[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 194
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:59
Công việc rửa bát ở nhà ăn, trời lạnh thế này thì béo bở gì cho cam. Đại đông thiên mà sờ vào nước thì buốt tận xương tủy, trừ phi là đun nước sôi để rửa, nhưng nhà ăn liệu có nỡ lòng nào? Chỗ than củi tốn kém ấy ai chịu cho?
"Là làm tạm thôi ạ." Vệ Đông bảo, "Cô ấy không phải người thành phố, không thể một bước lên ngay biên chế chính thức được." Chuyện này là mẹ anh thu xếp, mà mẹ anh đã ra tay thì cả nhà đều yên tâm.
Vu Nguyệt Oanh tay xách nách mang hành lý, đứng ở cổng lớn đợi một lát, thấy mẹ Đỗ vẫn mải mê trò chuyện với Vệ Đông bèn mở miệng giục: "Dì ơi, chúng cháu đi đây kẻo lát nữa trời lại đổ mưa."
Ngoài cổng là chiếc xe cải tiến của nhà họ Vệ, trên xe chất ít đồ đạc của Nguyệt Oanh. Vốn dĩ hành lý chẳng có bao nhiêu, nhưng vì đi ở ký túc xá không có chăn đệm nên cô ta cuộn luôn cả bộ của nhà họ Đỗ mang đi theo. Cô ta còn chê bộ ấy hơi mỏng nữa là khác.
Mẹ Đỗ nghe tiếng Nguyệt Oanh gọi, bà quay sang dặn Vệ Đông: "Vệ Đông này, hai nhà mình giao tình bao năm, dì phải nói thật với cháu một câu. Cái Nguyệt Oanh ở nhà cũng được bố mẹ cưng chiều, tính tình có phần tiểu thư. Sau này sang nhà ăn, nếu nó làm không quen việc rửa bát, ở không hợp ký túc xá thì cháu tính sao?"
Cuối cùng bà còn bồi thêm một câu: "Tiệc rượu chưa bày thì tuyệt đối không được cho nó về ở nhà cháu đâu đấy." Chuyện này là quan trọng nhất.
Vệ Đông thản nhiên: "Cô ấy bảo từ nhỏ đã giúp mẹ làm lụng rồi, chắc là ở được thôi ạ."
Mẹ Đỗ lời đã đến tận cửa miệng, nhưng nghĩ tình chị em ruột thịt nên rốt cuộc lại nuốt vào trong. Dù sao Nguyệt Oanh cũng đã dọn đi, dù gì cũng mang chút huyết thống, bà chẳng buồn nhiều lời thêm nữa.
Nguyệt Oanh thấy hai người vẫn chưa dứt chuyện, liền gọi với Vệ Đông giục đi ngay: "Vệ Đông, không sớm nữa đâu." Cái nhà họ Đỗ này cô ta chẳng muốn nán lại thêm giây phút nào.
Mẹ Đỗ bảo Vệ Đông: "Đi đi cháu." Những gì cần hỏi bà đã hỏi hết rồi.
Đến nhà ăn đường sắt, Vệ Đông đẩy xe cải tiến đi vòng ra phía sau. Phía trước là nhà ăn lớn, phía sau là kho chứa rau quả, cạnh kho có một dãy nhà cấp bốn chia làm bốn gian, hai gian trong số đó dùng làm ký túc xá.
"Đến nơi rồi."
Vệ Đông đẩy xe đến trước cửa gian phòng bên phải. Sắc mặt Vu Nguyệt Oanh bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi. Đây mà là ký túc xá nhà ăn sao? Cái dãy nhà lụp xụp này á? Thế này thì... thế này còn chẳng bằng nhà dì mình.
Vệ Đông đã cầm chìa khóa bác Chu đưa để mở cửa: "Đây là phòng bốn người, nhưng hiện tại chỉ có mỗi cô Thu ở thôi. Cô ấy là người phụ trách múc cơm ở nhà ăn. Bình thường mọi người toàn về nhà ở, ít ai ở lại ký túc xá lắm."
