[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 151
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:53
Khu tập thể ngành đường sắt.
Trời sập tối, Đỗ Lão Tam mới về đến nhà. "Mẹ, hôm nay có thư của con không ạ?" anh hỏi.
"Không có." Bà Đỗ ngóng ra cửa, lòng đầy phiền muộn. Cô em chồng cứ mặt dày mày dạn chạy đi tìm Đỗ Hữu Thắng rồi. Lúc nãy bà định cản lại, nhưng bà nội Đỗ cứ gào lên đau chân, bắt bà đi tìm cao dán. Hai mẹ con nhà họ kẻ xướng người họa, cuối cùng bà Đỗ cũng chẳng ngăn nổi Đỗ Đắc Mẫn.
Lão Tam vào phòng, thấy Lão Ngũ đang gặm bánh nướng. "Bánh ở đâu ra thế?" "Em mua ở căng tin đấy, còn một cái, anh ba ăn không?" Lão Ngũ đưa nốt cái bánh còn lại cho anh. Lão Tam cầm lấy ăn ngấu nghiến.
"Mẹ làm sao thế?" Lão Tam vừa ăn vừa hỏi, thấy hôm nay sắc mặt mẹ mình không tốt chút nào.
"Hình như cô út bị xưởng đuổi việc rồi." Lão Ngũ ghé sát tai nói nhỏ. Bên bà nội Đỗ thì chỉ bảo là công việc của cô không suôn sẻ, con Văn Tú thì lo mẹ nó bị người ta bắt nạt ở xưởng. Còn mẹ mình thì lúc đi học về, em đã nghe thấy mẹ lẩm bẩm suốt, bảo cô út lại sắp dắt rắc rối về nhà rồi. Nghe ý tứ thì hình như mẹ sợ cô sẽ dọn về đây ở hẳn.
Lão Tam tập trung ăn bánh, không nói gì thêm. Với cái kiểu làm việc của cô út, giờ xưởng mới phát hiện ra là cô đã hời chán rồi. Không biết đã lĩnh lương không công bao nhiêu năm trời.
Đỗ phụ mãi vẫn chưa thấy về. Ngược lại là Đỗ Đắc Mẫn, khoảng nửa tiếng sau khi Lão Tam về, cô ta đã vác cái mặt nhẹ nhõm bước vào nhà.
"Cả nhà đông đủ nhỉ." Đắc Mẫn thấy đói bụng, anh cả chưa về nhưng chắc chắn chị dâu phải để phần cơm trong bếp. Cô ta chạy tót vào bếp, mở vung nồi ra xem thì thấy chẳng còn cái gì. "Chị dâu, không nấu cơm tối à?"
Bà Đỗ nghe tiếng em chồng là đã thấy bực mình: "Anh cô đâu?" "Đang đi lo việc bên ngoài rồi." Đắc Mẫn tâm trạng khá tốt: "Chắc là về muộn đấy."
Anh cả đã đến nhà lão xưởng trưởng xưởng kem, bảo là đi nói đỡ cho cô. Cô vốn định đi cùng, nhưng anh cả sợ cô đi theo lại hỏng việc nên bắt về nhà trước. Cô thì gây rắc rối gì được cơ chứ? Ngày xưa lão xưởng trưởng quý cô lắm, coi như con gái ruột, chỉ là sau khi lấy chồng cô cứ lo cho gia đình con cái nên ít qua lại thôi.
Bà Đỗ tức đến tím gan tím ruột. Bà biết ngay lão Thắng nhà bà là hạng tai mềm, giờ này rồi còn chạy vạy cho cô em chồng, không để đến mai được à? Đã ngần nấy tuổi đầu, ngộ nhỡ có tí rượu vào, đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện gì thì làm sao?
"Chị dâu, nhà còn gì ăn không?" "Không có!" Bà Đỗ nhìn Đắc Mẫn một cái cũng thấy thừa thãi. Bà gọi Lão Tam ra, đưa cho cái đèn pin, bảo anh lát nữa qua khu nhà cũ của xưởng kem xem sao, bà nhớ lão xưởng trưởng ở bên đó. "Pin này dùng tiết kiệm thôi, lát nữa đi đường lớn, cứ chỗ nào có đèn đường mà đi." Bà dặn dò.
Phòng bà nội Đỗ.
"Mẹ, chị dâu không nấu cơm tối cho mẹ à?" Đắc Mẫn bồi vào: "Lát nữa mẹ phải bảo anh cả mắng chị ấy một trận, ai đời lại làm dâu cái kiểu ấy." Bà nội Đỗ đáp: "Mẹ ăn rồi." Ăn cháo mua ở căng tin với tí dưa muối. "Mẹ ơi, con còn chưa được miếng nào vào bụng, đói lả cả ngày rồi." Đắc Mẫn xoa bụng ngó ra ngoài: "Bếp núc chẳng có cái gì cả." Chị dâu lại còn hầm hừ với cô nữa chứ.
