[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 158
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:54
Thật sự rất khó nghe.
Đỗ Tư Khổ thở dài một tiếng thườn thượt, thôi được rồi. Cô cũng coi như đã nỗ lực hết mức.
"Thế báo chí hôm nay của các anh đâu? Bên này không đặt báo à?" "Có người mượn rồi." Giờ thì không có.
Tư Khổ không còn gì để nói. Tóm lại là Ban Bảo vệ xưởng máy kéo cái gì cũng không có, cái gì cũng không xin được, và đâu đâu cũng không cho đi. Cô thề ngày mai sẽ không bao giờ quay lại cái nơi quỷ quái này nữa.
Người đàn ông cao lớn tóc ngắn giúp đồng nghiệp trực một lát, đến gần hai giờ chiều thì anh ta chuẩn bị đi. Chiều nay lãnh đạo xưởng máy kéo và các đoàn khách còn phải họp tiếp. Trước khi đi, anh ta dặn dò đồng nghiệp:
"Cái cô đồng chí này, cậu để mắt kỹ một chút, lát nữa tìm cách tra xét kỹ hồ sơ của cô ta xem." Một người lái máy kéo mà cứ đòi xem tài liệu kỹ thuật, chắc chắn có vấn đề.
Chương 78
……
Buổi chiều.
Lúc đầu Tư Khổ còn thấy bực bội vì thời gian trôi qua quá chậm, nhưng sau đó, ngồi hóng gió, ngắm mây bay trên trời, cô lại thấy cuộc sống này cũng thật thong dong. Trên đất không biết ai đ.á.n.h rơi một hạt cơm, kiến kéo đến thành hàng, năm chú kiến nhỏ cùng nhau khiêng hạt cơm đi mất.
Giá mà có cái ghế nằm thì tốt biết mấy. Khi Tư Khổ ngắm nhìn từng ngọn cỏ nhành cây ở Ban Bảo vệ, tâm trạng cô lại khác hẳn. Ban Bảo vệ xưởng máy kéo rất lớn, hơn hẳn xưởng cơ khí, người cũng đông nữa, lúc nãy nhóm đổi ca cũng phải đến mười mấy người.
Cô chợt nhớ lời anh Ba nói lúc trước, bên này đang tuyển thêm người cho Ban Bảo vệ. Chắc là sắp có dự án lớn gì rồi.
Hơn ba giờ chiều, người của Ban Bảo vệ mang báo tới: "Báo cô cần đây." "Chẳng phải bảo là không có sao?" "Giờ thì có rồi."
Đồng chí bảo vệ này họ Hồ, mặt tròn trịa, trông trẻ hơn tuổi thật. Tư Khổ đón lấy tờ báo.
"Cô ở xưởng cơ khí à? Phụ nữ như cô sao lại đi lái xe thế?" Đồng chí mặt tròn hỏi. Anh ta là thực hiện lệnh của Đội trưởng Trần qua đây dò hỏi tin tức.
Tư Khổ hỏi lại: "Tôi nói ra thì anh có cho tôi ra ngoài đi dạo không?" "Cái đó thì không được." Thế thì còn gì để nói nữa đâu.
Tư Khổ cũng chẳng buồn tốn công trò chuyện, thà xem báo còn hơn, dù trên báo cũng chẳng có tin gì vui vẻ. Toàn là hình ảnh các đoàn diễu hành, tay cầm cờ đỏ, khẩu hiệu tuyên truyền, gương mặt ai nấy đều phấn khích cuồng nhiệt.
Đồng chí mặt tròn không bỏ cuộc, cứ lân la hỏi chuyện đông tây nam bắc, nhưng Tư Khổ trả lời rất lấy lệ. Cuối cùng anh ta chẳng hỏi ra được gì. Cô đồng chí này cảnh giác cao thật, anh ta thầm nghĩ.
Năm giờ rưỡi.
Cuộc họp ở đại hội trường xưởng máy kéo cuối cùng cũng kết thúc. Căng tin bên này đã chuẩn bị sẵn cơm tối cho mọi người. Ra khỏi phòng họp ai nấy đều đói bụng nên kéo nhau đi ăn ngay.
Tư Khổ vẫn còn ở Ban Bảo vệ. "Đồng chí, cô họ gì?" "Họ Đỗ." "Đồng chí Đỗ, đi thôi, vào căng tin ăn tối."
Tư Khổ đặt tờ báo xuống. Tờ báo này cô xem suốt cả buổi chiều, đến mức mặt giấy muốn mòn vẹt ra rồi. Không phải Tư Khổ ham đọc, mà là vì cái anh mặt tròn kia cứ thỉnh thoảng lại sán đến bắt chuyện, nếu không lấy tờ báo che mặt thì hai người chỉ còn nước trừng mắt nhìn nhau.
Vào đến căng tin, bên trong đã chật kín người. "Đồng chí Đỗ, đi theo tôi." Đồng chí mặt tròn dẫn Tư Khổ sang khu vực dành riêng cho Ban Bảo vệ để ăn. Tư Khổ vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm mãi mà chẳng thấy bóng dáng ai trong đoàn xưởng cơ khí đâu.
