[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 121
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:47
Dư Phượng Mẫn nghe họ kể xong, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Tư Khổ, có phải cậu cũng sắp phải dạy lớp xóa mù chữ không?"
Học viên lớp xóa mù đủ mọi lứa tuổi, đặc biệt là mấy tay lớn tuổi, lươn lẹo lắm, lại còn hay thích trêu chọc các đồng chí nữ, cực kỳ khó dạy.
Tư Khổ đáp: "Đúng thế, tớ dạy vào thứ Tư." Cô ngáp một cái, định bụng lát nữa rửa mặt xong là đi ngủ ngay. Hôm nay thật sự quá mệt. Sáng thì về nhà, trưa chụp ảnh toàn gia phúc, chiều lại sang tận xưởng dệt, đặc biệt là cái anh Hạ Đại Phú kia, thình lình xuất hiện làm cô giật cả mình.
"Cậu phải chuẩn bị cho kỹ vào nhé, Bàng Thanh Yến hôm nay bị họ chọc cho tức phát khóc chạy về đấy." Dư Phượng Mẫn cũng lo thay cho Tư Khổ.
"Yên tâm đi." Trong đầu Tư Khổ lóe lên ý tưởng về các kỳ thi. Chuyện này cứ từ từ, đầu tiên cứ để họ dạy, sau đó cô sẽ kiểm tra đột xuất bằng cách gọi lên bục giảng bắt đọc thuộc lòng hoặc viết lên bảng đen. Cô ăn học theo lối giáo d.ụ.c ứng thí (thi cử) hơn mười năm trời, đâu phải để trưng cho vui.
Dư Phượng Mẫn quyết định thứ Tư tuần tới sẽ đi nghe Tư Khổ giảng bài. Đến lúc đó nếu Tư Khổ không đối phó được, cô sẽ mắng giúp Tư Khổ một trận. Từ lần cô ở xưởng thực phẩm về, người ở xưởng hai hình như biết bố cô làm ở Ủy ban Cách mạng nên đối xử với cô rất khách khí, bình thường chẳng ai dám đùa cợt quá trớn. Cô muốn học gì họ cũng sẵn lòng chỉ bảo, lúc xin nghỉ phép phía trên cũng phê duyệt rất nhanh.
"Tớ đi lấy nước đây." Tư Khổ xách phích nước và chậu đi xuống lầu. Hôm nay mệt quá rồi, phải ngủ sớm một chút mới được.
Khu tập thể đường sắt.
Mẹ Đỗ và Vu Nguyệt Oanh về đến nhà, trong nhà không có ai. Vào bếp xem thì trống trơn, chẳng còn gì ăn. Đồ ăn trưa làm nhiều nhưng người cũng đông nên đã hết sạch từ lâu.
"Nguyệt Oanh, để dì vào lấy bột mì ra, cháu nhào bột rồi rán tạm hai cái bánh nhé." Mẹ Đỗ thật sự không còn chút sức lực nào. Trong nhà còn gì ăn lót dạ không nhỉ? Trưa nay con Tư có bưng một đĩa quẩy từ nhà hàng xóm về. Mẹ Đỗ liếc nhìn cái đĩa, đã sạch bách. Hơn mười cái quẩy cơ mà, ai ăn hết vậy không biết?
Mẹ Đỗ đành phải uống nước ực ực cho đầy bụng, rồi múc bát bột mì ra đưa cho Vu Nguyệt Oanh nhào với nước, thêm tí muối. Còn cái lò sưởi... Chiều nay không ai trông nên lửa đã tắt lịm. Đúng là hôm nay chuyện gì cũng không thuận.
Mẹ Đỗ đành mang bát bột đã pha sẵn dẫn Vu Nguyệt Oanh sang nhà hàng xóm mượn lò để rán bánh. Còn cái chảo gang nhà họ Thẩm thì chiều nay đã mang trả rồi.
Nhà họ Thẩm.
