[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 123
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:48
Đỗ Nhị ngồi trên ghế dài chờ tàu cùng Vu Nguyệt Oanh. Đã tám giờ bốn mươi phút. Đỗ Nhị đứng dậy: "Chúng ta ra sân ga đợi thôi."
Đi bộ ra đến nơi thì tàu cũng xấp xỉ vào ga, người trên sân ga bắt đầu đông nghịt. Vu Nguyệt Oanh nghĩ ra một kế, thị cuống quýt nhìn về phía cổng ga: "Anh Hai, em sực nhớ ra còn ít đồ quên chưa lấy."
Đỗ Nhị đáp: "Đồ gì? Để lát về anh bảo mẹ gửi bưu điện cho." Nói đoạn, anh xách hộ hành lý cho Nguyệt Oanh, sải bước về phía sân ga. Vu Nguyệt Oanh bước chân ngập ngừng đi theo sau. Thị vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ hay.
"Anh Hai, hình như em không mang theo vé tàu rồi." Nguyệt Oanh sờ túi áo, cuống đến mức vã cả mồ hôi hột.
Đỗ Nhị quay đầu lại: "Sáng sớm lúc ra khỏi cửa chẳng phải đã kiểm tra kỹ rồi sao?" Rõ ràng bảo là mang đủ hết đồ rồi mới đi mà.
Vu Nguyệt Oanh mếu máo: "Chắc là lúc nãy lấy đồ nó bị rơi ra rồi, hay là để em quay lại tìm xem sao." Nói rồi thị định lách người quay về phía phòng chờ.
Lúc này cửa toa tàu đã mở. Đỗ Nhị gạt đi: "Thôi đi, không phải chỉ là một tờ vé tàu thôi sao, cứ lên xe trước đã."
"Nhưng em không có vé." Vu Nguyệt Oanh cứ lề mề, mặt đầy vẻ lo lắng, nhất quyết đòi quay lại phòng chờ.
Đỗ Nhị nhìn thấy nhân viên dẫn tàu bước xuống xe, thật khéo, lại là người quen – Tiểu La. Người ở cùng khu tập thể đường sắt, tiểu học và trung học đều học cùng trường với anh, hồi đó đi học hay về nhà đều đi chung đường. Đỗ Nhị bảo Nguyệt Oanh: "Nhân viên tàu anh quen, chuyện em mất vé anh nói với cậu ấy một tiếng là không vấn đề gì."
Vu Nguyệt Oanh ngẩn người. Đỗ Nhị bắt đầu mất kiên nhẫn: "Còn không mau đi đi." Tàu chỉ dừng có vài phút, loáng cái là đóng cửa ngay. Thấy Nguyệt Oanh vẫn đứng im, anh nắm lấy cánh tay thị kéo thẳng lên tàu, tay kia còn xách hành lý, trông khá vất vả.
"Vé cũ của em ngồi ghế nào?" Đỗ Nhị hỏi. Nguyệt Oanh lắc đầu, bảo không nhớ. Thế thì đứng vậy.
Đỗ Nhị nhét hành lý vào tay Nguyệt Oanh, rồi nói với La Đống Lương đang đứng trực ở cửa toa: "Đống Lương này, đây là em họ bên ngoại của anh, nó làm mất vé rồi. Lát nữa trên xe chú giúp nó bổ sung vé nhé, tiền vé cứ để khi nào tan ca chú qua tìm anh mà lấy."
Tàu sắp chạy đến nơi, đứng ở cửa soát vé bổ sung thì không kịp. Nhìn cái bộ dạng cô em họ này, chắc cũng chẳng muốn tự bỏ tiền túi ra đâu. Tiểu La nhận ra Đỗ Nhị từ sớm: "Anh Vũ, không vấn đề gì ạ." Cậu ta đồng ý ngay tắp lự, còn nói nhỏ với Nguyệt Oanh: "Toa số 5 còn chỗ đấy, cô qua đó ngồi đi."
Vu Nguyệt Oanh đờ mặt ra, tay xách hành lý, đứng chắn ngay lối lên xuống. Phía sau vẫn còn người đang lên, Tiểu La hơi cuống: "Cô tránh sang bên một chút, dưới kia còn người lên nữa."
"Vâng." Nguyệt Oanh c.ắ.n răng, xách đồ đi về phía toa số 5.
Còn hai phút nữa là tàu chạy. Anh Hai đích thân tiễn thị lên tàu, người đã lên rồi chắc anh cũng đi rồi chứ? Lúc đi về phía toa số 5, Nguyệt Oanh ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không thấy Đỗ Nhị đâu cả. Nguyệt Oanh thở phào nhẹ nhõm. Khi loa phát thanh trên tàu vang lên giục hành khách nhanh ch.óng lên xe, Nguyệt Oanh xách hành lý, chạy vù xuống từ một cửa toa gần nhất.
