[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 230
Cập nhật lúc: 26/12/2025 04:16
Đỗ Tư Khổ không ngờ Dư Phượng Mẫn lại thực sự biết rõ đến thế!
Tăng Tiểu Hoa.
Cái tên này Đỗ Tư Khổ có biết, từng gặp và cũng từng nghe danh. Người này nổi tiếng keo kiệt, lần trước ký túc xá nữ xảy ra chuyện, chính Tăng Tiểu Hoa đã định mạo nhận chiếc đồng hồ bị mất.
Dư Phượng Mẫn thắc mắc: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
Đỗ Tư Khổ đáp: "Lúc nãy mình về ký túc xá, mưa to quá nên dì Trương nhờ mình phụ đóng cửa sổ các phòng." Những chuyện còn lại, cô đắn đo xem có nên nói ra không. Thôi, cứ để đấy đã. Phượng Mẫn vốn hay đi buôn chuyện, cô sợ bạn mình không giữ kín được miệng.
"Cửa sổ phòng mình đóng chưa?" Phượng Mẫn sốt sắng hỏi. Giường của cô và Viên Tú Hồng đều kê sát cửa sổ.
"Đóng rồi." Tư Khổ nói, "Nhưng mình xem qua rồi, mưa lớn quá nên khe cửa vẫn bị thấm nước vào một chút."
Dư Phượng Mẫn bấy giờ mới yên tâm: "Không sao, thấm một tí không đáng kể." Cô lại quay sang nhìn Viên Tú Hồng: "Cậu sao thế, lông mày cứ nhíu c.h.ặ.t lại vậy? Ở trạm y tế có chuyện gì không thuận lợi à?" Viên Tú Hồng mặc áo mưa đến, chắc chắn là từ trạm y tế qua, vì chính Tư Khổ là người đi đưa áo mưa mà.
Viên Tú Hồng thở dài. Kho hàng bị mất trộm không phải chuyện nhỏ, chắc chắn không giấu được. Cô ghé sát vào hai người bạn, nói nhỏ: "Kho số hai và kho số ba đều bị mất đồ, số lượng không hề nhỏ đâu."
Kho hàng bị trộm? Đỗ Tư Khổ sững người, trong đầu lập tức hiện lên những thứ tìm thấy ở phòng 212. Thế nhưng, mấy món đồ đó so với cụm từ "số lượng không nhỏ" thì chẳng thấm vào đâu.
Dư Phượng Mẫn đến sớm nên đã ăn xong trước. Đỗ Tư Khổ bảo: "Phượng Mẫn, cậu về trước đi, bọn mình còn phải ăn một lúc nữa." Phượng Mẫn nhìn đôi giày ướt sũng của mình, quyết định về ký túc xá thay ủng cao su nên đi ngay.
Sau khi Phượng Mẫn đi, Đỗ Tư Khổ hỏi nhỏ Viên Tú Hồng: "Đồ bị mất có dây hàn hay ốc vít gì không? Có khăn mặt với xà phòng không?"
Viên Tú Hồng ngẩng phắt đầu lên nhìn Tư Khổ đầy kinh ngạc: "Không chỉ có thế đâu." Còn có cả que hàn, linh kiện và đủ thứ tạp nham khác nữa.
"Lát nữa mình phải qua ban bảo vệ một chuyến." Đỗ Tư Khổ nói. "Đội trưởng Ngô đang ở kho đấy, mình dẫn cậu đi."
Ăn xong, Viên Tú Hồng đưa Đỗ Tư Khổ đến kho số hai. Đồ đạc ở đây bị mất nhiều hơn, người của ban bảo vệ đang canh giữ nghiêm ngặt. Trời mưa to, sợ người ra vào làm hỏng dấu vết nên họ phải cắt cử người trông chừng.
Đội trưởng Ngô thấy Đỗ Tư Khổ đi cùng Viên Tú Hồng thì hơi ngạc nhiên. Ông nghĩ: "Tiểu Đỗ đi cùng Tiểu Viên, chẳng lẽ là đến nói đỡ?" Lúc nãy chủ quản Chung còn nói Viên Tú Hồng ở kho hay đi lại một mình, có khi nửa đêm còn lảng vảng quanh đây không biết làm gì. Lời lẽ rõ ràng là đang ám chỉ Tú Hồng có hiềm nghi.
Đỗ Tư Khổ tiến đến nói luôn: "Đội trưởng Ngô, dì Trương bên ký túc xá có việc muốn tìm chú ạ." Đội trưởng Ngô đáp: "Tôi đang bận việc ở đây." Tư Khổ bước lại gần, hạ thấp giọng: "Có thể liên quan đến vụ này đấy ạ." Đội trưởng Ngô đứng bật dậy: "Đi thôi."
