[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 168
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:55
Khu tập thể ngành đường sắt.
Nhà họ Thẩm.
Ăn sáng xong, Vu Nguyệt Oanh kiếm một cái cớ rồi sang nhà họ Thẩm ngay.
Mấy ngày nay bà Lưu Vân cứ lo rầu vì chuyện của cậu con trai cả, đêm ngủ không ngon, việc nhà cũng chẳng màng làm. Vu Nguyệt Oanh thấy vậy liền giành lấy chổi quét nhà, tranh phần giặt quần áo, bà Lưu ngăn cũng không được.
"Con bé Nguyệt Oanh này đúng là siêng năng thật."
Trong lòng bà Lưu thậm chí còn nghĩ, nếu không phải vì gia cảnh nhà Vu Nguyệt Oanh quá tệ, lại không có hộ khẩu thành phố, thì biết đâu bà đã hỏi cưới cô cho cậu con cả. Một cô gái tốt thế này, tiếc là bị gia đình làm liên lụy.
"Dì Lưu ơi," Vu Nguyệt Oanh phơi xong quần áo thì đi lại gần, "Dì có khát nước không ạ?" Trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi mịn. Thời tiết cuối tháng Mười đã chuyển lạnh, thế mà cô làm việc đến mức đổ cả mồ hôi.
"Nguyệt Oanh, cháu ngồi đi," Bà Lưu đứng dậy, vào phòng lấy ra hai miếng bánh đào sấy (桃酥), "Cháu nếm thử xem, giòn rụm luôn đấy." Đây coi như là thù lao cho việc giúp đỡ lúc nãy.
"Dì Lưu, cháu không đói đâu ạ." Vu Nguyệt Oanh không muốn để lại ấn tượng là kẻ tham ăn. Cô trò chuyện phiếm với bà Lưu một lúc rồi khéo léo nhắc đến chuyện người thân: "Mẹ cháu thường bảo, hễ cháu đi xa là mẹ lại thấp thỏm lo âu. Dì Lưu, dì cũng như vậy phải không ạ?"
Hình như Thẩm Giang đang ở ngoại tỉnh.
"Làm mẹ thì ai chẳng thế." Bà Lưu thở dài, nghĩ đến cậu con cả mà lòng lại nặng trĩu.
Vu Nguyệt Oanh vòng vo hỏi nửa ngày trời mà vẫn chẳng moi được thông tin gì về Thẩm Giang, trong lòng bắt đầu thấy nản.
Đúng lúc đó, từ sân nhà bên cạnh truyền tới tiếng bà Đỗ: "Chị Lưu ơi, Nguyệt Oanh nhà tôi có ở bên sân nhà chị không?"
"Có đây!" Bà Lưu đáp lời rồi quay sang bảo Vu Nguyệt Oanh: "Dì cháu gọi kìa."
Vu Nguyệt Oanh nghe thấy, cô chào tạm biệt bà Lưu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đến cổng nhà họ Đỗ, cô bỗng thấy Thẩm Giang – dáng vẻ đầy sức sống và rạng rỡ – đang xách theo một đống đồ từ đầu ngõ đi vào.
Thẩm Giang!
Mắt Vu Nguyệt Oanh sáng bừng lên.
Nhưng từ trong sân lại vang lên tiếng Hạ Đại Phú: "Nguyệt Oanh, sao em còn chưa vào?" Đứng ở cổng nửa ngày rồi, trông thấy ai mà ngẩn người ra thế?
Hạ Đại Phú đến rồi!
Lòng Vu Nguyệt Oanh chùng xuống, thật đúng là không đúng lúc chút nào. Giữa một cuộc hôn nhân đã được ấn định với Hạ Đại Phú và tình cảm chưa rõ ràng với Thẩm Giang, Vu Nguyệt Oanh vẫn nhấc chân bước vào sân nhà họ Đỗ.
Cô nhất định phải ở lại thành phố này!
Nhà họ Thẩm.
