[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 105
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:45
Cái kèn rách này thì có gì mà quan trọng.
Cha Đỗ trong lòng sốt sắng: "Bố ơi, số tài sản mất trước đó bảo là hơn sáu mươi tệ, cộng thêm phiếu lương thực nữa. Còn đồ dưới gầm giường của bố gồm những gì, ước tính giá trị bao nhiêu ạ?"
Cụ Đỗ gắt: "Tôi làm sao mà biết được, toàn là người ta biếu đấy chứ!"
Đồ đạc nhiều quá không có chỗ để nên cụ tống hết xuống gầm giường, nào là đồ hộp, hộp quà, khăn lông, b.út máy các loại, mạch nhũ tinh cũng có. Có những khi đồ về nhiều, cụ cứ thế nhét bừa vào trong, giờ tìm cũng chẳng ra.
"Bố, con không hỏi nữa, bố bớt giận đi ạ." Cha Đỗ thấy cụ Đỗ bắt đầu nổi nóng thì không dám hỏi thêm nữa. Bác sĩ đã dặn rồi, sau này không được để ông cụ tức giận, nếu không huyết áp lại tăng vọt lên. Nếu m.á.u lại xông lên não lần nữa thì có là thần tiên cũng khó cứu.
Nhắc mới nhớ, bác sĩ có kê đơn t.h.u.ố.c, bảo là để hạ hỏa, hạ huyết áp gì đó. Cha Đỗ tìm t.h.u.ố.c ra đưa cho cụ Đỗ: "Bố, nếu bố thấy không khỏe, cảm thấy m.á.u dồn lên đầu thì uống cái này nhé, bố nhớ chưa?" Ông dặn đi dặn lại: "Bác sĩ bảo rồi, bố tuyệt đối không được sinh sự tức giận nữa đâu."
Cụ Đỗ im lặng. Chuyện đáng để bực mình thì nhiều lắm, như cái đứa Đắc Mẫn kia...
"Thuốc đâu?"
Cha Đỗ mang tới, mỗi lần một viên. Cụ Đỗ uống t.h.u.ố.c xong, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Thế này thì tốt rồi.
Cụ hỏi cha Đỗ: "Chuyện ly hôn của Đắc Mẫn, anh có giúp nó không?" Uống t.h.u.ố.c rồi, chắc là dù có tức giận thì bệnh cũng không phát tác đâu – đó là cách hiểu về t.h.u.ố.c đơn giản nhất của một người già.
Cha Đỗ kinh ngạc: "Đắc Mẫn ly hôn rồi ạ?" Chuyện từ bao giờ thế?
Cụ Đỗ nhìn vẻ mặt cha Đỗ không giống như đang giả vờ, bèn thở dài: "Đắc Mẫn làm xong giấy ly hôn rồi. Hôm mẹ anh ngã, tôi đoán là cũng có liên quan đến chuyện này."
Thôi thì ly hôn cũng đã ly hôn rồi, còn biết làm thế nào nữa? Cha Đỗ ở cục đường sắt nhận được tin báo từ phòng bảo vệ nói là bố mình bệnh nặng sắp không xong rồi, ông thực sự không biết bệnh tình của mẹ mình lại có ẩn tình như thế.
Đắc Mẫn thật là quá quắt! Hết ngày này qua ngày khác rốt cuộc nó đang làm cái gì không biết! Chuyện lên đồn công an báo cáo tổn thất tài sản dường như cũng không còn khẩn cấp đến thế nữa.
Cụ Đỗ nói: "Em gái anh sang xưởng kem ở cũng tốt, bảo nó nếu không có việc gì thì đừng có về, tôi nhìn thấy nó là lộn ruột." Đắc Mẫn hồi nhỏ hiểu chuyện biết bao, sao càng lớn lại càng thành ra thế này? Sống với nhau bao nhiêu năm, đến cả việc đồng cam cộng khổ cũng không làm được. Thế có gọi là người không?
