Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 228

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:07

Hôm ấy, Vân Sương dắt theo vợ chồng Đổng thợ mộc đến xem đất. Trên đường, gặp vài người quen, họ dừng lại bắt chuyện. Cô cũng chẳng giấu giếm gì. Chuyện đã rồi, còn ngại ngần chi nữa?

Người ta nghe kể xong thì lắc đầu cảm thán, mắt sáng như sao: "Cái cô Vân Sương ấy, đúng là gan to bằng trời! Một ván bài xấu thế mà lật ngược được, không phải người thường đâu!"

Khi về đến nhà họ Liễu, mấy đứa nhỏ thấy người lạ thì không dám hỏi han gì nhiều, lễ phép chào một tiếng rồi chạy tót vào xem thỏ. Từ lâu mẹ chúng đã dặn: "Chuyện thỏ thóc là tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài. Người ta mà biết thì thể nào cũng rình mò, dòm ngó."

Hứa Tri Lễ còn nhỏ, nhưng ghi nhớ lời mẹ như khắc vào tim, cứ nghe ai nhắc đến chuồng trại là mắt cậu ta lo lắng hẳn. Có chút gì đó như là sợ.

Ba người lớn đi thẳng ra sân sau. Đại Tráng nghe tiếng chủ nhân dắt người tới thì chỉ sủa hai tiếng lấy lệ, rồi cụp đuôi quay đi như chẳng thèm để tâm.

"Đại ca, anh xem chỗ này đi. Em tính bắt đầu dựng từ góc này, làm hết cả khu luôn." – Vân Sương chỉ tay về phía mảnh đất cách nhà vệ sinh một quãng, vừa nói vừa hình dung trong đầu.

Bác Đống nheo mắt nhìn kỹ: “Chỗ này khá đấy. Nhưng rộng thế này, em định nuôi bao nhiêu gà?”

"Không chỉ gà đâu anh. Em còn định dựng mấy chuồng thỏ nữa. Sau này mà ổn thì mở rộng thêm."

Nghe đến chuyện nuôi thỏ, bác Đống hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm. Ông là người làm nghề lâu năm, biết điều, không phải ai thuê cũng hỏi chuyện nhà người ta.

"Em gái, chuồng thỏ không phải cứ dựng khung là xong. Nếu em tin anh, để anh lo toàn bộ phần thiết kế và xây dựng. Làm cho ra dáng, cho chắc chắn."

"Thế thì tốt quá. Em cũng đang cần người có kinh nghiệm."

"Ừ, anh tính sơ qua rồi. Công việc này phải mất từ ba đến năm ngày. Chuồng thỏ thì nên làm bằng gỗ, nhưng bên ngoài phải rào lưới sắt, cửa cũng dùng lưới, phần trên bịt kín bằng bùn trộn gạch để giữ nhiệt. Em nên chia thành từng ô riêng biệt. Làm kỹ thế thì tốn kha khá, chắc cũng mất khoảng năm mươi đồng."

Nghe tới đó, Vân Sương hơi khựng lại. Năm mươi đồng đâu phải con số nhỏ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm chuồng mà sơ sài thì sau này hỏng hóc, bệnh dịch, còn tốn gấp đôi.

"Được rồi, em biết rồi. Anh chuẩn bị sẵn đi, khi nào sẵn sàng thì báo em một tiếng."

"Yên tâm đi. Anh gọi thêm hai người nữa, làm một mạch cho xong."

Cả hai người trò chuyện rất hợp ý. Vân Sương thấy nhẹ nhõm hẳn, như trút được tảng đá đè nặng trên ngực.

Thợ mộc thì cần có nguyên vật liệu. Đổng thợ mộc nói trong một hai ngày sẽ chuyển đồ tới. Cũng tiện thể thống nhất luôn: đến bữa ai nấy tự về nhà ăn cơm, không phiền gì nhau, chỉ cần chuẩn bị ít nước uống là được.

Vừa tiễn mấy người thợ về, bà Ba đã thủng thẳng đi đến, tay còn cầm cái nón lá rách mép.

"Bà Ba! Mau vào nhà nghỉ chút đã ạ!"

"Vân Sương, cháu gọi chú Đống đến làm gì thế?"

"Dạ, cháu định dựng cái ổ gà, cháu không rành nên mới nhờ bác ấy xem giúp."

"Trời đất, cần gì người ngoài? Ông Ba nhà ta rảnh rỗi, kêu một tiếng là ông ấy làm ngay!"

Vân Sương cười dịu dàng, không muốn từ chối phũ phàng nhưng cũng không thể nhận. "Bà Ba, cháu biết hai bác thương cháu, nhưng việc này cháu đã bàn bạc xong xuôi rồi ạ. Đã nhờ người thì không nên thay đổi nữa."

Cô không thể cứ mãi dựa dẫm vào hai người ấy được. Sau này nếu khấm khá, nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng.

"Con bé này... Biết suy nghĩ là tốt! Mà nè, ta còn một chuyện muốn nói với cháu."

"Chuyện gì vậy bà? Bà nói đi, cháu nghe đây."

Vân Sương rót cho bà ly nước chè nóng, đặt nhẹ trước mặt.

"Đại ca cháu với đại tẩu sắp phải đi công tác dài ngày. Chưa biết bao giờ mới về. Ta với ông Ba phải qua trông hai đứa nhỏ."

Nghe vậy, cô khẽ chau mày. Con trai họ từng nhập ngũ, sau chuyển ngành làm nghiên cứu. Nghe nói vợ chồng đều làm bên địa chất gì đó, cô cũng không rõ lắm.

"Thế... hai bác định đi khi nào ạ?"

"Chắc vài hôm nữa."

"Bà Ba, vậy hai bác đi rồi... nhà ai trông?"

"Cháu đấy, Vân Sương ạ. Cháu trông nhà giúp bác nhé? Nếu cháu muốn trồng rau trong sân thì cứ trồng. Nhà còn khối hạt giống, lát bác mang sang cho."

Đến đây thì Vân Sương không khỏi xúc động. Ở thời buổi này, để người khác tùy ý trồng rau trong sân nhà mình – đấy không còn là chuyện nhờ vả, mà là mối thâm giao gắn bó m.á.u thịt.

"Bác gái, vậy... khi nào bác quay về? Nếu cháu trồng xong mà bác về lại, sợ không tiện."

"Ôi chao, lâu lắm mới về. Sân để trống cũng uổng. Lát bác đưa cháu chìa khóa."

Bà Ba ngừng một chút rồi nói thêm:

"Còn tám mẫu ruộng của nhà bác nữa. Gần sát bên ruộng nhà cháu. Cháu cứ trồng, đến vụ nộp công lương là được rồi."

Nghe đến đây, Vân Sương liền lắc đầu:

"Không được đâu bác. Nếu cháu trồng, ngoài công lương, cháu nhất định phải gửi bác ít tiền gọi là."

"Ôi trời đất, khách sáo gì tầm này nữa! Năm nay thôi, sang năm ta về rồi. Cháu giúp được bác là quý lắm rồi."

Thật vậy.

Nhà cô hiện có mười hai mẫu ruộng phẳng, hai mảnh ruộng bậc thang. Giờ có thêm tám mẫu của bác Ba, vị chi là hai mươi mẫu đất.

Với sản lượng bình thường, sau khi nộp công lương thì ít nhất giữ lại được một nửa. Đã vậy, đất đai đều gần nhau, thuận tiện đủ đường.

"Bác Ba... cháu... cháu thật không biết nói gì cho phải..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.