Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 234
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:07
Ôi trời, rõ ràng là thấy Vân Sương dễ bắt nạt nên mới dồn cô vào chỗ khó. Chẳng lẽ trông cô giống quả hồng mềm, ai muốn bóp là bóp?
"Nó là cháu gái em hả?"
Câu hỏi vừa dứt, Kiều Dịch Khất đã nở nụ cười lạnh, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
"Không quen."
Đứng bên cạnh, Hỉ Tử cũng đã nghe ra đầu đuôi, cười mỉa:
"Trời đất, mèo má gà đồng gì cũng mon men tới nhận họ hàng với lão đại nhà tôi. Không biết tự soi gương xem mình là cái thá gì mà dám gọi đây là mợ! Đây là chị dâu tôi! Còn mợ của cô thì đang chờ ngày mai đi xem mắt kìa!"
Câu nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt Hứa Tri Vi, khiến cô ta mặt đỏ tía tai vì xấu hổ.
"Tôi có nói chuyện với anh đâu, xía vào làm gì?"
"Tôi cũng chẳng nói với cô. Cô thấy chột dạ thì mới tự nhận đấy chứ?"
Liễu Vân Sương bước ra nói:
"Hôm nay là do cô tự gây chuyện. Cô có thừa nhận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng nghe cho rõ, từ nay tránh xa nhà chúng tôi ra."
"Đi thì đi! Ai cần ở lại! Liễu Vân Sương, cứ tưởng cô là cái thứ tốt đẹp gì lắm. Cưới hỏi chẳng ra thể thống gì, không sính lễ, không ba món hồi môn, đúng là mất mặt!"
Bà cụ Hứa lúc này cũng như được châm ngòi, lập tức hếch mặt lên nói oang oang:
"Liễu Vân Sương, cô tưởng ai cũng có số may như con tôi chắc? Còn lâu! Phải biết thân biết phận, có người xứng, có người không xứng, hiểu chưa?"
Rõ ràng là kiểu đàn bà chanh chua, cũng may chỉ có Vân Sương mới trị nổi.
"Ai bảo tôi không có sính lễ? Hôn sự còn chưa tổ chức, những gì bà nói, làm sao bà biết chắc là tôi không chuẩn bị? Ba món hồi môn đã lỗi thời từ đời nào rồi. Tôi không định nói, nhưng các người đúng là không biết nhìn người."
Kiều Dịch Khất thở dài một tiếng, nhưng chưa kịp nói thêm, Vân Sương đã kéo nhẹ vạt áo anh. Khi anh nhìn sang, cô chỉ khẽ lắc đầu. Ý rằng không cần đôi co với đám người vô lý kia, phí lời lắm.
"Thế thì để xem! Tôi chờ coi hai người giỏi đến mức nào!
Lam Xuân, về thôi! Ở nhà còn nồi xương đang hầm trên bếp!"
"Phải đó, điều kiện nhà mình đâu phải ai cũng so bì được. Người mà không biết nhận mệnh, thì cả đời cũng chỉ tự làm khổ mình mà thôi!"
"Cút xéo đi, đồ quê mùa!"
Hỉ Tử giận đến mức suýt nữa phun cả nước bọt, mặt mày biểu lộ rõ sự khinh ghét.
"Gì cơ? Cậu dám nói tôi quê mùa?"
Hứa Lam Xuân trừng mắt, không tin nổi tai mình. Cô ta sống trong thị trấn, ăn mặc cũng gọi là tươm tất.
"Không nói cô thì nói ai? Mặc một thân lòe loẹt, chẳng khác nào con gà trống xổng chuồng!"
Hỉ Tử tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, lời lẽ sắc như dao.
"Cậu… cậu đúng là… không có mắt…"
Nói rồi, cô ta hậm hực bỏ đi, rõ ràng là không chịu nổi đòn công kích nhắm thẳng vào ngoại hình.
Bà cụ Hứa và Hứa Tri Vi cũng không nán lại, lập tức đuổi theo Lam Xuân.
"Xin lỗi Vân Sương, làm phiền hai người rồi."
Lý Quốc Phong tiến lên, ánh mắt hơi áy náy. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Kiều Dịch Khất, người trước mặt khí chất trầm ổn, đứng một chỗ cũng khiến người khác cảm thấy không dám xem thường.
Liễu Vân Sương có thể tìm được người như vậy, ít ra còn hơn là gắn bó với anh ta.
"Vị này là…?"
Kiều Dịch Khất chủ động hỏi, giọng tuy lịch sự nhưng chẳng giấu nổi sự lạnh nhạt.
"Đây là Lý Quốc Phong, bọn em lớn lên cùng nhau. Giờ đang giúp nhà em xây chuồng gà."
"Vậy à? Vất vả rồi."
Nụ cười của người kia ấm áp nhưng dè dặt, khiến người đối diện cũng không thể ghét nổi.
"Chuyện đáng làm thôi. Dù sao Vân Sương cũng đã trả tiền. Nhưng đúng là làm phiền hai người. Nếu chỉ vì một lời nói vớ vẩn của Hứa Lam Xuân mà khiến hai người không vui, thì lỗi là ở tôi."
Lý Quốc Phong nói chuyện khéo léo, từng câu từng chữ như ngầm khẳng định: anh ta đến làm việc, có công có trả, không liên quan đến chuyện thân quen hay không. Mấy lời Hứa Lam Xuân nói, nghe cho vui thì được, tin thì đúng là điên.
Liễu Vân Sương nghe xong, trong lòng thấy ấm áp. Người này, ít ra còn có nghĩa khí, không úp mở, không giở trò mập mờ, lại còn biết nói đỡ cho cô.
Quả nhiên, mắt nhìn người của cô vẫn còn tốt chán.
"Sao lại không tin chứ? Tôi tin Vân Sương, yên tâm đi."
Một câu nói dứt khoát của Kiều Dịch Khất, khiến không khí dịu xuống, ai nấy đều thấy nhẹ lòng.
"Vậy hai người cứ tiếp tục đi, tôi về trước. Sáng mai sẽ quay lại dọn nốt."
"Được!"
Tiễn đám người ngoài cổng đi rồi, Liễu Vân Sương mới nhẹ thở ra một hơi.
"Em cứ tưởng phải mấy hôm nữa anh mới về đấy," cô quay đầu, ánh mắt dịu lại. "Thôi vào nhà đi anh. Hỉ Tử, vào luôn đi!"
"Vâng ạ!" Hỉ Tử lễ phép đáp lời.
Mọi người cùng nhau bước vào nhà chính. Liễu Vân Sương dặn Hứa Tri Tình đi đun nước nóng rót trà, rồi quay sang khách:
"Chắc mọi người vẫn chưa ăn gì đúng không? Muốn ăn món gì, để tôi đi nấu."