[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 125
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:48
Đồng chí bảo vệ nghe ra được ẩn ý: "Ý cô là...?"
"Không gặp, cô ta từ đâu tới thì cứ để quay về đó đi." Tư Khổ cúi đầu tiếp tục làm việc. Cái cô Vu Nguyệt Oanh này đúng là "không có việc thì không lên điện Tam Bảo", tìm đến cô chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành.
Chương 62
Xưởng cơ khí, phòng nghỉ Ban bảo vệ.
Đồng chí bảo vệ quay lại, nói với Vu Nguyệt Oanh: "Đồng chí này, chúng tôi đã đi hỏi rồi, đồng chí Tiểu Đỗ nói cô nhận nhầm người, chị họ cô ấy đã về quê từ lâu rồi."
Vu Nguyệt Oanh cau c.h.ặ.t mày: "Không thể nào, Tư Khổ không thể không gặp tôi được." Thị bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Đồng chí bảo vệ tiếp tục: "Cô ấy bảo cô từ đâu tới thì về lại đó đi." Lời nói chẳng nể nang chút nào.
Vu Nguyệt Oanh rơm rớm nước mắt: "Đồng chí, anh có thể dẫn tôi đi tìm cô ấy không, tôi muốn trực tiếp nói chuyện với cô ấy."
"Mời cô xuất trình giấy giới thiệu và chứng minh thư. Sau khi chúng tôi xác minh danh tính mới có thể dẫn cô đi tìm người. Nếu không có hai thứ đó, mời cô về xã/phường xin rồi hãy mang tới đây." Đồng chí bảo vệ nói. Cho Nguyệt Oanh vào phòng nghỉ đã là phá lệ lắm rồi.
Nguyệt Oanh lấy đâu ra giấy giới thiệu cơ chứ? "Tôi chỉ có chứng minh thư thôi, được không?"
"Phải có cả hai." Giọng đồng chí bảo vệ trở nên nghiêm khắc, "Bây giờ mời cô ra ngoài cho."
Đuổi người rồi. Vu Nguyệt Oanh vẫn ngồi lì ở đó không nhúc nhích: "Tôi chỉ muốn gặp Đỗ Tư Khổ một lát thôi." Nhất quyết không chịu đi.
Đội trưởng Ngô bước vào: "Tiểu Lưu, nếu nói không thông thì cứ đưa lên đồn công an giao cho họ xử lý." Xưởng cơ khí không phải nơi ai muốn vào thì vào, lại còn lì lợm không đi, định làm gì? Thật coi Ban bảo vệ là lũ ăn không ngồi rồi chắc?
Sắc mặt Vu Nguyệt Oanh trắng bệch, thị bật dậy ngay lập tức: "Vậy... vậy tôi về trước đây, phiền các anh nhắn lại với Tư Khổ là tôi tìm nó có việc thật." Nói xong, thị cúi đầu rời khỏi phòng nghỉ. Bảo vệ đi theo tiễn thị ra tận cổng xưởng.
Đứng trước cổng xưởng cơ khí, Nguyệt Oanh nhìn cái cổng mà thấy đáng ghét vô cùng. Người ở xưởng này tệ quá, cả con Tư nữa, lòng dạ thật sắt đá, hoàn toàn không bằng con Năm! Thị ấm ức đi ra trạm chờ xe buýt.
Cửa hàng sách.
Đường Tiểu Đường xin nghỉ sớm, bốn rưỡi đã đi rồi. Cô lấy cuốn sách về máy kéo, dẫn theo em gái (Tiểu Đường nhỏ) sang nhà họ Đỗ đưa cho Đỗ lão tam. Xe buýt vừa chạy mất nên hai chị em đi bộ sang khu tập thể đường sắt, đến nơi đã hơn năm giờ chiều.
Tiểu Đường nhỏ vừa tới cửa nhà họ Đỗ đã thấy ông nội Đỗ đang cầm một xấp thư đi ra ngoài: "Cháu chào ông Đỗ ạ."
Ông nội Đỗ thấy Tiểu Đường nhỏ thì mỉm cười. Quần áo con bé tuy hoa văn bình thường nhưng nhìn ra được là đồ mới may, rất vừa vặn. Điều này cho thấy Tiểu Đường nhỏ sống ở nhà họ Đường khá tốt.
"Ông Đỗ ơi, ông đi gửi thư ạ? Để cháu gửi giúp ông cho, cháu chạy nhanh lắm." Tiểu Đường nhỏ nói. Cô thấy thần sắc ông không được minh mẫn như lần trước gặp.
