoàn tụ.
Chính là Chu Thời Huân sau khi nghe lời Thịnh An Ninh nói, phản ứng rất bình thản, ngược lại Tống Tu Ngôn kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn, có chút không thể tin được: “Sẽ không chứ? Chu Triều Dương nói Chu Loan Thành lớn lên giống lão Chu?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Tôi lừa cậu làm gì, nói lại, cậu chưa từng gặp Nhị Ca cô ấy sao? Không biết có giống không?”
Tống Tu Ngôn lắc đầu: “Tôi thật sự chưa từng gặp, ở hơi xa, cũng kém hai tuổi, căn bản không chơi cùng nhau, hơn nữa Chu Loan Thành là người cực kỳ ưu tú, chính là hảo hài t.ử nhà người ta, cũng không chơi với chúng tôi.”
Sau đó lại có chút không thể tin được nhìn Thịnh An Ninh: “Lời cô nói sẽ không phải là thật chứ?”
Thịnh An Ninh cho rằng sẽ không sai: “Rõ ràng như vậy rồi, hơn nữa cậu có thể tìm người điều tra Chu Lục Minh gần đây có ra cửa không.”
Tống Tu Ngôn cảm thấy Thịnh An Ninh nói không sai, vỗ bả vai Chu Thời Huân: “Nếu là thật, không ngờ cậu lại là đứa nhỏ nhà Chu gia, thảo nào lợi hại như vậy, gien nhà Chu gia tương đối lợi hại.”
Chu Thời Huân liếc mắt một cái: “Vô vị.”
Về thân thế, anh ta tuyệt không quan tâm, dù sao cũng gần ba mươi tuổi rồi, có hay không có cha mẹ cũng như nhau.
Có thể là từ nhỏ chưa từng được đến sự yêu thương của gia đình, cũng chưa hưởng thụ qua sự ấm áp của gia đình, cho nên cũng không khao khát.
Thịnh An Ninh nhìn vẻ mặt của Chu Thời Huân, có thể đoán ra tâm tình anh ta thật sự giống vẻ mặt của anh ta, không chút gợn sóng, đột nhiên có chút đau lòng cho anh ta, nhất định là chưa từng hưởng thụ qua ấm áp, mới có thể trở nên không khao khát.
Tống Tu Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng ra: “Chúng ta quả thực là nhà tiên tri, lại đoán chuẩn như vậy sao?”
Thịnh An Ninh hảo tâm nhắc nhở cậu ta: “Là tôi đoán, không phải cậu.”
Tống Tu Ngôn không tính toán: “Được được được, coi như là cô đoán, không ngờ lại đoán chuẩn như vậy, không được, tôi phải nhanh ch.óng đi tìm một chỗ gọi điện thoại, từ từ hỏi cho rõ ràng.”
Nói xong có chút hưng phấn chạy đi ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng là hắn tìm được người nhà.
Đợi Tống Tu Ngôn rời đi, Thịnh An Ninh nghĩ một chút: “Anh thật sự không kích động sao?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Cũng có chút kinh ngạc.”
Tam Thúc Công ở một bên nghe rõ ràng, lúc này cũng là thập phần chấn kinh, cuối cùng cũng đến lượt ông có thể chen lời rồi: “Nói như vậy, tôi nhớ ra một sự kiện, chính là năm đó trước khi Trường Tỏa sinh ra, có một con dâu làm quan ở trong thôn dưỡng thương, hình như cũng là một phụ nữ mang thai.”
Thịnh An Ninh có chút kích động chọc chọc bả vai Chu Thời Huân: “Nhìn nhìn nhìn, cái này có thể là mẹ ruột của anh.”
--------------------