Tư Khổ hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: "Đội trưởng Ngô, lát nữa cháu phải xuống phân xưởng, để Viên Tú Hồng dẫn chú qua nhé." Ai dẫn cũng vậy thôi. Tiện thể, Đội trưởng Ngô cũng có vài lời muốn hỏi riêng Viên Tú Hồng.
Ở phía xa, Đoạn Văn Mạn nhìn thấy Đội trưởng Ngô đưa Viên Tú Hồng đi, thầm nghĩ chắc là đi thẩm vấn riêng. Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười đắc ý. Hiềm nghi của Viên Tú Hồng không nhỏ, nhưng một mình cô ta là chưa đủ, mục tiêu tiếp theo chính là chủ quản Chung! Cái lão già nịnh hót, gió chiều nào che chiều nấy đó, thấy bố chồng cô ta nghỉ hưu một cái là tìm cớ điều cô ta đi ngay. Hừ, kho hàng bị trộm, tổng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm chứ!
Buổi chiều. Đỗ Tư Khổ xuống phân xưởng, thay đôi giày tất ướt sũng ra rồi bắt đầu luyện tập những kỹ thuật mà cụ Chử đã dạy. Lúc ở xưởng máy kéo cô chưa luyện được nhiều, giờ phải tập bù. Tập xong, cô lấy vật liệu từ kho phân xưởng ra chuẩn bị làm xích chống trượt. Cụ Chử không có mặt, cô vừa làm vừa hỏi những công nhân lâu năm nếu gặp chỗ không hiểu. Cả buổi chiều trôi qua thật bận rộn và hiệu quả.
Tại nhà tắm công cộng. Tăng Tiểu Hoa đang dọn dẹp thì bị gọi ra. Nhìn thấy Đội trưởng Ngô, mặt cô ta cắt không còn giọt m.á.u: "Tôi không có trộm đồ! Thật đấy! Mấy thứ đó là tôi nhặt được trong nhà tắm mà!"
Lần trước vụ chiếc đồng hồ đã khiến cô ta khiếp sợ người của ban bảo vệ, giờ Đội trưởng Ngô lại dẫn người đến với vẻ mặt hằm hằm như đi hỏi tội, Tăng Tiểu Hoa sợ đến mức có gì khai hết nấy. "Cô nói xem, cô nhặt được những gì?" "Chỉ là vài cái khăn mặt, xà phòng," giọng cô ta nhỏ dần, "với cả... với cả ít đồ ăn..." Đồ ăn thì đã chui tọt vào bụng cô ta từ lâu rồi. Đội trưởng Ngô nheo mắt: "Thế còn dây hàn?"
Tăng Tiểu Hoa là người nhát gan, hỏi một câu khai mười câu, hạng người này rất dễ lấy lời khai. "Cái đó là tôi nhặt được ở bên ngoài kho!" Cô ta tranh lời, "Lần nào người bên kho đi tắm là lại có đồ tốt rơi ra." Những lúc chiếm được chút lợi lộc vặt là đầu óc cô ta nhanh nhạy hẳn: "Tôi nghĩ bụng chắc bên kho đang chuyển đồ tốt gì đó nên mới lảng vảng qua xem thử." Sau đó, quả nhiên cô ta nhặt được đồ thật.
Đội trưởng Ngô lập tức bắt được trọng điểm: "Người bên kho đi tắm à? Có nhớ mặt mũi thế nào, tên gì không?"
Ngày hôm sau. Tin tức kho hàng bị trộm lan truyền khắp xưởng, đến cả Nguyễn T.ử Bách đang dưỡng thương ở nhà cũng nghe thấy. Không chỉ vậy, người ta còn đồn rằng kẻ trộm chính là một thủ kho họ Viên ở kho số ba. "Nội gián" - cái tin này được đồn thổi vô cùng ly kỳ và sống động.
Nguyễn T.ử Bách ngồi không yên, thay giày định ra ngoài. Mẹ Nguyễn đuổi theo: "Cầm theo ô đi con." "Trời không mưa mà mẹ." "Thời tiết này thất thường lắm, mang theo cho chắc."
Chương 116
Xưởng cơ khí, khu vực kho. Đội trưởng Ngô bảo chủ quản Chung gọi toàn bộ nhân viên kho tập trung lại, đứng thành hai hàng. Viên Tú Hồng đứng lẻ loi ở góc, các đồng nghiệp xung quanh thì xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại nhìn cô với ánh mắt dò xét.
"Đội trưởng Ngô, thế này là sao ạ?" Chủ quản Chung hỏi. "Lát nữa các anh sẽ biết."
Tăng Tiểu Hoa đã đợi sẵn bên ngoài. Đợi mọi người đông đủ, Đội trưởng Ngô sẽ cho cô ta vào nhận mặt. "Đông đủ chưa?" Đội trưởng Ngô hỏi. Chủ quản Chung kiểm lại quân số: "Còn hai người đang nghỉ phép không đến ạ." "Tên gì?" "Một là nhân viên thu mua vật tư Trang Văn Vĩ, hai là công nhân bốc xếp Lưu Khải. Cả hai đều nghỉ phép đúng quy định ạ."