Bà nội Đỗ hỏi: "Đường về không mua cái gì mà ăn?" "Công việc thì mất rồi, sau này không có lương thì con đâu dám tiêu hoang." Nói đoạn, cô ta lại nhìn bà nội Đỗ với ánh mắt mong chờ như mọi khi. Nhưng bà nội chẳng hề có động thái rút tiền nào cả.
Đắc Mẫn đợi thêm lúc nữa, bà nội mới bảo: "Con tự vào bếp mà nấu cái gì thì nấu." Tiền bà cũng chẳng có. Mất khoản hưu trí của ông lão rồi, tiền trong tay bà là tiền c.h.ế.t, trừ khoản Lão Nhị gửi về mỗi tháng một ít thì chẳng còn thu nhập nào khác. Già rồi, cứ phải cầm ít tiền trong người mới yên tâm được. Đắc Mẫn nhìn mẹ một hồi lâu rồi hậm hực đi vào bếp. Sao đến mẹ mình cũng thay đổi thế này? Cái thế đạo này thật quái gở.
Tại xưởng cơ khí - Trạm y tế.
Mùi dầu cao càng lúc càng nồng, Viên Tú Hồng cho thêm hoàng đơn vào, vừa cho vừa khuấy đều tay. Màu dầu cao đậm dần, đợi đến khi thành màu nâu đen là coi như sắp được. Sau đó còn phải đổ vào nước lạnh ngâm một thời gian để khử hỏa độc. Tay Tú Hồng bắt đầu mỏi nhừ.
Bên ngoài trạm y tế có tiếng gọi: "Tú Hồng, có đó không?" Sao Đỗ Tư Khổ lại đến đây nhỉ? Tú Hồng gọi với ra: "Tôi ở trong này, đợi tí!" Cô rút bớt thanh củi đặt sang bên cạnh rồi chạy ra mở cửa. Điện ở trạm y tế đi cùng đường dây với đèn đường nên đêm không bị cắt. Tú Hồng bật đèn, đón Tư Khổ vào: "Sao bà lại đến đây?"
"Thấy bà chưa về nên tôi qua xem sao," Tư Khổ nói, "Đang nấu cao đấy à?" Cách xa cả đoạn đã ngửi thấy mùi nên cô mới đoán Tú Hồng ở đây. "Chắc phải mất một hai ngày nữa." Tú Hồng dẫn Tư Khổ ra phía sau, cho cô xem mẻ cao đang nấu: "Nhìn này, mai còn phải phết lên vải dán nữa." Tư Khổ đưa cho Tú Hồng mấy cái bánh bao nhân rau. "Bà trông lửa hộ tôi một lát, nhớ khuấy đều tay nhé." Tú Hồng chẳng khách sáo, đi rửa tay rồi cầm bánh ăn ngấu nghiến. Đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon.
Phòng hoạt động công nhân.
Nguyễn Tư Vũ dạy lớp xóa mù chữ vào thứ Ba, hôm nay người đến khá đông, ngồi kín cả phòng. Cô khá ngạc nhiên khi thấy thái độ học tập của mọi người tích cực hơn hẳn. Chuyện gì thế nhỉ? Tan học cô mới nghe người ta kháo nhau là vì cái lớp tập huấn máy kéo kia. Bên đó yêu cầu phải có bằng tiểu học mới cho học. Bằng tiểu học à? Tư Vũ nghe mà phì cười. Về nhà cô kể chuyện này với anh hai: "Chỉ cái bằng tiểu học thôi mà làm khó bao nhiêu người, anh hai này, xưởng mình lắm người mù chữ thế thật ạ?" Thế thì vào làm công nhân kiểu gì?
Anh hai cô chính là Nguyễn T.ử Bách. Anh bảo: "Có gì mà buồn cười, giải phóng mới được hơn chục năm, những người ba bốn mươi tuổi bây giờ thì hồi đó cũng chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, lấy đâu ra điều kiện mà đi học." Đang thời loạn lạc mà. Tư Vũ không cười nữa. Anh trai cô thật chán, lúc nào cũng nói mấy chuyện cũ kỹ nặng nề.
Ký túc xá nữ.
Tư Khổ về phòng một mình. Tú Hồng ở lại trạm y tế trực đêm giúp cô La. Tư Khổ vừa vào phòng, Dư Phượng Mẫn đã bật dậy khỏi giường: "Tư Khổ, mọi người đi đâu hết thế?" Chẳng có ai ở phòng khiến bụng dạ đầy chuyện bát quái của cô chẳng biết xả vào đâu.
