Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 96: Giữa Người Thân Không Có Tính Toán

Cập nhật lúc: 27/12/2025 14:22

Tống Tu Ngôn cũng có chút kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao? Phó phòng Trương đó tên đầy đủ là gì?"

"Trương Trung Nghĩa, cũng là người Kinh thị, ba năm trước đây đã tham gia chiến dịch C cùng Chu Lục Minh. Lúc đó tôi cũng ở đó, chỉ là không thuộc cùng một quân khu, nên không gặp mặt."

Tống Tu Ngôn lại hiểu được Chu Thời Huân nói như vậy nhất định có ý khác: "Sao, anh sẽ không nghi ngờ Chu Lục Minh đã muốn hại anh từ lúc đó? Hoặc là lúc đó đã biết thân thế của anh rồi? Nếu là như vậy, lòng người này đủ âm độc đấy."

Nghĩ lại thì thấy bất đúng: "Chu Lục Minh tư chất bình thường, sau khi xuất ngũ trở về cũng chia vào một đơn vị rất nhàn rỗi. Nếu anh ta thật sự thông minh như vậy, sẽ không đến một đơn vị tệ như thế."

Chu Thời Huân lại không nghĩ như vậy: "Bất quá chỉ là màu sắc bảo vệ thôi, làm cho những người xung quanh giảm bớt cảnh giác."

Tống Tu Ngôn nghĩ cũng có lý: "Vậy anh quyết định làm thế nào?"

Không đợi Chu Thời Huân mở miệng, cửa văn phòng bị gõ, sau đó Chu Triều Dương cười đi vào: "Anh cả, em nghe nói anh trở về, nên qua nhìn một chút. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm không? Nghe nói giữa trưa hôm nay nhà ăn hầm thịt, em đi giúp anh lấy một phần."

Tống Tu Ngôn buồn cười nhìn Chu Triều Dương, cô ấy thật sự không coi mình là người ngoài, đối với Chu Thời Huân cũng không có bất kỳ cảm giác xa cách nào, giống như chưa từng chia xa.

Chu Thời Huân cũng có chút đau đầu: "Không cần."

Chu Triều Dương chỉ coi Chu Thời Huân đang khách khí: "Không sao không sao, chỗ em rất tiện, chú nhà ăn đều cảm thấy em ăn không đủ, mỗi lần lấy cơm đều sợ em không đủ ăn, lấy thêm cho em đấy."

Tống Tu Ngôn vui vẻ: "Cô lại không thấy khách khí, bây giờ là nghỉ trưa sao? Cô đã chạy qua đây."

Chu Triều Dương liếc mắt một cái: "Cần anh quản sao."

Sau đó lại nhìn Chu Thời Huân với vẻ lấy lòng: "Anh cả, anh đi thành phố sao? Có phải nhìn chị dâu đi? Anh đi nhìn chị dâu có mang theo quà không?"

Chu Thời Huân nhíu mày nhìn Chu Triều Dương, đứa nhỏ này thật tại quá ồn ào.

Chu Triều Dương lại không một chút tự giác nào: "Anh cả, sau này anh đi nhìn chị dâu ni, nhất định phải mua chút quà, cho dù là hoa dại ven đường cũng có thể hái một phen, cô nương nhà đều thích lãng mạn. Sau đó đi thành phố dẫn chị dâu nhìn điện ảnh, đi đến Bách hóa đại lâu mua đồ."

Cô ấy, người cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, vắt óc lôi kéo làm quen với Chu Thời Huân: "Còn nữa, nếu anh không có tiền, em có tiền. Những năm này em đã tiết kiệm không ít tiền đấy."

Chu Thời Huân không lên tiếng, nhưng lại nghe toàn bộ lời Chu Triều Dương nói.

Tống Tu Ngôn ở một bên cười nhạo: "Cô gọi Anh cả Anh cả nghe thân thiết ghê, đừng quên, Chu Lục Minh cũng là anh cả ngươi."

Chu Triều Dương sửng sốt một chút: "Cái này có quan hệ gì sao? Tôi hô anh cả ruột của tôi, nếu anh ta không vui tôi cũng không có biện pháp, dù sao tôi đã hô anh ta hai mươi lăm năm Anh cả, bây giờ nên hô anh cả ruột rồi chứ, làm người cần phải giảng đạo lý, có phải không?"

Tống Tu Ngôn giơ ngón tay cái: "Nghĩ hay lắm."

Vòng não cổ quái này, cũng chỉ có Chu Triều Dương mới có thể nghĩ ra.

Chu Triều Dương hừ một tiếng, lại đi vây quanh Chu Thời Huân: "Anh cả, Anh cả, tôi qua vài ngày có lẽ đi thành phố, anh có cái gì mang cho chị dâu không? Buổi trưa cùng nhau ăn cơm a, chúng ta bây giờ nhanh đi, nếu không một hồi không có thịt nữa."

Chu Thời Huân bị làm cho đau đầu: "Cô đi ra ngoài trước, tôi còn một chút công việc trong tay, bận xong rồi lại đi ăn cơm."

Chu Triều Dương lập tức nhu thuận gật đầu: "Anh cả anh bận trước, em đi giúp anh lấy cơm tốt, một hồi anh đến nhà ăn tìm em là được."

Nói xong vui vẻ rời đi, tuyệt không vì Chu Thời Huân lạnh mặt mà cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là sau khi nghe nói về những chuyện Chu Thời Huân gặp phải từ nhỏ, cô ấy hận đến c.ắ.n răng, chỉ trách Chung Văn Thanh đi đến thôn Hà Loan không mang theo cô ấy, bằng không cô ấy nhất định sẽ đ.á.n.h Chu Quế Hoa đến mức bò lết tìm răng.

