Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 298
Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:13
Sau khi dặn dò đâu vào đấy, trong lòng cô cũng nhẹ hẳn.
Hôm sau, mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch. Giao hơn một trăm cân rau cho đồn cảnh sát và nhà hàng quốc doanh, vẫn còn dư năm mươi cân, cô mang lên mỏ đá. Dù không bán hết nhanh như kỳ vọng, nhưng thu nhập cũng đủ chi tiêu hai ngày, coi như không tệ.
Đỗ Nhược Hồng được dịp theo cô đi một vòng, hai người vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Lâu rồi mới có dịp tâm tình như thế.
Về đến nhà, Vân Sương còn chưa kịp tháo nón thì đã thấy cả sân nhốn nháo. Người đứng coi đông như xem hội, mà cũng chỉ là dựng giàn dưa chuột thôi, có gì đâu mà ồn ào dữ vậy?
Đến gần mới thấy: Kiều Dịch Khất đã trở về.
Anh đứng đó, vẫn mặc bộ quần áo do chính tay cô may. Ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, như muốn nói biết bao điều. Anh vội bước ra nhận lấy chiếc xe ba gác từ tay cô, giọng nói đầy chân thành:
"Vân Sương, em vất vả rồi."
"Không sao. Mọi người về từ lúc nào vậy?"
Chưa kịp nói hết câu thì Hỉ Tử cũng chạy tới đỡ xe.
"Sáng sớm đã về rồi. Đi, tụi mình ra xem cây giống cái nào."
"Đã mang hết về rồi sao?" – cô tròn mắt ngạc nhiên, tốc độ thật không thể đùa.
"Ừ."
Dạo gần đây, Kiều Dịch Khất nhớ cô đến mất ngủ. Dù đã đi nhiều nơi, sống đủ kiểu đời, nhưng chẳng nơi đâu khiến anh có cảm giác thuộc về như ở đây. Vừa đặt chân tới huyện Tân Cùng, việc đầu tiên là tìm đường quay về bên cô.
Sân trước chất đầy cây giống, xếp ngay ngắn thành hàng. Trong hàng rào, từng bó củi đã được chuẩn bị sẵn để dựng giàn.
Lý Quốc Phong cũng đang phụ một tay, ôm cả đống củi vào sân, chặt xong lại chất lên lán.
"Trời ơi, nhiều vậy chắc cũng hơn ba nghìn cây nhỉ?"
"Ừ, đủ trồng kín mấy quả đồi luôn rồi. Nào là mơ, đào, táo tàu, lê, anh đào, mận, hải đường, cả táo tây lẫn táo ta, còn có sơn tra, óc chó, hồng nữa…"
Anh mang về gần như tất cả các loại cây ăn quả có thể trồng được ở đây.
Nếu chăm tốt, đến mùa thu thôi, cả vùng đồi sẽ ngập trong sắc quả. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng rộn ràng như mở hội.
"Vân Sương, anh tính rồi." Kiều Dịch Khất ngồi xuống bên đống đất, bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ lên đầu gối, giọng nói chắc nịch. "Đất bằng phẳng kia, chúng ta trồng thêm nho, thêm dâu tây. Chờ sau này em muốn nuôi gà, nuôi thỏ… cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Cô sững sờ, trong lòng chấn động. Người đàn ông này, không ngờ lại lo toan chu toàn đến vậy, đâu chỉ nghĩ cho hôm nay, mà cả tương lai cũng tính cả rồi.
"Được," cô mỉm cười, trong mắt lấp lánh, "em nghe anh."
Hai người ngồi sát bên nhau, nói chuyện rì rầm, quên mất còn bao nhiêu ánh mắt vây quanh. Thật giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Nhưng mà," cô chợt cau mày, "nhiều cây như vậy, phải trồng sớm thôi. Dịch Khất, hay là thuê thêm người đi."
"Ừ," anh gật đầu, ánh mắt sắc bén, "lát nữa anh với Khánh Tử sẽ đi xem tình hình. Chuyện còn lại tính sau."
"Vâng!"
Mọi việc trong nhà, cô vốn không cần phải lo lắng. Người làm việc đều là dân nhanh nhẹn, đến nơi là bắt tay vào ngay. Chỉ mới buổi sáng mà đã xong một nửa.
Giờ cơm trưa, mọi người vừa nấu nướng vừa bàn bạc. Đỗ Nhược Sao còn chạy lon ton đến giúp, lũ nhỏ thì đứng canh trước cổng, dòm dòm ngó ngó, sợ mất đi một cây ăn quả nào.