Nói xong anh bắt đầu khênh đồ vào trong. Tuy chỉ có mỗi cô Thu ở nhưng trong phòng vẫn kê bốn sạp giường. Trừ cái sạp của cô Thu là có đồ đạc tươm tất ra, ba cái còn lại đều là loại giường đơn sơ, hai cái trong số đó đã chất đầy đồ lặt vặt. Nhìn ra được cái sạp trống còn lại là đã được dọn dẹp qua cho cô ta.
Căn phòng chẳng rộng rãi gì, ngoài bốn sạp giường ra còn kê thêm một cái tủ gỗ, cạnh tủ là cái bàn cũ và hai chiếc ghế. Tuy cũ kỹ nhưng trên bàn có trải khăn, đặt sẵn phích nước, sau cánh cửa đóng mấy cái đinh nhỏ để treo khăn mặt. Nguyệt Oanh nhìn mà lòng lạnh ngắt. Thế này thì sống làm sao được?
Vệ Đông kéo sợi dây điện cạnh cửa, bóng đèn tròn vàng vọt bật sáng. Căn phòng bỗng hiện ra rõ mồn một. Vệ Đông tay chân thoăn thoắt đã vần đồ đạc lên cái sạp trống: "Đồ tôi để đây nhé." Xong xuôi, anh đưa chìa khóa cho Nguyệt Oanh.
Nguyệt Oanh cầm chùm chìa khóa mà thấy nặng nghìn cân: "Cháu thấy..." Hay là về nhà dì ở cho xong. Nhưng lời mới nói được một nửa cô ta đã kịp nuốt lại, sợ làm hỏng hình tượng trong mắt nhà họ Vệ, đành bóng gió: "Cháu sợ dì nhớ cháu, hay là tối nay cháu lại về thăm dì một lát."
Vệ Đông nhìn cô ta: "Chính cô bảo muốn dọn sang đây mà." Anh đã bảo trước là điều kiện ở đây bình thường rồi còn gì.
"Ý cháu là, đợi sức khỏe cô Đắc Mẫn khá hơn một chút cháu lại về." Nguyệt Oanh hận mình nhanh nhảu đoảng, "Còn bà nội Đỗ nữa..."
"Có dì Hoàng lo rồi," Vệ Đông nhíu mày, "Chẳng lẽ cô không muốn đi làm nữa à?"
Đã đi làm nhà ăn thì lấy đâu ra thời gian mà chăm người ốm. Nhà ăn phục vụ đủ ba bữa, sáng sớm tinh mơ khi trời còn chưa sáng đã phải dậy làm việc, tối mịt khách khứa về hết mới được đóng cửa, lại còn phải thu dọn hiện trường. Bận tối mắt tối mũi ra ấy chứ.
"Dạ không, cháu muốn đi làm ạ." Nguyệt Oanh đành bấm bụng, định bụng ở vài ngày rồi tính tiếp. Mới đến mà đã dọn đi ngay thì quả thực không hay.
Vệ Đông chỉ tay ra phía nhà ăn lớn: "Nhà vệ sinh ở đằng kia, buổi tối cô nên chuẩn bị sẵn cái bô."
Mặt Nguyệt Oanh tái mét.
Tại nhà họ Đỗ.
"Dọn đi thật rồi à?" Bố Đỗ sau khi xác nhận Nguyệt Oanh đã đi hẳn thì trong lòng hỉ hả. Dạo này mẹ Đỗ bận bịu chăm bà nội, giờ lại đến lượt cô em chồng đổ bệnh, bố Đỗ thương vợ nên chẳng nỡ mở lời đuổi Nguyệt Oanh đi. Giờ cô ta tự biết điều mà dời đi, đúng là thái bình thiên hạ.
