Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 343

Cập nhật lúc: 05/09/2025 06:17

"Phi Tuyết, em ngốc quá! Cậu ta đến một mình, em có biết trong lòng người nhà hắn nghĩ gì không? Nếu đây chỉ là ý muốn cá nhân của hắn, mà cả nhà không đồng ý, thì cho dù em có cưới, sau này cũng chẳng yên ổn nổi. Em đừng quên, nhà họ Hứa đã tan nát thế nào rồi."

Hôm qua Phi Tuyết mới nghe kể chuyện nhà đó: mẹ chồng thì ngang ngược, em chồng thì sinh sự, ba người con trai đều chẳng ra hồn, làm ăn thất bát.

Cô vội phản bác:

"Nhưng mà, Hữu Đức không giống Hứa Lam Hà. Anh ấy sẽ đứng về phía em!"

Vân Sương cười lạnh:

"Đầu óc em toàn là mấy thứ mù quáng. Đừng quên, dù gì anh ta cũng là con do cha mẹ sinh ra, nuôi lớn. Em nghĩ anh ta có thể bảo vệ em cả đời chắc? Người ta yêu nhau mãnh liệt thì bảo là vì nhau, nhưng sống lâu ngày, ai chẳng thấy phiền? Đó là bản tính con người."

"Nhưng..."

"Đừng 'nhưng' nữa! Mấy hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi. Tìm việc ở huyện thành cũng được, cần gì cố chen vào thành phố. Công việc nhờ vả chẳng ổn định, lỡ bị phát hiện thì công toi hết."

Quả thật, chuyện này hiện giờ bị quản rất nghiêm. Phi Tuyết hiểu rõ, nhưng vẫn cắn môi:

"Huyện thành em không muốn đi. Hữu Đức nhất định sẽ ở thành phố."

"Hừ! Nếu hắn thật lòng yêu em, sao không vì em mà về huyện thành?"

Đúng lúc đó, Kiều Dịch Khất bước vào, nghe trọn câu. Anh cất giọng dứt khoát:

"Chị gái em nói chẳng sai. Yêu một người, đừng nói là dời nơi ở, ngay cả mạng sống cũng có thể cho cô ấy."

Dứt lời, ánh mắt anh lại hướng về phía Vân Sương, như có ẩn tình.

Anh nói tiếp:

"Đương nhiên cũng phải cân nhắc đến tương lai, không thể chỉ chăm chăm vào tình cảm mà bỏ hết mọi thứ khác."

Vân Sương gật nhẹ:

"Vậy thì cứ chờ người nhà họ Trần đến đi."

Trong lòng cô chợt nhớ lại kiếp trước. Lúc đó, nhà họ Trần chẳng thèm bén mảng đến đội sản xuất Hồng Tinh. Đến khi cưới, cô và Vũ Yên mới theo chân đến. Kết quả, mẹ Trần Hữu Đức cùng em gái hắn tỏ rõ khinh thường, nhìn Phi Tuyết như rác rưởi. Chỉ cần lần này gặp mặt, Phi Tuyết sẽ tự biết thái độ của họ.

Những ngày tới, nhân lúc rảnh, cô phải kể cho em gái nhiều chuyện về cảnh gia đình bất hòa. Thấm dần, chắc cũng có tác dụng.

Còn chuyện trong nhà, rau cải, củ cải, khoai tây, khoai lang đều đã thu hoạch xong, phơi khô hai hôm nay. Chừa lại phần đủ ăn, số còn lại phải đem bán hết.

Cô gọi Trương Tùng đến giúp. Một xe máy kéo chất đầy vẫn không xuể.

Khi ra chợ, Điền Mẫn nghe tin đây là lứa rau cuối cùng, lập tức sốt ruột vô cùng…

"Ôi trời, sau này mà không còn rau tươi để ăn thì sống sao nổi đây!"

"Tiểu Mẫn, em để lại thêm ít bắp cải với củ cải, còn muối dưa, làm kim chi để dành. À, đây này, lọ dưa chua chị muối từ tháng trước, ăn vừa miệng lắm, đem cho em một hũ."

"Thật ạ? Vậy thì em xin luôn, chẳng khách sáo đâu!" – Điền Mẫn vui mừng, lâu lắm rồi cô chưa được ăn miếng dưa chua nào cho tử tế.

Cô ngẫm nghĩ rồi cười tươi: "Nhà em đông người, thôi thì để lại cho bọn em ba nghìn cân cải trắng, thêm một nghìn cân củ cải nữa nhé."

Liễu Vân Sương thoáng giật mình, còn Liễu Phi Tuyết thì mở to mắt: "Chị, một cô gái nhỏ như thế, lại dám quyết định bốn nghìn cân rau ư? Cô ấy có đùa không, nhìn xem, còn chẳng mặc đồng phục gì cả!"

Vân Sương khẽ vỗ nhẹ tay em gái, trấn an: "Yên tâm đi, chị hiểu rõ rồi, không vấn đề gì cả. Cứ cân cho em ấy."

Thế là mọi người bắt tay vào làm. Bốn nghìn cân rau, một con số không nhỏ, phải cân đo hơn một tiếng đồng hồ mới xong.