Bà Lưu Vân thấy cậu con thứ về thì vui mừng khôn xiết, vội chạy ra đỡ lấy đồ đạc: "Sao giờ mới về?" Bà lại mắng yêu: "Sao mang lắm thứ về thế này?" Về nhà thôi mà, mua quà cáp làm gì cho tốn tiền.
Thẩm Giang cười: "Mẹ, con nhắm được một cô gái rồi, đống đồ này là cho cô ấy đấy, mẹ cứ chọn lấy mấy món trước đi."
"Có người trong mộng rồi cơ à?" Bà Lưu lập tức cảnh giác: "Gái ngoại tỉnh à? Gia đình thành phần thế nào? Bố mẹ làm nghề gì? Đã điều tra kỹ chưa?"
"Con không biết." Thẩm Giang mang đồ vào nhà, "Dù là đối tượng tìm hiểu thì cũng đâu cần tra xét tổ tông tám đời người ta chứ. Làm gì có kiểu như thế ạ."
"Cái thằng này, con thì biết cái gì!" Bà Lưu bắt đầu "soi" Thẩm Giang: "Thành phần không tốt là tuyệt đối không được qua lại đâu nhé. Đừng để sau này liên lụy đến con cái." Nếu bị liệt vào loại phần t.ử xấu thì con cái sinh ra đã thấp kém hơn người khác, cả nhà không ngóc đầu lên nổi.
Thẩm Giang bị mẹ càm ràm đến nhức cả đầu, đành phải nói thật: "Cô ấy làm việc ở hiệu sách, là công nhân chính thức, thành phần gia đình tốt lắm. Mẹ đừng có lo hão nữa."
Làm ở hiệu sách à?
Gương mặt bà Lưu lập tức giãn ra, cái này thì tốt. Làm ở hiệu sách vừa nhàn nhã lại được đọc sách, sau này có con cái thì dắt con sang đó xem sách, chẳng tốn tiền mua. Quá tốt luôn!
"Mẹ, mẹ may cho con mấy bộ quần áo mới để diện Tết nhé." Thẩm Giang nói. Cậu tính đợi khi chính thức xác định quan hệ với Đường Tiểu Đường, cuối năm sẽ sang nhà họ Đường chúc Tết, lúc đó phải mặc quần áo mới cho chỉnh tề.
Bà Lưu hỏi: "May màu gì tươi sáng tí nhé?"
"Dạ thôi, màu nào chín chắn chút ạ, mẹ Tiểu Đường thích thanh niên chững chạc." Thẩm Giang để đống đồ lên bàn rồi móc từ túi trong ra mười đồng tiền cùng mười thước phiếu vải đưa cho mẹ: "Mẹ, thế này đủ chưa ạ?"
"Đủ rồi." Bà Lưu có tiền, nhưng con trai đã đưa thì bà cũng không từ chối. Cậu con cả không ra gì, may mà còn cậu út khiến bà yên lòng.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa lại vang lên tiếng Vu Nguyệt Oanh: "Dì Lưu ơi, dì cháu bảo mang ít bánh gạo sang biếu dì ăn thử ạ." Bánh gạo là do Hạ Đại Phú mang đến.
Bà Lưu cười rạng rỡ: "Sao còn bắt cháu chạy qua một chuyến thế này," bà đi ra đỡ lấy đĩa bánh, "Nguyệt Oanh, cháu đợi tí nhé, để dì đi trút bánh ra đĩa nhà dì."
Nói rồi, bà bưng đĩa vào trong, trút bánh gạo ra xong thì lấy túi bánh đào sấy ra, lấy bốn miếng, cộng thêm hai miếng lúc nãy là sáu miếng, đặt gọn gàng vào đĩa. Thế này là cũng nhiều rồi.
Bà Lưu tươi cười bưng đĩa đi ra. Vu Nguyệt Oanh từ sân tiến vào trong nhà.
"Thẩm Giang, lâu rồi không gặp." Vu Nguyệt Oanh mỉm cười. Lần trước khi nhà họ Thẩm sang nhà họ Đỗ tìm chú hai Đỗ, cô đã sán lại bắt chuyện khá nhiều, coi như hai người cũng quen biết.