Mẹ Đỗ thở dài: "Chẳng biết cái Nguyệt Oanh nó giống tính ai mà bạc bẽo thế không biết." Mấy ngày nay bà đã nhìn thấu ruột gan cô ta rồi.
Bố Đỗ bảo: "Lát nữa bà sang nhà Hạ Đại Phú báo một tiếng, sau này có tìm cái Nguyệt Oanh thì ra nhà ăn mà tìm, đừng có đến nhà mình nữa." Dạo này cả khu phố đều đồn ầm lên chuyện nhà họ Hạ chẳng biết đắc tội gì với một gã c.ờ b.ạ.c rách giời rơi xuống, gã đó dắt theo một lũ người đến quấy nhiễu, công an phường cũng đã phải can thiệp. Sau nghe bảo là do nhà họ Hạ hủy hôn, khó mà quản nổi, cứ thế ầm ĩ mãi không thôi.
"Ngày mai tôi sang nói."
Hai vợ chồng đang thủ thỉ thì ngoài sân nghe tiếng mẹ Hạ gọi: "Chị Hoàng có nhà không đấy?"
Mẹ Đỗ bước ra: "Có đây, chị đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang có chuyện cần thưa với chị." Bước ra đến cổng viện, mẹ Đỗ báo luôn chuyện Nguyệt Oanh đã dọn sang ký túc xá nhà ăn đường sắt, có việc gì thì cứ ra đó mà tìm.
"Sao cô ta lại ra nhà ăn rồi?" "Nó tìm được việc làm rồi."
Mắt mẹ Hạ sáng rực lên, mặt mày hớn hở như bắt được vàng, lôi tuột thằng con Hạ Đại Phú đang đứng cạnh đi ngay: "Đi, mình sang đó xem thử."
Mẹ Đỗ nói vói theo: "Nhà em đang có người ốm nên không tiếp các bác được, các bác đi thong thả."
Nhà máy hóa chất Giang Nguyên. Nhà khách.
Tống Lương cầm b.út máy, đang cặm cụi dịch lại bản sơ đồ cấu trúc của bình phản ứng mà anh nhìn thấy hôm nọ. Nguyễn T.ử Bách ra ngoài từ chiều chưa thấy về, Tống Lương tranh thủ thời gian này để viết. Bản dịch tiếng Trung đã hoàn thành.
Tống Lương cầm b.út, ngồi trầm tư một lát rồi rút thêm một tờ giấy nữa, bắt đầu viết những phương án giải quyết khả thi cho bình phản ứng. Lần này anh đổi sang dùng b.út chì, cố ý thay đổi nét chữ. Đây là kiểu chữ thứ ba của anh rồi. Bản dịch anh dùng kiểu chữ Tống tiêu chuẩn, còn bản phương án này anh lại mô phỏng theo nét chữ nghệch ngoạc của học viên lớp xóa mù chữ.
Viết xong, anh chia ra hai phong bì không, bên ngoài đề dòng chữ: "Kính gửi Trưởng khoa Kỹ thuật", nét chữ đúng kiểu người mới học chữ.
Nguyễn T.ử Bách vẫn chưa thấy về. Tống Lương ra quầy lễ tân xem đồng hồ, đã mười giờ đêm. Thêm một lát nữa, Nguyễn T.ử Bách mới trở về, quần áo mỏng manh giữa trời giá rét khiến đôi bàn tay anh ta đông cứng lại. Tống Lương vội rót một ly nước nóng đưa cho anh. Nguyễn T.ử Bách ôm c.h.ặ.t lấy cốc nước, lúc này mới thấy hơi ấm thấm vào người.
"Tôi đã mua vé tàu chín giờ sáng mai rồi, ngày mai chúng ta đi luôn." Nguyễn T.ử Bách nói. "Chẳng phải là ngày kia sao?" Tống Lương hỏi lại. Theo kế hoạch, ngày mai nhà máy hóa chất có một cuộc họp mời họ tham gia, chắc là vẫn xoay quanh vấn đề bình phản ứng.