Gia đình Lưu Vân đã ăn cơm xong. Vì thời gian qua Thẩm Dương cứ ủ rũ sa sút tinh thần, nên con trai thứ Thẩm Giang lo cho anh cả, dạo này cuối tuần nghỉ phép đều về nhà. Thẩm Dương gần đây vẫn ở lỳ trong nhà. Căn hộ được phân của anh ta toàn là đồng nghiệp cũ, anh ta không muốn nghe những lời ra tiếng vào nên định đợi một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống rồi tính sau.
Lưu Vân lúc này đang bàn chuyện công việc cho cô con gái út Thẩm Dao: "Ông Thẩm này, bên đường sắt các ông còn thiếu phát thanh viên không? Ông xem con Dao nhà mình ngoại hình tốt thế này cơ mà." Bà ra sức ám chỉ.
Thẩm Dao là bạn học cũ cấp hai của Tư Khổ, lên cấp ba cũng cùng trường nhưng khác lớp. Thẩm Dao và Tư Khổ quan hệ cũng bình thường. Hai nhà ở cạnh nhau nên Tư Khổ ở nhà thế nào Thẩm Dao rõ mồn một. Cô nàng vốn coi thường phong thái của Tư Khổ, suốt ngày cắm mặt làm việc nhà đến mức tay chân thô ráp. Trước đây cô từng tìm Tư Khổ tán chuyện về mấy kiểu áo mới trên tạp chí, vải vóc, dầu bóng tóc, nhưng Tư Khổ chẳng tiếp lời được câu nào. Thẩm Dao từ đó không tìm Tư Khổ nữa, vì thấy không cùng đẳng cấp.
Thẩm Dao cũng giống Tư Khổ, từ tháng Sáu sau khi trường hết tiết là vẫn ở không. Nhưng cô nàng nhiều bạn bè, rất ham đi chơi, không chịu ngồi yên một chỗ. Có khi còn sang nhà chú Hai ở một thời gian cho thoáng (vì nhà chú Hai điều kiện tốt hơn, diện tích rộng).
Lão Thẩm đáp: "Phát thanh viên đường sắt người ta nhận đủ lâu rồi, đâu đến lượt mình."
Thẩm Dao thực ra cũng chẳng muốn làm phát thanh viên, nghề đó tốn giọng lắm. Cô nàng có tính toán riêng: "Mẹ, con muốn vào trung tâm thương mại làm nhân viên bán hàng." Nghe nói nhân viên ở đó được mua quần áo với giá nội bộ.
Bán hàng bách hóa – chỗ đó đâu có dễ vào. Phúc lợi đãi ngộ tốt, lại là "bát cơm sắt" (công việc ổn định) hẳn hoi. Lưu Vân thấy khó xử: "Con đi mà nói với bố con ấy." Bà thì chịu c.h.ế.t. Lão Thẩm cũng bó tay, ông làm ở cục đường sắt, chẳng liên quan gì đến mảng thương nghiệp cả.
Đang trò chuyện thì mẹ Đỗ dẫn Vu Nguyệt Oanh đứng ngoài gọi. Lưu Vân nghe tiếng liền ra cửa.
"Lò nhà tôi tắt mất rồi, sang mượn lò nhà chị rán cái bánh." Mẹ Đỗ phân trần.
"Giờ này vẫn chưa ăn à?" Trời đã tối mịt, Lưu Vân dẫn mẹ Đỗ vào bếp. Vu Nguyệt Oanh theo sau, bước chân rất nhẹ. Nhà họ Thẩm hôm nay khá đông người, Nguyệt Oanh nhanh mắt liếc nhìn, thấy cạnh Thẩm Dương là một thanh niên trẻ tuổi, nét mặt luôn nở nụ cười, trông rất hiền lành dễ mến.