Thẩm Giang nhìn cô vài cái mới nhận ra: "Chào cô." Là người thân ở nhờ nhà họ Đỗ bên cạnh. Vẫn chưa về à? Tính ra cũng ở đây cả tháng rồi ấy chứ.
"Đơn vị của anh hôm nay nghỉ à? Tôi nghe nói dạo này có phim mới chiếu, hay lắm, anh xem chưa?" Vu Nguyệt Oanh hỏi như đang tán gẫu.
Thẩm Giang đáp: "Tí nữa tôi đi xem đây." Cậu đã hẹn với Tiểu Đường rồi, hôm nay xem phim xong sẽ đi ăn. Lần trước xem phim muộn quá, đưa Tiểu Đường về nhà xong cậu mới về thì trời đã rất khuya. Lần này không được để muộn như vậy nữa.
Tí nữa đi? Với ai?
Nhịp thở của Vu Nguyệt Oanh dồn dập hơn: "Anh hẹn với ai vậy?"
Đúng lúc đó bà Lưu bưng đĩa bánh đi ra. Bà nhìn Thẩm Giang, lại nhìn Vu Nguyệt Oanh, thần sắc lập tức trở nên nghiêm trọng. Vừa rồi Vu Nguyệt Oanh còn đứng ngoài sân, chớp mắt một cái đã vào hẳn trong nhà rồi? Con bé này đứng sát Thẩm Giang nhà bà quá đấy! Bà Lưu còn ngửi thấy một mùi hương gì đó tỏa ra từ người cô.
Bà lạnh mặt bước tới, ấn đĩa bánh vào tay Vu Nguyệt Oanh: "Cháu cầm về đi."
Vu Nguyệt Oanh đỡ lấy đĩa, quay sang cười hỏi bà Lưu: "Dì Lưu ơi, Thẩm Giang bảo tí nữa đi xem phim với người ta, chuyện này dì có biết không ạ?"
Thái độ của bà Lưu không nóng không lạnh: "Biết chứ, nó đi xem phim với đối tượng (người yêu) của nó. Sao, cháu cũng muốn đi xem à?"
Đối tượng?!
Tay Vu Nguyệt Oanh run lên bần bật. Cái đĩa suýt rơi xuống, Thẩm Giang định giơ tay giúp một tay thì bị bà Lưu nhanh mắt nhanh tay đ.á.n.h bộp một phát vào tay: "Chiều nay đi xem phim mà còn chưa đi thay quần áo hả? Định mặc thế này đi gặp người yêu đấy à?"
Thẩm Giang ngửi thử áo mình, thấy có mùi t.h.u.ố.c lá bám vào lúc ngồi xe, thế là cậu vội vàng chạy vào phòng tìm đồ thay.
"Nguyệt Oanh, sao cháu còn chưa về? Có việc gì à?" Lúc này bà Lưu nhìn Vu Nguyệt Oanh thấy chỗ nào cũng không vừa mắt. Con bé này đến việc xứng với thằng Thẩm Dương đã qua một đời vợ nhà bà còn thấy mấp mé, thế mà dám mơ tưởng đến Thẩm Giang trai tân nhà bà? Nằm mơ giữa ban ngày à.
Vu Nguyệt Oanh gượng gạo kéo khóe môi: "Cháu về ngay đây ạ." Đầu óc cô lùng bùng. Thẩm Giang có người yêu rồi? Lần trước nhà họ Thẩm sang nhà họ Đỗ còn bảo chưa tìm hiểu ai, sao mới có mấy ngày mà đã...?
Nhà họ Đỗ.
Bà Đỗ cắt cà chua, rắc thêm ít đường trắng rồi bưng từ bếp ra: "Tiểu Hạ, lại nếm thử này." Hạ Đại Phú đến chơi còn mang theo bánh gạo, không thể không tiếp đãi t.ử tế.
Hạ Đại Phú ngó ra cửa: "Nguyệt Oanh đi cũng lâu rồi, sao chưa thấy về nhỉ?"