Đội trưởng Ngô nói khẽ vài câu với cấp dưới, hai người của ban bảo vệ lập tức rời đi. Những người còn lại đều đã có mặt ở đây. Đội trưởng Ngô gọi vọng ra cửa: "Tiểu Tăng, vào đi."
Tăng Tiểu Hoa run rẩy bước vào. Đội trưởng Ngô bảo: "Nhìn cho kỹ vào." Ông dẫn cô ta đi dọc hai hàng nhân viên, yêu cầu nhìn mặt từng người một. Theo lời khai, khăn mặt và xà phòng không phải nhặt được một lần, nghĩa là kẻ đó đã đi tắm nhiều lần. Chắc chắn sẽ nhận ra sớm thôi.
Tại phân xưởng. Đỗ Tư Khổ nghe đồng nghiệp xì xào về lời đồn "nội gián họ Viên". Tim cô thắt lại. Đây chẳng phải là đang nói Viên Tú Hồng sao? Lời đồn này lan nhanh quá mức bình thường, là ai tung ra?
"Chuyện mất trộm ở kho, các anh nghe ai nói thế?" Tư Khổ bước tới hỏi. "Ai chẳng nói vậy." Tin tức phải có nguồn chứ! Đỗ Tư Khổ tiếp tục: "Kho bị trộm thì xưởng phải điều tra. Nghe bảo mới mất hôm qua, mà hôm nay đã bắt được người rồi à? Có ai thấy ban bảo vệ giải người đi không?"
Mọi người ngẩn ra, cái này thì họ không biết. Thấy thiên hạ đồn thì nghe vậy thôi, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, nghe cho vui tai. Xưởng lớn thế này, mất đồ chắc chắn sẽ giải quyết được, còn có lãnh đạo xưởng cơ mà.
Tư Khổ nói tiếp: "Tôi nghe nói là kho số hai bị trộm, mà người họ Viên đó ở kho số ba. Dù là thủ kho thì cô ấy cũng không có chìa khóa kho hai. Hơn nữa người này tôi quen, cô ấy thường xuyên qua trạm y tế giúp việc, ai hay đi khám bệnh chắc chắn phải biết cô ấy."
"Có phải Tiểu Viên không?" Đột nhiên có người lên tiếng. "Đồng chí Viên Tú Hồng đấy." "Con trai tôi ốm đưa vào trạm y tế chính cô ấy giúp chữa trị đấy, người tốt lắm, ăn nói nhẹ nhàng." Nếu là Viên Tú Hồng thì không đời nào là nội gián. "Tôi cũng biết cô ấy, tay tôi bị trật khớp cũng chính cô ấy nắn lại cho đấy," một người khác bồi thêm, "Mấy ngày nay trạm y tế bận bù đầu, Tiểu Viên ở đó suốt ngày đêm, lấy đâu ra thời gian mà qua kho trộm đồ." "Đúng thế!"
Ai mà chẳng có lúc ốm đau. Đợt vừa rồi bác sĩ Hướng hay vắng mặt, bác sĩ Tạ thì còn trẻ, Tú Hồng giúp đỡ rất nhiều nên công nhân trong xưởng hầu như ai cũng nhận ra cô. Tư Khổ nghe mọi người nói vậy thì thấy nhẹ lòng. Công lao của Tú Hồng ở trạm y tế mọi người đều ghi nhận.
"Tôi nhớ ra rồi, lời đồn này truyền ra từ phân xưởng hai đấy. Sáng nay lúc ăn ở nhà ăn, tôi nghe mấy người bên đó nói thế." Phân xưởng hai?
Tại khu tập thể công nhân. "Chào bác, đây có phải nhà đồng chí Trang Văn Vĩ bên kho không ạ?" "Đúng rồi, các chú là ai?" "Chúng tôi bên ban bảo vệ, qua hỏi đồng chí Trang vài việc."
Ở một hướng khác: "Lưu Khải có nhà không?" "Có, các anh là ai?" "Ban bảo vệ xưởng, bảo anh ta ra đây một chút, chúng tôi có việc cần gặp."
Buổi trưa. Tan làm, Đỗ Tư Khổ không yên tâm nên đi thẳng về phía kho hàng. Tại kho số hai, cô gặp Tả Toàn - một công nhân bốc xếp khác của kho. "Anh nói sao? Đồng chí Viên á? Lúc sáng có một người đàn ông quấn băng ở tay đột nhiên xông vào rồi đưa cô ấy đi rồi." Tả Toàn kể. Chính anh này là người trước đây hay phụ Tú Hồng vận chuyển dầu diesel cho máy kéo.
