Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 283
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:12
Chính sách bây giờ tốt, chỉ cần chịu khó làm ăn, cuộc sống kiểu gì cũng sẽ khá lên.
"Vân Sương, cả đội ai cũng ngưỡng mộ em đấy. Nghe nói rau em trồng bán chạy lắm, lại còn thầu tận bốn sườn núi. Giỏi giang thế này, cuộc sống sau này chắc chắn lên hương!"
Mấy hôm nay đội sản xuất rộ lên đủ kiểu lời đồn. Nào là cô gặp vận hên, lại còn yêu được người vừa giàu có vừa đẹp trai, có nhà cửa đàng hoàng trong thị trấn, chẳng mấy mà rước về làm vợ chồng.
Vân Sương cười nhạt, chẳng đáp lời mà chuyển sang chuyện khác:
"Cuộc sống của tụi mình rồi sẽ khá lên cả thôi. À chị dâu này, cái mũ rơm chị đan đẹp thật đấy, bao nhiêu tiền một cái vậy?"
Vừa nói, cô vừa tiện tay đội thử một cái mũ. Mũ rơm ở vùng này là thứ rất cần thiết—mùa hè nắng chang chang, ai đi đồng cũng phải cần.
"Vân Sương, em thích thì lấy mà đội đi, khách sáo gì tầm này, lấy tiền làm gì."
"Không được đâu chị dâu, chị cũng vất vả mới đan xong mà. Em đội cái này vừa lắm, chị đan giúp em thêm vài cái nhỏ cho tụi nhỏ nhà em nhé."
"Được chứ sao lại không được."
Liễu Vân Sương chọn lựa một hồi, lấy sáu cái mũ lớn và đặt thêm hai cái cỡ nhỏ. Ngày nào cô cũng phải cắm mặt ngoài vườn rau, nắng gió chẳng tha ai, không có mũ mà đi thì chỉ có nước chín đầu. Mua ở chợ thì dễ, nhưng mua của người quen thì vừa giúp nhau, vừa xây được tình cảm. Vợ bác Đổng cứ nằng nặc không chịu lấy tiền, nhưng cô chẳng yên tâm.
Hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng Vân Sương dúi vào tay bà ấy một tệ tròn. Tính ra vẫn còn rẻ hơn giá ngoài chợ, chứ bình thường, mỗi cái cũng phải hai hào.
"À mà này chị dâu, khi nào anh Đổng về, chị nhắn anh ấy giúp em với nhé. Em đang cần cái xe đẩy, đi bán rau mà cứ phải mượn thì bất tiện quá."
"Được rồi, em cần thế nào thì cứ nói với chị."
Thật ra lúc đầu chị dâu cũng ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ Vân Sương chưa từng ghé nhà bà. Thì ra là đến đặt xe đẩy, mà lại mua thêm cả đống mũ rơm—bà ấy tất nhiên vui như mở cờ trong bụng.
"Chị bảo anh Đổng làm to một chút, nếu kéo được thêm con gia súc thì càng tốt. Nhưng đừng to quá, bình thường em vẫn tự kéo là chính. Làm dài thêm một chút cũng được, em hay chở nhiều rau."
"Ừ, vậy đợi anh ấy về, chị bảo ảnh qua nhà em luôn. Có gì em dặn trực tiếp, truyền lời dễ sai lắm."
"Vâng, phiền chị nhé."
Liễu Vân Sương vừa dợm bước về thì Lữ Hồng Mai đã gọi giật lại:
"Khoan đã, Vân Sương, cái này cho em!"
Bà chạy vào nhà rồi mang ra một nửa giỏ sơn tra dại, dúi vào tay cô.
"Trời ơi, quả chín rồi à?"
Liễu Vân Sương vui mừng không để đâu cho hết. Đây là quả dại mọc trên núi, nhỏ hơn sơn tra thường, nhưng vị chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn. Người vùng này coi nó như của quý, chỉ mùa xuân mới có.
"Ừ, hôm qua chị vừa hái trên núi đấy, mang về cho bọn trẻ nhà em ăn."
"Chị dâu, cho em một ít thôi, nhiêu đây chắc chị phải leo núi mấy tiếng mới hái được."
"Cầm hết đi, khách sáo gì! Mà lại là cho trẻ con nữa."
Lữ Hồng Mai nói xong thì giả vờ hờn dỗi. Vân Sương đỏ mặt ngại ngùng, nhưng hiểu rõ tấm lòng bà. Hai vợ chồng bác Đổng thợ mộc trước giờ luôn tử tế với cô. Khi cô vừa ly hôn, họ không dè bỉu một câu. Đặt đồ gỗ hay mượn việc gì, cũng đều hết lòng giúp đỡ.
"Vậy thì em xin, lát nữa em sẽ mang giỏ qua trả chị."
"Không vội, đợi chị đan xong hai cái mũ rơm nhỏ kia rồi mang qua luôn."
"Vâng ạ!"
Mọi việc đã xong xuôi, Vân Sương không nán lại nữa. Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, cô biết đã bốn giờ chiều. Về đến nhà còn phải dọn dẹp, rồi chuẩn bị tưới rau.
Tưới rau không giống mấy việc khác, phải chọn giờ. Hoặc sáng sớm, hoặc lúc chiều chạng vạng. Chứ nắng đổ lửa mà ra tưới thì chẳng mấy mà say nắng. Dù miền Bắc không quá nóng, nhưng nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn, làm không khéo là đổ bệnh như chơi.
Về đến cổng, cô thấy Hứa Tri Lễ đang đứng canh ở cửa, còn Tri Tình và Tri Ý cũng vừa ra sân.
Đại Tráng thấy cô liền phóng như bay tới, hai tai vểnh lên:
"Mẹ! Mẹ về rồi! Cái gì trong sọt kia thế ạ?"
Hứa Tri Lễ tinh mắt, vừa nhìn đã thấy chiếc sọt nhỏ và mấy cái mũ rơm mẹ đeo trên tay.
"Mũ rơm mẹ mới mua. Còn đây là sơn tra dại thím Hồng Mai cho, mang vào cho các con ăn."
"Dạ vâng!"
Đúng là con nít, nghe đến quả là mắt sáng như đèn pin. Tri Tình nhận lấy mấy cái mũ rơm, chọn một cái đội ngay lên đầu.
"Tốt thật đấy! Như vậy sẽ không sợ nắng nữa rồi!"
"Mẹ ơi, sao mẹ mua nhiều đồ thế ạ?" – Hứa Tri Tình ngạc nhiên hỏi khi thấy mấy túi rau quả chất đầy xe.
"Mua nhiều một chút, để mai mốt chú Kiều với mấy người trong tổ trở về còn có cái mà ăn." – Liễu Vân Sương trả lời.