Nguyễn T.ử Bách bảo: "Tôi có nghe ngóng được, nội bộ bên này đấu đá kinh khủng lắm, nhất là hai vị lãnh đạo cao nhất. Bí thư Lưu nhiệt tình với chúng ta một cách bất thường, tôi sợ anh em xưởng Cơ khí mình bị cuốn vào vòng xoáy ấy."
Nếu để mình trở thành quân cờ trong tay kẻ khác thì không ổn chút nào. Anh ta vô tình nghe công nhân nhà máy bàn tán lúc trưa, thế nên chiều mới vội vàng ra ga tàu ngay. Đi đi về về mất bao nhiêu thời gian nên giờ mới về muộn thế này.
"Sáng sớm là đi luôn à?" "Đúng, chưa sáng đã phải dậy rồi." Nguyễn T.ử Bách nhấp một ngụm nước nóng.
Tống Lương bảo: "Để tôi sang báo với các đồng chí khác." Đợt này đi cùng còn có mấy anh em xưởng Cơ khí, ở ngay phòng bên cạnh.
Nguyễn T.ử Bách thấm mệt nên để Tống Lương đi. Tống Lương sang phòng bên, thông báo sáng mai xuất phát chuyến chín giờ. Anh không đả động gì đến chuyện đấu đá nội bộ mà lôi Trưởng khoa Bành của khoa Kỹ thuật ra làm bình phong, bảo Trưởng khoa dặn nhiệm vụ ở xưởng đang nặng nề, hết thời hạn là phải về ngay. Mọi người nhất trí sáng sớm mai lên đường.
Sáng hôm sau. Trời vừa hửng sáng, họ đã thu dọn đồ đạc xuất phát. Tống Lương là người đi sau cùng, sau khi anh rời đi, có hai phong bì thư được để lại trên bàn quầy lễ tân nhà khách, bên ngoài đề: "Kính gửi Trưởng khoa Kỹ thuật nhà máy hóa chất". Không địa chỉ, cũng chẳng dán tem.
Thành phố Dương, nhà ăn đường sắt.
Trời còn chưa sáng hẳn, Vu Nguyệt Oanh đã bị cô Thu cùng phòng đ.á.n.h thức: "Nguyệt Oanh ơi, dậy đi thôi, đến giờ ra nhà ăn rồi." Cô Thu đã chỉnh tề quần áo, tóc tai chải chuốt gọn gàng.
Cô Thu năm nay năm mươi sáu tuổi, vẫn độc thân. Ở tuổi ngũ tuần mà trông cô như mới ngoài bốn mươi, rất trẻ trung. Cô tự làm tự tiêu, không vướng bận chồng con nên sống rất tự tại, cái dở duy nhất là chưa có căn nhà riêng của mình.
"Cô Thu ơi, có sớm quá không cô?" Nguyệt Oanh bỗng cảm thấy cái nhà ăn này chẳng phải chốn dung thân lý tưởng.
Cô Thu bảo: "Không sớm đâu, hơn sáu giờ là công nhân và gia đình họ bắt đầu kéo đến rồi, chậm nhất là bảy giờ quầy phải có đồ ăn sáng. Cháu mới đến ngày đầu, đừng để đi muộn."
Nguyệt Oanh nghe thấy có lý, vội vàng mặc đồ, rửa mặt qua loa rồi theo chân cô Thu ra nhà ăn. Cô vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ ríu cả mắt. Mới dời đến chỗ này cô chưa quen hơi nên nửa đêm mới chợp mắt được một tí đã bị gọi dậy.
Hai người là những người đến sớm nhất. Cô Thu quen đường đi lối lại mở cửa sau nhà ăn, bật đèn rồi dẫn Nguyệt Oanh vào bếp sau: "Cháu biết nhóm lò chứ? Múc đầy nước vào cái vạc lớn kia rồi đốt lửa lên."
"Thế còn cô ạ?" Nguyệt Oanh nhìn cô Thu hỏi.