"Chú Hữu Quân dẫn mọi người ra tiệm ăn rồi, tôi với Nguyệt Oanh có chút việc nên không đi cùng." Mẹ Đỗ nói lấp l.i.ế.m. Chuyện xem mặt của Vu Nguyệt Oanh không thành, mà đã không thành thì tất nhiên không thể nói ra.
"Thế con Văn con Võ nhà chị cũng đi à? Chiều nay tôi ở trong sân chẳng thấy bóng dáng chúng nó đâu." Lưu Vân hỏi.
"Chắc là có đi đấy. Thằng Cả mai là lên xe rồi, thằng Hai thì bảo ở lại thêm được hai ngày nữa." Mẹ Đỗ nói.
"Thằng Văn nhà chị khó khăn lắm mới về một chuyến, sao không ở lại thêm?" Lưu Vân thấy đi đi về về thế này tốn bao nhiêu tiền vé.
"Ai mà biết được nó." Mẹ Đỗ thầm đoán là Đỗ Văn không nỡ xa vợ. Đàn ông đại trượng phu mà cứ bám lấy chân vợ, thật chẳng ra làm sao. Mẹ Đỗ thực ra không phải chê con trai không có chí khí, mà là thấy con dâu quá không biết điều, đàn ông phải lo sự nghiệp, sao có thể giữ rịt bên mình như thế.
Vu Nguyệt Oanh lặng lẽ đi sau hai người. Ngoài sân, Thẩm Giang hỏi Thẩm Dương: "Anh, anh Võ (Đỗ Nhị) về chưa ạ?" Anh ta hôm nay mới về nên chưa biết anh em nhà họ Đỗ đã tề tựu đông đủ.
Thẩm Dương đáp: "Chắc là rồi đấy." Tối qua nghe động tĩnh bên nhà họ Đỗ có vẻ náo nhiệt lắm, người đông hơn hẳn trước đây. Tuy nhiên vì chuyện của mình mà Thẩm Dương dạo này luôn tránh tiếp xúc với người ngoài nên không sang nhà Đỗ, cũng chẳng rõ là ai đã về.
Thẩm Giang đi ra cửa ngó sang nhà họ Đỗ. Nếu anh Võ đã về thì anh phải sang thăm mới được.
Trong bếp, mẹ Đỗ và Lưu Vân mải mê buôn chuyện. Vu Nguyệt Oanh đảm đang đứng rán bánh. Thẩm Dương thì đã bị kỷ luật công việc, tương lai mờ mịt, quan trọng là người này khó tiếp cận, dù thị có sấn lại gần chắc cũng chẳng ăn thua. Ngược lại, cái anh thanh niên hay cười bên cạnh kia có vẻ dễ nói chuyện hơn. Chỉ là không biết anh ta làm nghề gì. Nguyệt Oanh quyết định lát về sẽ hỏi dì.
Nhóm cha Đỗ về nhà vào lúc hơn tám giờ tối. Đỗ Hữu Quân và cha Đỗ đều đã ngà ngà say. Bữa tối ra tiệm chỉ thiếu mỗi Đỗ Văn, Đỗ Nhị cũng đi cùng, t.ửu lượng anh rất tốt nhưng không uống giọt nào. Cha và chú Hai đều say rồi, anh mà say nốt thì mình thằng Ba làm sao vác nổi hai người. Chưa kể ông bà nội và con Năm ở nhà một mình lo không xuể.
Đúng như Đỗ Nhị đoán, lúc về anh và thằng Ba mỗi người phải cõng một người trên lưng. Về đến nơi, quẳng hai ông lên giường mới coi như được giải thoát.
Một lúc sau, Đỗ Văn cũng về, tay xách nách mang hai túi đồ lớn, quần áo dính đầy bụi than đen sì. Nhìn là biết vừa vật lộn với đống than xong.
Đỗ Nhị tò mò: "Anh Cả, trong túi có gì thế?" Anh lại gần xem. Vải vóc này, lại còn có cả mấy cuộn len nữa.