"Chị dâu, sáng nay đi giao rau, thấy sao? Có chịu được không?" Vân Sương vừa rửa rau vừa ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì đâu, Vân Sương." Người chị dâu lau mồ hôi, cười nhẹ. "So với đi làm công trước kia, việc này nhẹ nhàng hơn nhiều."
Đi đường mất công thật, nhưng cộng lại cũng chưa đến hai tiếng.
"Chị dâu," Vân Sương hạ thấp giọng, "sau này, cơ bản ngày nào em cũng phải đi giao rau. Ít nhất cho đến mùa thu. Nếu chị chịu, thì theo em, giúp một tay nhé."
Lời vừa dứt, Đỗ Nhược Hồng lập tức đứng bật dậy. Trong tay còn cầm que cời lửa, mặt mày kinh ngạc, như thể có thể nuốt trôi cả một quả trứng gà sống!
"Vân Sương! Em không lừa chị đấy chứ?"
Cô bật cười, che miệng: "Lừa chị làm gì? Em nói thật. Một ngày giao nhiều nhất hai trăm cân rau thôi, chỉ cần chị kéo xe được là được."
"Trời đất! Hai trăm cân có là gì? Năm trăm cân chị cũng kéo nổi!" Bà ta xúc động đến run cả tay, cơ hội thế này, đời nào bỏ qua!
"Vậy thì từ mai, sáng chị đến sớm hái rau, rồi đi giao. Họp chợ thì chúng ta cùng đi, còn ngày thường thì chủ yếu chị tự làm, có được không?"
"Được, tất nhiên là được rồi!" Đỗ Nhược Hồng gật như bằm tỏi. Sáng đi, trưa đã về, chẳng lỡ việc gì.
"Nhưng…" Vân Sương nhìn thẳng, nói rõ ràng, "mỗi ngày chị chỉ nhận được hai hào thôi."
"Ha!" Bà ta cười:"một hào cũng được, chị còn tính toán gì. Em đã nghĩ cho chị nhiều rồi, chị còn không biết sao?"
"Ừ, chị biết là tốt rồi." Vân Sương cười nhạt, trong lòng lại thầm răn nhắc. Cô không giống bà ta, thích mượn tình cảm để nói chuyện. Tiền nong rõ ràng, sau này mới khỏi sinh tâm tư lung tung.
Hai hào một ngày, một tháng cũng thành sáu đồng. Thời gian chưa tới ba tiếng, công việc nhẹ, nếu đưa ra ngoài, người ta còn chen nhau mà làm.
Chuyện dàn xếp xong, Kiều Dịch Khất từ ngoài trở về. Anh quét mắt nhìn qua, nhanh chóng lên tiếng:
"Vân Sương, anh thấy ổn. Mai, cứ để mấy người đó lên núi trồng cây giống. Ngoài ra… phải tìm thêm mấy đồng chí trai trẻ, tay chân nhanh nhẹn."
"Không vấn đề," cô đáp, "để em nói với Lý Quốc Phong một tiếng. Anh ấy giúp được."
Quả nhiên, đến hôm sau, đã có hai mươi người được tập hợp, ai cũng tự mang theo cuốc xẻng. Tiền công năm hào, đủ để khiến người ta hăng hái.
Sáng ấy, Vân Sương còn phải đi giao rau. Dù đã giao cho Đỗ Nhược Hồng phụ trách, cô vẫn muốn đích thân theo dõi vài chuyến. Kiều Dịch Khất lo lắng, nên nhất định để Hỉ Tử đi kéo xe.
Trên đường về, mặt trời đã lên cao, gần chín giờ sáng. Cô lại vội vàng theo mọi người lên núi. Kiều Dịch Khất chỉ huy rành rẽ, mỗi người một việc, đâu ra đấy.
Thấy cô xuất hiện, anh lập tức chạy tới, trong tay cầm một bình nước, giọng đầy lo lắng:
"Vân Sương, uống chút nước đi!"
Cô không khách sáo, cầm lấy tu một hơi. Đúng là khát cháy cổ.
"Thế nào?" Anh nhìn chằm chằm, chờ câu trả lời.
"Rất tốt." Cô gật đầu, ánh mắt rạng rỡ. "Trồng từ chân núi trước. Những cây giống này không thể để lâu. Bên này toàn anh đào, ở sườn núi hướng dương, chắc sẽ chín sớm hơn."
Anh đào – một trong số ít loại quả đỏ mọng, có thể ăn vào mùa xuân. Trong lòng cô, bỗng nhiên nghĩ đến cây sơn tra.