Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian - Chương 55
Cập nhật lúc: 18/09/2025 13:40
Mấy căn nhà của Ủy ban huyện ngày trước chắc chắn được gìn giữ cẩn thận, nếu có bán lại với giá cao, anh cũng sẽ mua cho bằng được.
Vả lại, khu nhà Ủy ban huyện cũ cũng rất gần nhà họ Trương chúng ta.
“Đúng là còn có chỗ ở.” Trương Kiến Lâm nói: “Có một khoảng sân nhỏ trên con phố Hòe Hoa, chếch đối diện với Ủy ban huyện. Khoảng sân vuông vắn, không lớn lắm, vốn dùng để cất giữ hồ sơ, nhưng hồi đầu năm nay hồ sơ đã được chuyển hết về phố Đại Nam, nên mấy căn nhà ở đó đều đang để trống.”
Căn nhà trên phố Hòe Hoa ấy vốn dĩ thuộc về một ông địa chủ nhỏ, sau này nhà đó tuyệt tự, nên căn nhà cứ đổi tay qua lại, rồi chẳng hiểu sao lại thành phòng lưu trữ hồ sơ.
Căn nhà đó được giữ gìn rất tốt, hồi mới rao bán, nhiều người muốn mua lắm, nhưng giá cao quá nên không ai dám động tới.
“Giờ vẫn còn bỏ trống đấy thôi.”
“Hồi mới rao bán, nhiều người dò la hỏi han lắm, nhưng sau đó nghe tin Ủy ban huyện bên kia sắp sửa xây khu nhà ở mới thì bớt đi hẳn. Rồi lại có lời đồn là đang bàn bạc nhượng lại khoảng sân này cho trường học, nhưng đến giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”
Giang Minh Ngạn động lòng: “Mai tan ca, anh đưa em đi xem nhé.”
“Được thôi.” Trương Kiến Lâm nói: “Thật ra nếu hai đứa kết duyên, gia đình mình cũng chẳng ý kiến gì đâu. Bố mẹ đã nói rồi, cho dù em gái có đi lấy chồng thì vẫn sẽ giữ lại phòng cho nó. Nhà cậu cũng giữ lại một căn phòng cho mẹ, đó là thông lệ xưa nay rồi.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Nếu có thể sống ở nơi rộng rãi, thoải mái một chút, thì đương nhiên là càng tốt hơn rồi.
Cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Trần Lệ Phương khẽ khàng gõ cửa phòng con gái.
Trương Huệ đã sớm đoán được mẹ sẽ đến nên mở cửa đón bà vào.
Cửa vừa đóng lại, Trần Lệ Phương hết sức phấn khích: “Cậu con bảo con đào được nhân sâm trên núi Tiểu Thanh Sơn à?”
“Dạ, đào được kha khá ạ.”
“Chà, đào được ba củ đúng là chẳng ít chút nào, còn hai củ kia đâu rồi?”
“Ở đằng kia ạ.” Trương Huệ chỉ vào cái túi vải đặt trong góc.
“Ối giời, sao con lại tùy tiện vứt vật quý giá như thế xuống đất thế kia hả?” Trần Lệ Phương xót ruột không thôi.
“Còn tươi rói ạ, có cần phơi khô để bảo quản không hả mẹ?”
“Ừm.”
“Mẹ mang đi rửa đã, mấy bữa nay có khách khứa, con cứ phơi trên bệ cửa sổ phòng con đấy nhé. Con để ý một chút, đừng để rớt xuống lầu, mất toi củ nhân sâm to như thế thì mẹ tiếc đứt ruột mất.”
Trương Huệ chỉ im lặng, trong tay cô vẫn còn giấu cả một mớ.
“Mẹ cứ đi ngủ đi ạ, con rửa cho.”
“Để mẹ rửa cho, tay chân con vụng về lắm, lỡ làm gãy rễ nhân sâm thì phí của giời. Nghe nói nhân sâm còn nguyên vẹn thì mới có giá trị cao nhất.”
Trần Lệ Phương không cho Trương Huệ đụng tay vào, bà trực tiếp xuống bếp rửa sạch nhân sâm rồi mang vào.
“Mẹ bỏ vào cái rổ, để trên bàn cho ráo nước, sáng mai con dậy nhớ đặt lên bệ cửa sổ đấy nhé.”
“Con biết rồi ạ.”
Trần Lệ Phương lau khô tay, ngồi xuống mép giường: “Con thấy ông bà nội của Giang Minh Ngạn thế nào?”
Thế nào à? Trương Huệ ngồi ở mép giường, rồi khẽ nằm xuống: “Con thấy ông bà anh ấy hiền lành lắm, tính tình lại cực kỳ hòa nhã.”
Trần Lệ Phương gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Nhà có bậc trưởng bối như thế thì bầu không khí trong nhà sẽ ấm êm lắm.
Chiều nay lúc con và Giang Minh Ngạn ra ngoài mua sắm, bà nội của thằng bé đã nói chuyện với mẹ về công việc của nó. Bà bảo mọi chuyện đều phải tùy vào ý nó, nếu nó muốn ở lại huyện Vân Đỉnh thì cứ ở lại huyện Vân Đỉnh.”
Trần Lệ Phương lặng im một lúc rồi lại nói: “Ông nội thằng bé bảo, nước chảy chỗ trũng người đi chỗ cao, vì tương lai của hai đứa, ông ấy khuyên nên chờ Giang Minh Ngạn hết ba năm điều chuyển công tác rồi hãy chuyển về thủ đô là hay nhất. Con học hành giỏi giang như vậy, đừng nói làm giáo viên tiểu học, lên cấp hai mà làm cô giáo cũng thừa sức.”
Trần Lệ Phương cười tươi rói: “Con gái ông xưởng trưởng thì sao chứ, chẳng phải cũng chỉ biết quẩn quanh trong cái huyện Vân Đỉnh bé tí này thôi sao, toàn là dựa dẫm vào gia đình. Con gái mẹ còn có thể đến tận thủ đô mà làm giáo viên ấy chứ!”
Trần Lệ Phương không hề đả động gì đến mối quan hệ giữa Chu Chấn với nhà họ Viên, nhưng những lời ra tiếng vào của thiên hạ cứ chực giẫm đạp lên con gái bà, khiến bà thấy trong lòng bực bội không thôi.