"Anh Cả, chia cho em ít len với, mười cuộn là được." Tiểu Tô (người yêu Đỗ Nhị) dáng người mảnh khảnh, mười cuộn chắc là đủ đan cho cô ấy rồi.
"Có, lấy đi." Đỗ Văn hào phóng. Anh mua khá nhiều, không chỉ phần của Đỗ Nhị mà còn có cả phần cho mẹ và con Năm. Chuyến này đi, tiền trong túi Đỗ Văn cũng vơi gần hết. Con Tư nói lúc trước cô mua rồi nên lần này không lấy.
Mẹ Đỗ và Vu Nguyệt Oanh từ nhà họ Thẩm về, tay mẹ Đỗ còn dùng kẹp gắp một viên than tổ ong đang cháy dở. Không mang cái này về thì tí nữa lại phải hì hục nhóm lò lại từ đầu, cả nhà còn đang đợi nước nóng để tắm rửa. Chưa vào đến sân đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả trong nhà.
Vu Nguyệt Oanh sợ về nhà rồi khó hỏi chuyện, tranh thủ lúc vừa bước vào sân liền thì thầm với mẹ Đỗ: "Dì ơi, lúc nãy cái anh ngồi cạnh anh Thẩm Dương là ai thế ạ? Cái anh hay cười ấy." Một thanh niên trông thật sáng sủa, hoạt bát.
Mẹ Đỗ nhìn Nguyệt Oanh: "Đấy là Thẩm Giang, em trai Thẩm Dương." Kém Nguyệt Oanh một tuổi, năm nay hai mốt. Tuổi tác thì cũng xứng, nhưng mẹ Đỗ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Nhà Lưu Vân đời nào chịu rước một đứa không có hộ khẩu, bà không thể mở lời giới thiệu được.
"Dì ơi, anh ấy làm việc ở đâu ạ?"
Mẹ Đỗ nghe vậy là biết Nguyệt Oanh "chấm" người ta rồi, liền dội gáo nước lạnh: "Chuyến tàu chín giờ sáng mai cháu đi, cháu còn nhớ chứ?" Lão Đỗ chắc chắn sẽ không cho Nguyệt Oanh ở lại thêm đâu. Cha Đỗ đã hạ lệnh, mẹ Đỗ nếu không muốn ngày nào cũng cãi nhau thì phải nghe theo ông.
Vu Nguyệt Oanh cụp mắt xuống. Xem ra chẳng trông chờ gì được vào bà dì này rồi.
Đúng lúc đó, ở cửa vang lên tiếng Thẩm Giang: "Dì Hoàng ơi, anh Võ về chưa ạ?"
Mẹ Đỗ quay đầu đáp: "Ở trong nhà cả đấy, về hết rồi." Bà nghe tiếng là biết đám trẻ đang tán gẫu trong phòng.
Thẩm Giang cười hớn hở bước vào: "Thế để cháu vào tìm anh Võ." Anh có chuyện muốn thỉnh giáo Đỗ Nhị. Vu Nguyệt Oanh thấy thế liền rảo bước đi theo sau.
Mẹ Đỗ nhìn theo thở dài. Con bé Nguyệt Oanh này có chí tiến thủ là tốt, nhưng mà... Thôi kệ nó vậy, dù sao mai nó cũng đi rồi.
Ngày hôm sau, Xưởng cơ khí.
Tư Khổ thức dậy sớm, tạt qua căng tin ăn sáng rồi đi thẳng đến phòng Tổng vụ. Hôm qua cô nói xin nghỉ một tiếng, kết quả cả buổi chiều không thấy mặt, cô phải đến giải trình với Chủ nhiệm Cố một tiếng, dù có bị trừ lương cũng là lẽ đương nhiên.
Phòng Tổng vụ đã mở cửa, chỉ có Tiểu Lại ở đó. Chủ nhiệm Cố vẫn chưa tới.