Không có ở đây? Cũng chẳng thể là đã về rồi, vì cô là người lái xe, không có cô thì ai lái về được? Chưa kể xe vẫn còn đậu ở bãi trống bên Ban Bảo vệ kia mà.
Mãi mới tìm được hai chỗ ngồi, anh bạn mặt tròn vội dẫn Tư Khổ ngồi xuống. Cô vừa ngồi vững thì trước mặt đã có một cái bát lớn đựng đầy cơm canh đưa tới.
"Giờ này quầy ăn chẳng còn mấy món đâu, cô ăn tạm đi." Người đó nói. Tư Khổ ngước lên nhìn. Người nói chính là cái anh cao lớn tóc ngắn lúc trưa. Anh ta ngồi đối diện Tư Khổ, tay cầm cái cặp l.ồ.ng nhôm loại lớn, cơm canh bên trong đã ăn được hơn một nửa.
"Cảm ơn." Tư Khổ hỏi, "Các đồng chí xưởng cơ khí của chúng tôi vẫn còn đang họp à?" "Họ ăn trên tầng, lát nữa ăn xong là các cô có thể về được rồi."
Cuối cùng cũng được về. Tư Khổ cầm đũa, lùa cơm rất nhanh. "Không ai tranh với cô đâu," Anh chàng tóc ngắn nói, "Ăn từ từ kẻo nghẹn." Tốc độ ăn của cô nàng này quả thực không thua gì đàn ông.
Tư Khổ đã thấy Chủ nhiệm Hà của xưởng cơ khí xuất hiện, theo sau là mấy đồng chí phân xưởng một. Ăn xong là phải đi ngay. Hai bên sớm gặp nhau.
"Tiểu Đỗ, cả ngày nay cô đi đâu thế, sao chẳng thấy mặt mũi đâu?" Chủ nhiệm Hà hỏi. "Cháu ở Ban Bảo vệ ạ, họ bảo nhân viên không thuộc diện kỹ thuật thì không được vào phòng họp." Tư Khổ vừa nói vừa bước nhanh.
Cả đoàn quay trở lại máy kéo. Chủ nhiệm Phùng của phân xưởng ba cũng dẫn người chen chúc lên thùng xe. Mấy cái ghế đẩu ban sáng giờ không còn chỗ mà ngồi, phải nhấc lên buộc gọn vào thành xe. Người quá đông, chỗ ngồi gần như không đủ.
Chủ nhiệm Hà bảo: "Chủ nhiệm Phùng, hay là ông đợi Xưởng trưởng Dương phái xe đưa các ông về đi." Chủ nhiệm Phùng đáp: "Khỏi, trời sắp tối rồi, cứ đưa đi đón về lại làm phiền các đồng chí xưởng máy kéo nghỉ ngơi."
Kỳ thực là vì còn mấy xưởng khác nữa. Xe của xưởng máy kéo thì nhiều nhưng tài xế biết lái thì không bao nhiêu, phải đợi rất lâu. Giờ trời đã nhá nhem, bên ngoài cũng hết xe buýt rồi, không thể chờ thêm được nữa. Tư Khổ kiểm tra lại lốp xe, châm thêm ít dầu diesel, xác nhận động cơ không có vấn đề gì rồi mới xuất phát.
Khu tập thể ngành đường sắt.
Đỗ Đắc Mẫn cả ngày không thấy về khiến bà nội Đỗ vô cùng sốt ruột. Đến chiều, bà giục bà Đỗ mấy lần bảo sang căn nhà bên phía xưởng kem xem sao.
Bà Đỗ không muốn đi. Sang đó rồi thì sao? Nếu cô em chồng không muốn về, chẳng lẽ bà phải quỳ xuống cầu xin cô ta? Giờ bà chẳng muốn dính dáng gì đến chuyện của em chồng nữa. Trong mắt Đắc Mẫn, chỉ có người họ Đỗ mới là gia đình, còn bà là người ngoài, có quan tâm nhiều cũng chỉ rước họa vào thân. Bà Đỗ đã nếm mùi này quá nhiều lần rồi.
"Thái Nguyệt, con bé Đắc Mẫn nó..." Bà nội Đỗ chưa nói hết câu thì ngoài cửa đã có người đến.
"Chị Hoàng!" Mẹ của Hạ Đại Phú bước vào, bà có việc tìm bà Đỗ. Thấy có người ngoài, bà nội Đỗ im bặt. Đỗ Đắc Mẫn mất việc không phải chuyện vẻ vang gì, trước khi tìm được việc mới tốt nhất là nên giấu kín.
Mẹ Hạ hỏi: "Chị Hoàng này, nhà con cháu gái chị ở đâu thế nhỉ?" Lại hỏi chuyện này. Bà Đỗ nhớ lần trước Hạ Đại Phú đến tìm bà cũng hỏi đúng câu này.