"Thôi, để ông tự đi." Ông lắc đầu. Tổng cộng có năm lá thư, ông ngồi viết cả buổi chiều mới xong một phần. Hôm nay tay ông mỏi nhừ rồi, tối nay nghỉ ngơi một chút, mai lại viết tiếp, gửi tiếp. Ông có rất nhiều bạn già ở khắp nơi, dù bạn cũ không còn thì người nhà họ vẫn còn đó, có vài gia đình hoàn cảnh khó khăn, ông định gửi chút tiền qua. Ông tự hiểu rõ, xương cốt mình ngày một yếu, chẳng còn gửi được mấy lần nữa.
"Các cháu đến có việc gì thế?" Ông hỏi. Sao Tiểu Đường nhỏ lại đột nhiên qua đây? Chẳng lẽ biết ông mới nằm viện? Không đúng chứ.
"Anh Ba Đỗ đang học về máy kéo, có qua hiệu sách của chị cháu tìm tài liệu. Lúc đó còn thiếu một cuốn, nay sách về rồi nên chúng cháu mang qua ạ." Tiểu Đường nhỏ thật thà kể lại.
Lão tam muốn học máy kéo? Ông nội Đỗ ngẩn người. Thằng Ba tuy hiểu chuyện nhưng hằng ngày cứ lững thững chẳng làm gì, ông cứ ngỡ nó định cứ thế mà sống qua ngày. Hóa ra là muốn học lấy cái nghề. Ông chỉ vào trong nhà: "Thằng Ba ở trong kia, cháu gọi một tiếng là nó nghe thấy ngay."
Ông nội Đỗ chắp tay sau lưng đi gửi thư.
"Anh Ba Đỗ ơi, chúng em mang sách qua cho anh đây!" Tiểu Đường nhỏ lớn tiếng gọi.
Đường Tiểu Đường đi sau em gái vào sân, cô liếc mắt nhìn sang sân nhà họ Thẩm. Tường rào hơi cao, phải đứng xa một chút mới nhìn rõ được.
Đỗ lão tam bước ra, thấy hai chị em họ Đường thì rất ngạc nhiên. Tiểu Đường nhỏ thì thôi, sao cả chị gái cô ấy cũng tới? Anh không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước, việc Hà Mỹ Tư lén lút với tay cán bộ nhỏ kia chính là Đường Tiểu Đường nói cho anh biết.
"Chuyện lần trước, cảm ơn cô nhé." Đỗ lão tam nói.
"Chuyện gì cơ?"
"Thì là cái cô họ Hà ấy," Đỗ lão tam đáp, "cô ta theo người khác rồi." Nếu không phải bị họ phát hiện, e là anh Thẩm vẫn bị bịt mắt bắt phong trần mãi.
Thì ra là chuyện đó. Đường Tiểu Đường bảo: "Cũng là tôi vô tình thấy thôi." Cô lấy cuốn sách máy kéo ra đưa cho anh: "Cuốn sách lần trước anh cần, nay có hàng rồi đây."
"Hết bao nhiêu tiền?" Đỗ lão tam hỏi để trả tiền. Sắp tới anh đi học lớp đào tạo ở xưởng cơ khí rồi, sách vở là rất cần thiết. Sách không đắt, chỉ vài hào.
Đúng lúc này, Đỗ Hữu Quân từ trong nhà đi ra: "Lão tam, con thấy ông nội đâu không?" Vừa nãy ông cụ còn đang viết thư trong phòng, loáng cái đã không thấy người đâu.
Tiểu Đường nhỏ nghe thấy liền chỉ ra ngoài: "Ông Đỗ đi gửi thư rồi ạ."
Đỗ Hữu Quân nhìn lão tam rồi lại nhìn hai cô gái trước mắt: "Các cháu cứ trò chuyện nhé." Nói rồi ông đi tìm cha mình.
Đỗ lão tam nhận sách: "Hai cô vào nhà uống chén nước chứ? Trà thì không có, chỉ có nước đun sôi để nguội thôi."
"Vâng ạ."
Vào nhà ngồi xuống, Đường Tiểu Đường chủ động dẫn dắt câu chuyện sang nhà họ Thẩm: "Anh hàng xóm bên cạnh, sau đó thế nào rồi?"
"Giờ ổn rồi."
"Làm sao mà anh ấy vượt qua được thế? Là người nhà về khuyên nhủ à?" Đường Tiểu Đường hỏi tiếp. Thẩm Giang đã về chưa?
Đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói nhiệt tình từ phía tường rào hàng xóm: "Anh Vũ, anh về rồi đấy à!"
Đường Tiểu Đường sững người, quay ngoắt đầu lại. Thẩm Giang về rồi! Chính là giọng nói này, gã này lúc trẻ lại hoạt bát thế sao? Trong giấc mơ, lần đầu cô gặp Thẩm Giang là khi anh đã ba mươi tuổi.