"Có chuyện gì thế?" Phượng Mẫn phấn khích nói: "Bà có biết không, trưa nay ở căng tin có hai mụ vì một thằng đàn ông mà đ.á.n.h nhau vỡ đầu chảy m.á.u đấy. Sau đó còn kinh động đến cả lãnh đạo xưởng, bà bảo mai có bị nêu tên phê bình trên loa phát thanh không?" Ly kỳ thật đấy, cứ thông báo một cái là biết ngay là ai.
"Trưa nay?" Trong lòng Tư Khổ dâng lên một dự cảm chẳng lành, "Ở căng tin à?" Hai nữ tranh một nam? Sao cô chẳng thấy gì nhỉ? Nếu nói trưa nay ở căng tin có xích mích thì chỉ có... cô và Đinh Uyển. Mà cũng là vì anh ba cô thôi.
"Đúng đấy, m.á.u chảy đầy đầu, còn bảo phải vào trạm y tế nữa cơ." Phượng Mẫn chỉ tay vào đầu, kể một cách đầy hăng hái. "Bà nghe ở đâu ra thế?" Tư Khổ hỏi. "Ai mà chẳng nói thế, lúc đầu tôi nghe bảo là đ.á.n.h nhau, sau thì truyền thành đ.á.n.h đến mức đầu rơi m.á.u chảy, ngày mai chắc còn truyền kinh khủng hơn." Phượng Mẫn cũng biết lời đồn không đáng tin lắm, nhưng ai cũng nói thế cơ mà. Không có lửa làm sao có khói, đúng không?
Tư Khổ đau đầu đáp: "Chuyện bà nói tôi biết đấy." "Bà biết à? Bà nhìn thấy rồi?" Phượng Mẫn kinh ngạc: "Kể nhanh tôi nghe nào, rốt cuộc là ai? Vì thằng cha nào mà đ.á.n.h nhau được thế, bộ nó đẹp trai lắm à? Là Tô T.ử Bách ở phân xưởng ba hay là Tống Lương?"
Tư Khổ càng đau đầu hơn: "Trưa nay tôi đưa anh ba đi ăn cơm, Đinh Uyển hất cháo lên người anh ấy nên có xảy ra chút xích mích, nhưng giải quyết xong rồi." "Hả?"
Chương 75
…… Dư Phượng Mẫn đầy vẻ thất vọng: "Chỉ thế thôi á?" Tư Khổ: "Bà nghĩ tôi có thể vì một thằng đàn ông mà đi đ.á.n.h nhau với người ta à?" Đời nào.
Phượng Mẫn lầm bầm vài câu. Chuyện này ai mà biết được, ngộ nhỡ sau này Tư Khổ có đối tượng rồi có đứa nào nhảy vào cướp, chắc gì đã không xông vào mà "quyết chiến". Tất nhiên, cô chẳng dám nói ra miệng.
Tư Khổ dặn: "Chuyện này bà đừng có nói ra ngoài, mà có nghe thấy lời đồn thì cũng đừng có giải thích." Phượng Mẫn ngớ người: "Tại sao?" Tư Khổ: "Cái lời đồn đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, mặc kệ người ta truyền thế nào, mình cứ coi như không biết. Ai có nói thì bà cứ hùa theo hóng hớt cho vui thôi, đừng có bảo là mình biết nội tình."
Cứ để xem cô Đinh Uyển kia có chịu nhận cái lời đồn này không. Dù sao Tư Khổ cũng không nhận. Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cô, ngày tháng vẫn cứ phải sống tiếp thôi. Phượng Mẫn nhìn Tư Khổ một hồi lâu: "Nhưng chắc chắn ở căng tin có người nhìn thấy mà." Tư Khổ thản nhiên: "Tôi chỉ là cãi nhau, chứ không phải vì đàn ông mà đ.á.n.h nhau vỡ đầu, cái mác đó không gắn lên đầu tôi được đâu." Có gắn cô cũng chẳng nhận, bộ phạm pháp chắc?
"Chịu bà luôn đấy." Phượng Mẫn nằm vật xuống giường. Đúng là cái bụng dạ lớn thật.
Khu nhà cũ xưởng kem.
Lão xưởng trưởng ở tầng một. Ông đã già, sắp bước sang tuổi thất thập rồi, lên xuống cầu thang đau chân nên đổi xuống tầng một cho tiện đi lại. Lúc Đỗ phụ đến nơi, lão xưởng trưởng đang ngồi nghe đài trong nhà.