Cửa tàu đóng sầm lại. Vu Nguyệt Oanh đứng trên sân ga, nhìn đoàn tàu lăn bánh rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng. Thị nghĩ bụng, lát nữa về cứ bảo với dì là làm mất vé là xong. Nguyệt Oanh xách túi rời khỏi ga tàu. Giờ chưa thể về nhà họ Đỗ ngay được, phải đợi muộn một chút, hoặc lúc trời sẩm tối hãy về. Đến lúc đó dượng dù có ghét cũng không thể đuổi thị đi ngay trong đêm được.
Giờ đi đâu nhỉ? Trong đầu Nguyệt Oanh hiện ra hai nơi: xưởng kem và xưởng cơ khí.
Tại cổng lớn ga tàu hỏa. Đỗ Nhị tựa lưng vào tường, nhìn Vu Nguyệt Oanh lững thững đi từ trong ra. Anh không tiến lại gần. Kể cả có mất vé thì xuống xe tìm không thấy cũng phải ra quầy vé mà đổi chuyến sau chứ. Cái kiểu đi thẳng từ ga ra thế này rõ ràng là không muốn về quê. Không muốn về cứ nói thẳng một tiếng, lại cứ bày đặt lắt léo vòng vèo.
Đỗ Nhị cuối cùng cũng hiểu tại sao con Tư và con Năm lại ghét cái cô Vu Nguyệt Oanh này đến thế. Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Đỗ Nhị rời khỏi ga tàu, đi thẳng về nhà.
Cha Đỗ thấy anh về liền hỏi: "Cái Oanh lên tàu rồi chứ?"
"Lên rồi ạ." Đỗ Nhị đáp. Nhưng trước khi tàu chạy thì nó lại xuống rồi.
Đi là tốt rồi. Cha Đỗ thở phào, không hiểu sao ông cứ thấy cái con Oanh này không giống loại người chịu đi dễ dàng như vậy.
"Bố ơi, đợt trước em họ sang ở là có giấy giới thiệu hay là làm thủ tục tạm trú thế ạ?" Đỗ Nhị hỏi.
"Mẹ con làm đấy, diện hộ khẩu tạm trú." Cha Đỗ nói.
"Nếu người đã đi rồi thì để con đi xóa cái hộ khẩu tạm trú này đi." Đỗ Nhị đề nghị. Hộ khẩu tạm trú của Nguyệt Oanh đăng ký tại nhà họ Đỗ, người đã rời khỏi nơi cư trú thì tất nhiên phải xóa tên.
Cha Đỗ đưa sổ hộ khẩu cho Đỗ Nhị. Nghĩ bụng không biết thằng Hai lại định giở trò gì, ông không yên tâm nên đi cùng Đỗ Nhị ra đồn công an.
"Hộ khẩu này vẫn chưa hết hạn mà, sao tự dưng lại xóa?" Đồng chí ở ban hộ tịch hỏi.
"Người về quê rồi, không ở đây nữa ạ." Đỗ Nhị đáp, "Chắc là lâu lắm mới quay lại." Cha Đỗ thầm thắc mắc, cái thằng này sao hôm nay lại "nhiệt tình" đột xuất thế không biết, còn tranh cả việc đi xóa hộ khẩu.
Đỗ Nhị hỏi: "Trong hôm nay có xóa xong luôn được không ạ?"
"Được chứ." Không phải hộ khẩu chính thức nên không rắc rối, làm xong ngay trong ngày.
Thế là cái hộ khẩu tạm trú của Vu Nguyệt Oanh đã bị xóa sạch. Còn cuốn sổ hộ khẩu, Đỗ Nhị tiện tay đút tọt vào túi mình. Trên đường về, cha Đỗ nhớ ra một chuyện: "Hôm qua ông nội đã ra đồn công an xin cho con cái giấy giới thiệu công tác rồi, có giấy đó là con có thể đi làm ở đây luôn đấy."
Đỗ Nhị thốt ra một câu: "Có khi nào ông nội sắp 'đi' rồi không?" Ngay lập tức anh nhận được một cú cốc đầu đau điếng. Cha Đỗ gắt: "Đừng có nói nhăng nói cuội." Ông cụ chỉ là thỉnh thoảng bị con cháu làm cho tức thôi, chứ bình thường sắc mặt vẫn hồng hào lắm.
Đỗ Nhị lẩm bẩm: "Trước giờ ông có bao giờ làm việc tư cho người nhà đâu, lần này thay đổi lớn quá." Anh nhắc nhở cha: "Bố ơi, mấy ngày nữa con đi rồi, bố ở nhà để mắt tới ông nội kỹ một chút, con thấy ông có vẻ không ổn." Cứ như thể đang dặn dò di ngôn, hết chụp ảnh gia đình lại đến lo việc làm cho anh. Cha Đỗ nghe mà phát hoảng, ông rảo bước nhanh hơn về nhà, quên bẵng cả chuyện cuốn sổ hộ khẩu.