Bà Đỗ đặt đĩa xuống: "Để dì đi xem sao."
Vừa nói dứt lời thì Vu Nguyệt Oanh thất thần trở về, trên tay bưng đĩa bánh đào sấy. Bà Đỗ cười, quay sang bảo Hạ Đại Phú: "Nó mang quà về nên mới lâu thế đấy. Bánh đào nhà họ Thẩm ngon lắm, cháu nếm một miếng đi."
Năm miếng còn lại, tí nữa bà sẽ mang một miếng cho bà nội Đỗ, để dành cho Lão Ngũ một miếng, chỗ còn lại cả nhà chia nhau.
Lát sau, Hạ Đại Phú chào ra về, Vu Nguyệt Oanh ra tiễn.
"Nguyệt Oanh, sắc mặt em trông không tốt lắm." "Em không sao."
Vu Nguyệt Oanh gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong lòng. Bây giờ việc quan trọng nhất là gì? Đúng rồi, dọn nhà, không thể ở lỳ nhà họ Đỗ được nữa. Việc này phải xem Hạ Đại Phú có giúp được gì không.
"Đại Phú này, dì em bảo không được xuất giá từ nhà dì, giờ phải làm sao đây?" Vu Nguyệt Oanh vẻ mặt đầy lo lắng, "Đến lúc đó em biết ở đâu bây giờ?"
Hạ Đại Phú nghĩ một lúc rồi đáp: "Chuyện này... để anh về bàn bạc với mẹ anh đã."
Anh ta cũng chẳng biết tính sao. Vu Nguyệt Oanh chẳng buồn nói thêm lời nào nữa. Hỏi cái gì cũng không biết, đụng chuyện là về hỏi mẹ, từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa cai sữa à? Đúng là càng nhìn càng thấy bực mình.
Bưu điện.
"Đồng chí ơi, có thư của tôi không?" Đỗ Lão Tam trả xong xe lăn thì ghé qua bưu điện.
Đồng chí nhân viên bưu điện ngạc nhiên: "Trưa nay có thư của cậu đấy, thấy cậu giục gấp quá nên thư vừa tới là tôi cho người đi phát cùng đợt thư chiều luôn rồi, chưa tới nhà cậu à?"
Đỗ Lão Tam mừng rỡ: "Tôi chưa về nhà, để tôi về xem ngay!"
Thư đến rồi! Hy vọng là thư của xưởng máy kéo, mấy ngày nay anh chẳng thiết tha nhận thư nào khác. Lão Tam vội vã chạy về nhà.
"Mẹ ơi, có thư của con không?" Vừa vào đến sân Lão Tam đã hét lớn.
"Có, để trong phòng con rồi đấy."
Lão Tam gần như lao vào phòng, lá thư nằm chễm chệ trên bàn. Anh bước tới cầm lên xem, đúng là xưởng máy kéo gửi thật. Anh xé phong bì, lấy thư ra đọc. Trong thư viết: Ngày mai đến xưởng máy kéo nhận việc! Nhớ mang theo hành lý!
Tuyệt quá!
Lão Tam đọc đi đọc lại tới năm lần mới cẩn thận cất thư vào. Đầu tiên anh để trên bàn, sau lại thấy không ổn bèn cất vào ngăn kéo, cuối cùng vẫn thấy lo nên nhét luôn vào túi áo trong, để sát người cho chắc.
Bà Đỗ cầm một miếng bánh gạo và nửa miếng bánh đào vào phòng cho Lão Tam: "Thư gì mà xưởng máy kéo gửi thế con?" Cầm thấy nhẹ hẫng hà.
Lão Tam nén c.h.ặ.t niềm vui sướng trong lòng: "Dạo này con đang nghiên cứu sách về máy kéo, có tìm được một chân làm thuê tạm thời bên đó," anh cố giữ giọng bình thản, "Ngày mai con đi luôn, phải mang theo hành lý nên chắc sẽ ở lại bên đó một thời gian."