Cho nên, cô ấy cảm thấy anh cả không để ý đến mình cũng là điều nên làm. Nhị Ca đã nói, giữa người thân không có tính toán, cũng không cần phải tính toán được mất, chỉ cần làm điều mình muốn là được.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn đối xử tốt với anh cả.

Tống Tu Ngôn nhìn Chu Triều Dương nhảy nhót đi ra ngoài, không thể không khen một câu: “Không ngờ Chu Triều Dương còn khá hiểu lí lẽ.”

Chu Thời Huân không lên tiếng, hiếm khi có lúc tư tưởng xao nhãng, trong đầu vẫn nghĩ lời của Chu Triều Dương, lần sau đi thành phố có nên mua chút gì cho Thịnh An Ninh không?

……

Thịnh An Ninh hai ngày nay cũng khá bận, sau khi viết một phong thư tự giới thiệu bằng tiếng Anh thì gửi đi, sau đó chỉ chờ đối phương có thể hồi âm.

Các khóa học ban ngày cũng rất căng thẳng, ba tháng học tóm tắt những thứ cô đã học vài năm ở đại học, như thể nuốt chửng cả quả táo, nhồi nhét rất nhiều thứ vào.

Chỉ riêng việc bắt mạch nghe chẩn này, dù sao bây giờ xem bệnh không có khả năng cung cấp cho cô các loại số liệu xét nghiệm, dựa vào số liệu để nhìn xem rốt cuộc chỗ nào ra vấn đề.

Tất cả đều là dựa vào bắt mạch, nghe âm phổi, xem rêu lưỡi để phán đoán bệnh căn, hoặc là bộ phận nào của cơ thể đã xảy ra vấn đề.

Điều này đối với Thịnh An Ninh, người đã quen cầm d.a.o mổ, mà nói cũng là một thách thức, càng bội phục các bác sĩ thời điểm này.

Đứa nhỏ của An Tú Ngọc đến tối vẫn khóc, mỗi tối luôn phải khóc khoảng hai ba giờ, Thịnh An Ninh tìm thời gian ngủ, lúc đứa nhỏ khóc, cô cầm sách vở ra sân, dưới ánh đèn đường mà đọc sách.

Cô không rõ, tại sao An Tú Ngọc lại không nghe lời bác sĩ chứ? Ban ngày bế đứa nhỏ đi phơi nắng một chút, ngày thường bổ sung một chút dinh dưỡng.

Bệnh viện cũng có loại t.h.u.ố.c viên vitamin đó, còn khá rẻ, mua cho đứa nhỏ ăn đi chứ.

An Tú Ngọc thì không, còn đặc biệt có lý luận của riêng mình, t.h.u.ố.c nào cũng có độc tính, đứa nhỏ của cô ấy không có bất luận vấn đề gì, chờ lớn hơn một chút sẽ tốt hơn.

Thịnh An Ninh ngồi dưới ánh đèn đường nhớ lại thì than thở, gãi gãi đầu, cách lần trước gặp Chu Thời Huân đã năm ngày rồi, cô có nên tìm một thời gian trở về nhìn xem không?

Thời tiết đã ấm áp, cây cối trên phố đã chuyển sang màu xanh, rút ra những chồi non mềm mại.

Thỉnh thoảng vài cây hoa mơ núi bên vệ đường cũng lặng lẽ nở.

Thịnh An Ninh đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây, ăn bánh màn thầu ngũ cốc, cải thảo hầm không có dầu mỡ đều không phải là vấn đề, cũng sẽ không vì không kiếm được tiền mà lo lắng, bởi vì những người xung quanh đều mang một vẻ rất thỏa mãn, lại tràn đầy tinh thần sung mãn, sức sống.

Khác biệt với việc những người sau này bận rộn đến mức ngay cả tan tầm bình thường cũng là một loại hy vọng xa vời, các loại tiết tấu nhanh đè ép khiến người ta không thở nổi, khó trách những người luôn hồi ức các loại chuyện lúc còn nhỏ.

Thời điểm này tuy nghèo một chút, nhưng thật sự vui vẻ nha.

Thịnh An Ninh cũng bị thái độ này lây nhiễm, mỗi ngày tinh thần đều rất đầy đủ, tính toán ngày nào đó có thể nhận được hồi âm, cũng tính toán ngày nào đó có thể nghỉ ngơi, cô trở về nhìn Chu Thời Huân.

Nửa tháng sau khi khai giảng, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi lần đầu tiên.

An Tú Vân cũng thu dọn đồ đạc cõng đứa nhỏ về nhà, Lý Quế Linh còn nhiệt tình đưa An Tú Vân đi bến xe. Nhìn Thịnh An Ninh cũng xách đồ đi bến xe, còn có chút tò mò: “Cô đi đâu? Tôi còn không biết nhà chồng cô ở đâu nữa.”

Thịnh An Ninh cũng không để ý: “Hồng Kỳ Trấn.”

Lý Quế Linh “à” một tiếng: “Sao cô lại gả đến cái địa phương hẻo lánh như vậy.”

Long Bắc Thị có bảy thành phố cấp huyện, Hồng Kỳ Trấn là ở trong núi của một thành phố cấp huyện nghèo nhất, bởi vì ở trong khe núi, lại quanh năm hạn hán ít mưa, là khe núi nghèo thật sự.

Thịnh An Ninh cũng không giải thích Chu Thời Huân làm gì, chỉ là dùng lớp filter rất dày mà khen: “Tôi cảm thấy Hồng Kỳ Trấn khá tốt.”

Ba người vừa nói chuyện vừa đến trạm xe, điều khiến Thịnh An Ninh ngoài ý muốn là, lại gặp Chung Văn Thanh ở cửa trạm xe, cùng với một người đàn ông trung niên nho nhã lỗi lạc.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.