Đang nói chuyện thì Vu Nguyệt Oanh từ bưu điện về đến nơi.
Thị vào nhà thấy cụ Đỗ thì cũng ngẩn người, sau đó mừng rỡ đi tới: "Ông nội Đỗ, ông xuất viện rồi ạ! Thật là tốt quá!" Thị hào hứng khoe cái bưu kiện với cụ Đỗ: "Bố mẹ cháu từ dưới quê gửi ít đậu đũa khô với cá mặn lên, lát nữa cháu làm cho cả nhà nếm thử ạ."
Dùng cá mặn này để đổi lấy một công việc còn hời hơn là mang biếu nhà chồng tương lai.
"Cháu có lòng rồi." Cụ Đỗ nói.
Nghe thấy câu này, chuyện mà Nguyệt Oanh vẫn hằng canh cánh trong lòng liền thốt ra: "Ông nội Đỗ, công việc ở xưởng kem ông từng nói..." Thị ngập ngừng một chút, "Cho cháu làm, chuyện này ông còn nhớ không ạ?"
Cụ Đỗ tuổi đã cao, có những chuyện không nhớ nổi. Nhưng cụ ngẫm nghĩ một lát, hình như đúng là cụ từng nói lời đó thật: "Tiểu Vu này, chuyện này ông đúng là có hứa với cháu, nhưng bây giờ việc này có khó khăn. Cô út Đắc Mẫn của cháu chắc là không đi nông trường nữa đâu, nên công việc này chắc không có thay đổi gì."
Cụ cũng không giấu giếm Vu Nguyệt Oanh.
Cô út không đi nông trường nữa? Công việc xưởng kem vẫn là của cô út? Thế chẳng phải thị bận rộn nãy giờ là công cốc sao?
Vu Nguyệt Oanh như không hiểu, giả vờ ngơ ngác hỏi: "Ông nội Đỗ, cô út phạm tội như thế, xưởng kem người ta còn nhận cô ấy sao ạ?"
"Phạm tội? Phạm tội gì?" Cụ Đỗ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu không ổn.
"Cô út cấu kết với người ngoài trộm đồ của ông mà..."
"Vu Nguyệt Oanh, câm miệng!" Cha Đỗ quát lớn.
Nguyệt Oanh giả vờ như không nghe thấy: "Cô út từ hôm qua đã bị nhốt ở đồn công an rồi, giờ không biết đã được ra chưa. Hai đứa giúp dọn nhà đều bảo là cô út chỉ thị chúng trộm đồ đấy ạ."
Cụ Đỗ chỉ tay vào lọ t.h.u.ố.c. Cha Đỗ vội vàng bóc thêm một viên nữa nhét vào miệng cụ, nuốt khan không trôi, ông lại chạy ra ngoài lấy nước. Cụ Đỗ nuốt xong t.h.u.ố.c, sắc mặt mới khởi sắc lại đôi chút. Cha Đỗ vỗ vỗ lưng giúp cụ thuận khí.
"Anh Cả, nó nói có thật không?" Cụ Đỗ đau lòng đến cực điểm.
"Bố, bản tính Đắc Mẫn không xấu, là lũ người kia muốn thoát tội nên cố ý nói vậy thôi. Sáng nay con có lên đồn rồi," Cha Đỗ nói đến đây, liếc nhìn Vu Nguyệt Oanh một cái rồi bảo: "Cháu thu dọn đồ đạc đi, lát nữa ta ra ga xem có vé không, nếu có vé thì cháu cứ về quê trước đi."
Chuyện trong nhà đang rối ren, không thể giữ người ngoài lại được.
"Dì phu (dượng), con xin lỗi, con không cố ý đâu ạ." Nguyệt Oanh trong lòng hoảng loạn vô cùng, dượng chưa bao giờ nói nặng lời như thế. Thị đỏ hoe mắt, cúi đầu nhận lỗi: "Con không biết là ông nội Đỗ chưa biết chuyện này, thật đấy ạ."