Khi nhận hàng, Điền Mẫn ngượng ngùng: "Chị Liễu, em không mang đủ tiền. Hay chị đi với em đến văn phòng lấy nhé."

"Được thôi."

Hai chị em cùng cô ấy đi, nhận về nguyên một xấp tiền – một trăm sáu mươi đồng, trả gọn lỏn trong một lần.

Liễu Phi Tuyết ngây người: "Trời ơi chị, chỉ một chuyến thế này mà nhà mình kiếm được hơn trăm đồng!"

Liễu Vân Sương khẽ cười, vẻ thần bí: "Đừng vội mừng, còn hai nơi nữa đang chờ."

Quả nhiên, nhà hàng quốc doanh lấy ba nghìn cân, đồn cảnh sát lấy một nghìn cân, cộng thêm mỏ đá, tổng số tiền thu về là ba trăm hai mươi đồng – một con số khiến bất cứ ai cũng phải đỏ mắt.

Phi Tuyết nghẹn ngào: "Chị, lần này chị kiếm được gần bằng cả năm lương công nhân chính thức rồi!"

"Đúng thế đấy. Em xem, ngày xưa mình thiếu thốn đủ đường. Bây giờ thì khác rồi. Từ mùa xuân năm nay, chị đã bán rau ngoài chợ, tháng nào cũng có vài trăm đồng thu nhập. Nếu tới mùa đông mà chị dựng được nhà kính, rau trồng quanh năm, thì ngay cả rét mướt cũng chẳng lo đói nghèo. Sang năm còn có thêm cây ăn quả trên núi, cuộc sống sẽ khác hẳn."

Nói đến đây, trong lòng Vân Sương dâng lên một tia kiêu hãnh. Cô không chỉ muốn cải thiện đời sống, mà còn muốn em gái mình nhận ra: đàn bà không nhất định phải dựa vào đàn ông.

"Chị, chị nói trồng rau trong nhà kính ư?"

"Ừ, em cũng biết à?"

"Vâng. Trước kia một đồng đội của em kể, anh trai chị ấy ở nông trường chuyên làm việc này. Rau trong nhà kính rất ít, toàn là loại quý, hầu hết đều dùng cung cấp đặc biệt."

Vân Sương mỉm cười: "Em cũng thấy rồi đó, nhu cầu rau bây giờ lớn lắm. Nhà nào cũng đã có lương thực dự trữ, chỉ thiếu rau thôi. Nếu mình làm được, bán với giá cao là chuyện dễ như trở bàn tay."

Phi Tuyết ngẩn người nhìn chị, ánh mắt dịu dàng: "Chị cả, em thấy chị thay đổi rồi. Chị không giống như trước kia nữa. Giờ chị tự tin, mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác dựa dẫm được, ai cũng muốn lại gần."

Câu nói ấy khiến Vân Sương hơi sững lại, vô thức đưa tay chạm lên gò má: "Thật sao? Chị khác nhiều đến vậy ư?"

Phi Tuyết ranh mãnh liếc sang Kiều Dịch Khất: "Anh rể, anh thấy có đúng không?"

Anh bật cười, ánh mắt dịu dàng: "Đương nhiên đúng rồi. Cô ấy lúc nào cũng khiến anh say mê."

"Ôi trời, nói gì vậy chứ!" – Vân Sương vừa ngượng vừa tức, trừng mắt lườm anh một cái, trong khi mấy đứa nhỏ thì cười rúc rích.

Tối ấy, cả nhà lại ngồi bàn chuyện dựng nhà kính.

"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là màng ni lông." – Vân Sương khẽ thở dài. "Nhựa plastic thời buổi này quý hơn vàng, vừa đắt lại khó mua."

Kiều Dịch Khất nghiêm giọng: "Em đừng lo. Để anh về tìm cách xoay sở. Còn việc tìm công việc cho Phi Tuyết, anh cũng quen biết vài người ở thành phố, không cần phải trông cậy vào Trần Hữu Đức."

Nghe đến tên đó, ánh mắt Vân Sương khẽ tối lại. Cô nhìn quanh, chắc chắn không ai nghe, mới hạ giọng: "Dịch Khất, em không muốn Phi Tuyết ra thành phố. Ở đó không người thân, lại là con gái, nhỡ gặp chuyện gì thì biết làm sao? Em không yên tâm, hơn nữa…"

Cô dừng lại, bàn tay siết chặt: "Ở quá gần Trần Hữu Đức, chẳng khác nào thả cá vào miệng mèo. Em không thể để em gái mình dính vào hắn ta thêm lần nào nữa."

Dịch Khất gật đầu, giọng trầm ổn: "Anh hiểu. Vậy thì trong huyện hoặc thị trấn, anh sẽ thử tìm mối quen."

"Ừm, như thế tốt hơn."

"Ngày mai bán nốt chỗ rau, sau đó anh sẽ về lo liệu chuyện nhà cửa. Anh còn phải đến gặp đội trưởng bàn chuyện xây nhà. Vật liệu cũng phải chuẩn bị sẵn."

"Vâng, tất cả đều nhờ anh."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.