Đỗ Nhị rẽ ngang vào bưu điện, mua một tờ giấy thư, viết một lá đơn – coi như là thư tố cáo. Anh đặc biệt dùng tay trái để viết. Đại ý là: Nhà họ Đỗ có người cư trú bất hợp pháp, không có giấy tờ tùy thân, mong đồn công an điều tra làm rõ. Chỉ vài dòng ngắn ngủi. Tất nhiên, nếu Nguyệt Oanh không quay lại, hoặc định mai mới đi thật, thì lá thư này anh sẽ không gửi đi.
Xong việc, Đỗ Nhị đi tìm Dương Đại Đầu. Dương Đại Đầu họ Dương, có cái đầu to nên bị gọi là Đại Đầu. Nghe Tế Cán bảo thằng này dạo này đang bán hàng ở chợ đen, vẫn chưa chịu dừng tay. Gần đây gió thổi mạnh thế mà nó vẫn chưa rút, đúng là to gan lớn mật. Anh phải qua xem sao, tiện thể xem nó có món đồ gì hay ho không.
Tại tiệm sách.
Mí mắt Đường Tiểu Đường cứ giật liên hồi từ nửa đêm qua đến tận bây giờ, lạ lùng thật. Tiểu Đường (em gái cô) cũng đang ở cửa hàng, đang ôm cuốn sách giáo khoa lớp 5 lớp 6 đọc ngấu nghiến. Chủ nhiệm Lệ (mẹ Tiểu Đường) bảo trình độ văn hóa của Tiểu Đường thấp quá, đến cái bằng tiểu học còn chẳng có, bằng cấp thế này ra ngoài tìm việc nhẹ nhàng khó lắm. Thế nên bà định đưa Tiểu Đường vào trường trung học học lấy hai năm để lấy cái bằng tốt nghiệp.
Mười tám tuổi học trung học thì đã sao? Hai mươi tuổi tốt nghiệp có bằng, vừa khéo sắp xếp công việc, sau đó tìm cho nó một anh chàng trẻ tuổi chí tiến thủ, thế là cả đời ấm êm. Đó là kế hoạch mà Chủ nhiệm Lệ dành cho con gái út. Đường Tiểu Đường thấy vậy cũng rất ủng hộ. Sách giáo khoa ở tiệm không thiếu, cô bảo em gái cứ mặc sức mà xem, mà học. Giờ Tiểu Đường ngày nào cũng đi làm cùng chị, trưa ra căng tin hợp tác xã ăn cơm.
Tiểu Đường đọc sách mà mắt cứ díp lại: "Chị ơi, sắp tan ca chưa?" Mấy cái môn Toán này, mấy cái con số kia cô chẳng hiểu chúng tính toán kiểu gì. Học cái này còn mệt hơn cả đi làm đồng. Đường Tiểu Đường liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Sắp rồi."
Mí mắt lại giật, cô ấn nhẹ lên mắt, bỗng nói với em gái: "Lần trước Đỗ Toàn bảo muốn mua sách về máy kéo, còn thiếu một cuốn, lần này hàng về rồi, hay là em viết thư hỏi xem cậu ấy có lấy không?"
Giọng Tiểu Đường bỗng vui hẳn lên: "Chị ơi, việc này còn viết thư làm gì, chiều nay em chạy qua đó một chuyến là được mà." Nếu được sang nhà họ Đỗ thì chiều nay coi như khỏi phải học bài.
Đường Tiểu Đường mắng khéo: "Mẹ dặn rồi, bảo chị phải trông em, không được lười học. Thôi, đợi chị tan ca, tối nay hai chị em mình cùng qua." Cái mí mắt giật liên tục thế này, liệu có phải liên quan đến bên đó không nhỉ? Cô lại nghĩ đến nhà họ Thẩm.
Xưởng cơ khí.
Buổi trưa, tại phòng họp Tổng vụ. Mấy vị giáo viên đứng lớp đều đã đến đông đủ, tính cả Tư Khổ là năm người. Chu An thì cô gặp rồi. Tống Lương cũng đến à? Tư Khổ chăm chú nhìn lên đầu Tống Lương, cô hơi thất vọng vì chẳng thấy cái vòng hào quang nào. Tống Lương nhận ra ánh mắt của cô, liền quay sang nhìn.
Tư Khổ chào hỏi: "Đồng chí Tống." Tống Lương gật đầu đáp lễ. Còn hai người nữa? Ơ kìa. Nữ phụ số 2? Tư Khổ lập tức nhìn sang, đây chẳng phải là cái cô gái cô gặp ở căng tin hôm nọ sao?
"Đồng chí Tống, đồng chí nữ kia là ai thế?" Tư Khổ hỏi nhỏ Tống Lương. Một nam chính, một nữ phụ, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa quen nhau sao?