"Thật hay giả không quan trọng, nhà ta dạo này nhiều việc, ai cũng bận, không có thời gian tiếp khách đâu. Phía dì cháu ta sẽ tự nói chuyện sau." Cha Đỗ lần này rất tuyệt tình. Trong nhà có một đứa phá gia chi t.ử đã đủ khổ rồi.
"Dì phu..." Nguyệt Oanh lần này là khóc thật. Bố mẹ thị vừa mới khoe với họ hàng làng xóm là thị sắp gả lên thành phố hưởng phúc, tiền cũng gửi lên rồi, giờ mà bị đuổi về thì thị còn mặt mũi nào nữa. Nếu để họ hàng biết chuyện hôn sự này căn bản không thành, họ sẽ cười thối mũi thị mất.
Cha Đỗ đỡ cụ Đỗ vào phòng trong, đóng cửa lại.
"Bố, phía đồn công an bảo chỉ cần nhà mình tính toán rõ tổn thất, sau đó bắt chúng đền tiền, ký một bản bãi nại là Đắc Mẫn có thể ra ngoài được."
Cụ Đỗ mệt mỏi, uể oải vô cùng: "Chuyện này anh cứ liệu mà làm đi." Im lặng hồi lâu, cụ lại bảo: "Đắc Mẫn ra rồi thì bảo nó sang xưởng kem mà ở, sau này đừng có vác mặt về đây nữa."
Cha Đỗ: "Con chỉ sợ nó lại tìm đến chỗ mẹ." Bà nội Đỗ vẫn còn đang nằm viện kia kìa. Cái đứa chẳng biết điều! Cụ Đỗ thở dài thườn thượt: "Đợi bệnh viện có kết quả rồi đón mẹ anh về luôn." Con cái cứ chạy đi chạy lại giữa nhà và viện cũng vất vả quá rồi.
Xưởng cơ khí.
Buổi chiều, Đỗ Tư Khổ đến tìm phòng tuyên truyền của xưởng. Người phụ trách ở đây họ Lưu, dáng người trung bình. Lúc Tư Khổ đến, ông đang ngồi trong văn phòng đọc báo. Các phòng ban hành chính vốn thế, lúc không có việc thì đọc báo, uống trà, một ngày cứ thế trôi qua. Chẳng bù cho bên phân xưởng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
"Cô đến có việc gì?" Lưu trưởng phòng đặt tờ báo xuống.
"Cháu tên là Đỗ Tư Khổ ạ."
Tư Khổ vừa báo tên, Lưu trưởng phòng đã "ồ" lên một tiếng kéo dài: "Tôi biết cô, mấy tối trước trên loa truyền thanh có nhắc tên cô suốt." Cái loa phát thanh này cũng thuộc quyền quản lý của phòng tuyên truyền.
"Vâng, là cháu ạ." Tư Khổ nói.
"Cô đến để phát thanh tìm người à?"
"Dạ không phải, chú nghe cháu nói hết được không ạ?" Tư Khổ nhìn Lưu trưởng phòng, "Là việc chính sự do chủ nhiệm Cố bên tổng vụ giao phó ạ."
Chuyện bên tổng vụ à. Lưu trưởng phòng gật đầu: "Cô nói đi."
"Chủ nhiệm Cố bảo xưởng mình sắp mở một lớp tập huấn máy cày, ngoài những suất nội bộ thì còn thừa năm chỉ tiêu. Lớp tập huấn trong xưởng là dạy miễn phí, cháu thấy chuyện này nên để mọi người cùng biết ạ." Tư Khổ vừa nói vừa suy nghĩ: "Cháu định nhờ phòng tuyên truyền của chú, một là phát thanh để mọi người cùng biết, hai là dán một cái thông báo lên bảng tin, ghi rõ yêu cầu tuyển người ạ."