"Chị hỏi Nguyệt Oanh à? Có chuyện gì thế chị?" "Còn chuyện gì nữa," Mẹ Hạ cười, "Chuyện của hai đứa nhỏ ấy mà. Thằng Đại Phú nhà tôi nó tìm đến tận nhà con bé rồi. Tôi nghĩ mình nó đi cũng không tiện nên muốn sang đó xem sao."
Con trai bà tháng nào cũng nộp lương, trong tay chỉ có chút tiền ăn, lần này sang nhà họ Vu chắc cũng chẳng mang theo được đồ gì giá trị. Mẹ Hạ nghĩ thầm chắc vụ này sẽ hỏng thôi, đúng ý bà. Nhưng dù sao bà cũng phải sang một chuyến, dù gì cũng phải biết nhà Vu Nguyệt Oanh ở đâu để đón con trai về chứ.
"Đại Phú nhà chị tự đi một mình à?" "Phải, cái thằng ngốc ấy, bảo đi là đi luôn chẳng đợi tôi. Nếu không phải vì tôi chưa xin được giấy giới thiệu thì đã đi cùng nó rồi." Mẹ Hạ nói.
Xem ra Hạ Đại Phú cũng thật lòng. Bà Đỗ thấy vậy liền vào phòng viết lại địa chỉ một lần nữa rồi đưa cho mẹ Hạ. "Chị Hoàng bận việc đi nhé, tôi về đây."
Mẹ Hạ vừa đi, bà Đỗ sợ bà nội lại nhắc chuyện đi tìm Đắc Mẫn, liền cầm kim đan và cuộn len sang nhà họ Thẩm lánh mặt. Lúc nãy bà thấy Lưu Vân ở nhà, hai nhà sát vách nhau, bà nội có chuyện gì thì bên nhà họ Thẩm vẫn nghe thấy tiếng gọi.
"Chị Hoàng, lấy đâu ra len thế?" "Thằng Đỗ Văn nhà tôi mua đấy." Bà Đỗ đáp, "Nó ở xa, cũng chỉ có chút tấm lòng hiếu thảo này thôi."
Nhắc đến chuyện hiếu thảo, Lưu Vân mỉm cười nhắc đến cậu con thứ Thẩm Giang: "Xưởng hóa chất xa thế mà nó bảo cuối tuần này vẫn về thăm tôi đấy. Tôi bảo đừng có về, tốn tiền xe lắm, mà nó cứ nhất quyết đòi về." Cậu Thẩm Giang nhà bà giờ trưởng thành rồi, cũng biết tranh thủ ngày nghỉ về thăm mẹ. Chẳng bù cho trước đây, có khi hai ba tháng mới về một lần.
Thấy bà Đỗ đan len, Lưu Vân cũng vào phòng lôi mấy chiếc áo len, quần len cũ nhỏ của mấy đứa nhỏ ra tháo, cuộn lại thành từng b.úi. Len này cuộn lại để sau này đan áo mới. Hai người vừa làm vừa trò chuyện.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, bà Đỗ phải về nấu cơm nên chào Lưu Vân một tiếng rồi bước ra cửa. Vừa mới ra đến cổng, bà đột nhiên chạy ngược trở vào.
"Lưu này, cô ra đây mau! Xem đằng kia có phải thằng Thẩm Dương nhà cô không!" Ngay lối rẽ phía trước kìa. Thẩm Dương giờ ở nhà, tan làm về lúc này là chuyện bình thường.
Lưu Vân bảo: "Nó đạp xe nên nhanh hơn người khác." Nhưng thấy sắc mặt bà Đỗ không đúng, bà vội vàng chạy ra cửa xem.
Phía ngoài không xa, Thẩm Dương đang dắt xe đạp đứng bên lề đường. Một người phụ nữ tóc dài ngang vai, dáng người gầy gò đang đứng đối diện anh, hai người đang nói chuyện gì đó.
Lưu Vân chỉ nhìn cái bóng lưng thôi cũng nhận ra ngay người phụ nữ đó là ai: Vợ cũ của Thẩm Dương – Hà Mỹ Tư! Cái đồ trời đ.á.n.h này sao lại đến đây nữa! Chẳng phải đã bám lấy một tay cán bộ nhỏ bên Ủy ban Cách mạng rồi sao? Sao còn ám quẻ Thẩm Dương nhà bà?
Lưu Vân sải bước lao tới nhanh như cắt. Bà Đỗ đứng ở cửa nhà mình quan sát, thấy Lưu Vân vừa đến là Thẩm Dương đã vội che chắn trước mặt Hà Mỹ Tư. Lẽ nào anh sợ mẹ mình ra tay đ.á.n.h người?
Thế này thì hỏng rồi. Quả nhiên, Lưu Vân nổ đom đóm mắt: "Thẩm Dương! Anh làm cái trò gì thế này? Cái loại họ Hà này đã đối xử với anh thế nào anh không biết à? Anh không thấy nhục à!" Giọng Lưu Vân run lên vì tức giận.