Đường Tiểu Đường đứng dậy đi ra cửa, nhìn sang sân nhà họ Thẩm. Quả nhiên là một Thẩm Giang trẻ hơn mười tuổi đang từ trên tường nhảy xuống. Anh trẻ trung quá mức, nụ cười cũng rạng rỡ quá mức.
Lòng Đường Tiểu Đường ngổn ngang trăm mối. Những chuyện trong mơ cứ như đã từng xảy ra ở kiếp trước vậy. Cô và Thẩm Giang được người quen giới thiệu, khi đó anh ba mươi, cô hai mươi chín, đều là "quá lứa lỡ thì", tìm hiểu một thời gian thấy hợp nên cưới. Một năm sau thì kết hôn. Thẩm Giang là thanh niên trí thức về thành, sau này cô mới biết căn phòng cưới của họ vốn là của anh cả Thẩm Giang.
Kiếp này, vốn dĩ cô định bụng nhân lúc gia cảnh còn khá, bản thân còn trẻ đẹp thì nhanh ch.óng tìm một mối tốt, không muốn dính dáng đến nhà họ Thẩm nữa. Nào ngờ chuyện lại khéo đến thế, Tiểu Đường nhỏ lại được nhà họ Đỗ thu nhận.
Phía bên kia, Thẩm Giang nhảy vào sân nhà họ Đỗ, nhìn thấy Đường Tiểu Đường đang đứng ở cửa. Anh mỉm cười với cô, thầm nghĩ cô gái này có đôi mắt đẹp quá, cứ long lanh như nước ấy.
Anh bước tới chỗ Đường Tiểu Đường: "Chào đồng chí, tôi là Thẩm Giang." Anh chủ động đưa tay ra, cảm thấy cô gái này rất đáng để làm quen.
Đường Tiểu Đường nhìn nụ cười tỏa nắng của anh, cũng mỉm cười theo: "Chào anh, tôi là Đường Tiểu Đường." Tay cô chậm rãi nhưng kiên định đưa ra nắm lấy tay anh.
Mặc kệ cái gọi là "ngày lành tháng tốt" gì đó. Cuộc gặp gỡ sớm hơn mười năm này, có lẽ những ngày tháng sau này cũng sẽ khác đi thôi. Thẩm Giang năm đó từng nói, anh nghỉ việc ở xưởng hóa chất vào năm 67, sau đó mới đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đỗ Nhị nhìn Thẩm Giang và Đường Tiểu Đường nhường lối ở cửa rồi mới đi vào nhà. Trên tay anh xách một cái túi nhỏ lấy từ chỗ Dương Đại Đầu. Đại Đầu bảo mai có thể kiếm được nửa con lợn, định bụng bán một ít, còn lại để mấy anh em liên hoan.
Vào nhà, Đỗ Nhị đi tới cạnh Đỗ lão tam, huých cho một cái. Cái đồ vô dụng, cô gái xinh đẹp ngồi ngay cạnh mà không biết nắm bắt cơ hội. Nhìn cái thằng Thẩm Giang kia kìa, dẻo mồm thật, giờ đã rủ người ta đi xem phim rồi.
Tiểu Đường nhỏ thấy chị gái đi cùng Thẩm Giang ra khỏi sân thì cuống quýt: "Anh Ba Đỗ, em đi xem chị em thế nào đã, lát tụi em không quay lại đâu." Chị cô bình thường lý trí thế mà sao giờ lại lạ vậy? Tiểu Đường nhỏ vắt chân lên cổ đuổi theo.
Đỗ Nhị thầm đ.á.n.h giá Tiểu Đường nhỏ: Con bé này trông cũng bình thường. Đỗ lão tam thở dài: "Anh Hai, người ta căn bản chẳng thèm nhìn trúng em đâu." Lần trước ra hiệu sách, thái độ Đường Tiểu Đường lạnh nhạt lắm, vả lại anh cũng không có ý đó, giờ học nghề là quan trọng nhất.
Đỗ Nhị vào phòng, Đỗ lão tam đuổi theo: "Anh Hai, anh đừng có về nói lung tung với mẹ đấy nhé, em sợ mẹ hiểu lầm." Rồi hỏi thêm: "Anh xách túi gì đấy?"
"Tiểu mạch (kê). Anh có ông bạn dạ dày không tốt, phải nấu cháo kê cho dễ tiêu." Đỗ Nhị nói. Đây là thứ anh định mang về đại đội.
Xưởng cơ khí.
Tan ca. Tư Khổ định ở lại xưởng thêm một lát, nhưng Thợ cả Thư ở Phân xưởng 2 có việc tìm cô, Dư Phượng Mẫn dẫn người tới. Là chuyện về chiếc xe đạp. Dạo này Tư Khổ bận quá, ngay cả cái vành xe đạp cô vẫn chưa đi tìm mua được.