Đầu tiên là phải biết chữ, biết viết, lại phải có sức khỏe tốt. Có những đồng chí say xe, hoặc nhát gan quá thì đều không hợp lái xe.
"Đây là nội dung thông báo, cháu đã soạn sơ qua rồi, chú xem có cần sửa sang gì không ạ." Tư Khổ lấy bản thảo đã chuẩn bị sẵn ra. Bản viết tay.
Lưu trưởng phòng sửa đi sửa lại một hồi rồi đưa cho Tư Khổ: "Cô mang cái này sang cho Tiểu Ôn bộ phận tôi, cậu ấy phụ trách bảng tin đấy. Cứ bảo cậu ấy trình bày lên bảng tin, thông báo về lớp tập huấn máy cày."
"Cháu cảm ơn chú Lưu ạ." Tư Khổ nhận lấy bản thảo đã sửa xong, liếc nhìn qua. Chỉ là sửa lại phần mở đầu một chút cho trang trọng hơn thôi. Tư Khổ khen một câu: "Chú Lưu, chữ chú viết đẹp thật đấy ạ." Nội dung sửa thì chẳng có gì để khen mấy, nên cô tập trung khen chữ.
Lưu trưởng phòng cười đắc ý: "Tôi cũng chỉ có mỗi ưu điểm này thôi." Chính nhờ nét chữ đẹp như rồng bay phượng múa này mà ông mới ngồi vững cái ghế trưởng phòng tuyên truyền đấy chứ. Ông tâm trạng vui vẻ: "Còn về phát thanh, tôi sẽ bảo Tiểu Hạ đưa tin giúp cô."
Hạ Diệp Chi, phát thanh viên của xưởng cơ khí, giọng nói ngọt ngào, ngoại hình cũng rất ưa nhìn. Hồi đó Bàng Nguyệt Hồng suýt chút nữa cũng trúng tuyển phát thanh viên, xét về ngoại hình thì Nguyệt Hồng không kém gì Diệp Chi, tiếc là chẳng biết sai sót ở khâu nào mà trượt.
"Cháu cảm ơn chú Lưu."
Cảm ơn xong, Tư Khổ đi tìm Tiểu Ôn. Phòng tuyên truyền không lớn, tổng cộng chỉ có bốn người. Đồng chí nữ duy nhất là Hạ Diệp Chi đang ở phòng phát thanh, trong văn phòng bên cạnh có hai nam đồng chí, một trong số đó là Tiểu Ôn.
Tư Khổ gõ cửa bước vào: "Chào hai anh, trưởng phòng Lưu bảo tôi qua tìm đồng chí Ôn ạ."
Hai nam đồng chí trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên: "Cô là nhân viên mới đến à!" Cả hai trông đều rất phấn khích. Cuối cùng cũng có người mới đến gánh vác bớt công việc cho họ rồi.
"Dạ không, tôi qua có việc thôi ạ." Tư Khổ lấy bản thảo thông báo ra: "Ai là đồng chí Ôn ạ?"
Một anh chàng đeo kính ngồi cạnh đó uể oải lên tiếng: "Tôi đây."
Tư Khổ đưa bản thảo qua: "Cái này cần dán lên bảng tin tuyên truyền ạ."
Tiểu Ôn nhận lấy xem thử: "Cô viết sẵn rồi à?" Thế thì đỡ việc quá, khỏi mất công bọn họ phải trau chuốt câu chữ nữa.
Dạo gần đây xưởng cơ khí nhiều việc thật, nào là cuộc thi kiểm tra tay nghề, rồi giải thưởng cá nhân tiên tiến, rồi chuyện hợp tác với nhà máy máy cày... Từng việc một đều cần những thông tín viên và người viết bản thảo của phòng tuyên truyền thu thập tin tức, đi sâu vào phân xưởng rồi viết bài đưa tin.
